Chương 23
“Này, đừng có trống lảng nhé.” – EN hất tay khi em đang định cất điện thoạiVào cái tình thế này thì chả đánh trống lảng, chẳng lẽ phơi phơi ra để thành ma.
“Anh có trống lảng đâu, tin rác thì xóa đi rồi cất.”- Em nói với khuôn mặt ra vẻ hối lỗi
“Thôi đê, anh mau trả tin nhắn đi còn gì.” – EN vẫn nhìn em, mặt không biến sắc
“Thôi, không cần thiết.” – Em phẩy tay
“Em không ghen đâu, đồ điên.” – EN nhìn em, cười
“Anh nghĩ anh không nên tin vào nụ cười của em.” – Em cười lại
“Tát cho bây giờ.”
“Nhưng…”
“Anh có thích Linh không ?” – EN phá tan không gian sắp sửa vui vẻ bằng một câu hỏi đột ngột
“…”
“Em xin lỗi, em không kiềm được.” – EN cúi gằm mặt
“Ngại à ?” – Em cười
“..”
Chẳng lẽ EN lại suy nghĩ quá về chuyện này ? Đương nhiên là em không có tình cảm với Linh rồi, sao phải băn khoăn. Mà cái thái độ của em mấy ngày qua còn chưa đủ chứng minh à mà phải hỏi lại.
“Đương nhiên là anh không thích rồi, thế cũng phải hỏi.”
“Ừm.”
“Ừm cái bome gì ?”
“Này, ăn tát nhé ?” – EN dứ dứ cái đũa
“Em không tin anh à ?” – Tự dưng không kiềm được lòng em lại phọt ra câu ấy, không biết có phải lúc thích hợp không nhưng em muốn biết về điều này. Dù sao tình yêu thì cần có lòng tin, không thì…
“Của em đây.” – Thằng bán hàng bê hai tô bún ra làm đứt mạch suy nghĩ, EN vẫn không nói gì và kéo bát của mình vào ăn, đưa đôi đũa vừa lau trên tay cho em
Chán quá, chắc lại cãi nhau.
Em ăn được hai miếng rồi đứng dậy, muốn riêng tư 1 chút
“Anh đi mua cái thẻ, ăn xong đợi anh.”
EN không nói gì, vẫn ăn, vẫn cắm đầu. Em phải giữ cho cái đầu nguội lại, không nên nóng vào thời điểm này, dù sao đây cũng là vấn đề không đáng lắm, có lẽ do EN sợ mất em quá nên mới như vậy, tất cả đều không có gì đáng lo, không có gì…
Ra gọi cốc trà đá và hút điếu thuốc cho nhẹ lòng, phong tỏa mọi thứ trong đầu đang băn khoăn. Chắc bây giờ về phải giữ lại tinh thần vui vẻ, để EN cũng vui, đừng để ý về những lời mình nói nữa.
“Ê Dương..”
Tự dưng có tiếng gọi giật, chả nhẽ ở đây cũng gặp người quen, ngoái đầu lại thì thấy cái dáng vừa quen vừa lạ của 1 thằng ôn tóc vừa vàng vừa đỏ.
“Anh Dương..” – Nó hồ hởi vỗ vai em, chắc quen, nó biết tên mình mà
“Ừ, nhìn cậu quen quen, không biết gặp nhau chưa ?” -Em nhíu mày
“Ơ, anh, em T đây.”
Đmm, bố quen biết bao nhiêu thằng T
“T nào nhỉ ? Thấy quen quen, chắc chưa gặp bao giờ.”- Em vẫn giữ vẻ mặt cũ
“Đm nhà anh, cứ đùa em.”- Nó lại vỗ vai em rồi cười
“Ơ, đm nhà em, anh có biết em là ai đâu mà cứ như bố đời vậy ?”
“Anh không nhớ thật à ?” – Nó nhíu mày nhìn em
“Không” – Em xoa cằm nhìn nó
“Ngày xưa em choảng anh vỡ đầu và anh kéo rách quần em, nhớ chưa ?”
Tự dưng trong đầu em ký ức hiện ra mồn một, nhưng em không miên man về chuyện quá khứ của em mà em kể vắn tắt cho các bác nghe
“Hồi đó em vẫn còn học cấp 3, em học trong 1 cái trường nội trú. Hôm đó được nghỉ hè nên ông bô em cho ông anh đi đón về, năm đó em học lớp 11. Ông anh em cũng thuộc dạng nghịch ngợm và gây thù hằn với ai thì em cũng đéo biết nhưng hôm đó đi về thì em và anh em có đỗ lại ở Hồ Tây ngồi uống nước ngắm gái theo yêu cầu của em. Đang uống nước thì ở đâu 1 con Dream đỗ xuống trước mặt em, biển Hà Nội. 1 thanh niên đầu vàng và 1 thanh niên đầu đen đội mũ
Thằng đầu vàng chả nói chả rằng nhảy xuống đạp ông anh em. Ông anh né được nhưng bị ngã cầm ghế táng nó thì nó chạy và vớ được cây gỗ ở gần đầy rồi 2 tay nhảy vào vồ nhau. Thằng đội mũ nhảy xuống đấm em 1 phát nhưng em né và đéo né được, vẫn hượt qua mặt. Em nhanh chân đạp được nó 1 phát rồi nhảy ra, đang choáng váng vớ cốc nước tu 1 ngụm thì thằng ôn đầu đen nhặt đâu được cục gạch táng thẳng vào đầu, may đéo chết, mấy bà hàng nước tru tréo lên thì nó chạy, em không đau lắm nên vẫn đuổi theo và vớ được 1 cây gậy của bà hàng nước gần đó táng vào chân nó, chẳng may táng thế nào nó nhảy lên và em quơ được vào háng nó, nhưng có tình huống em không ngờ là cây gậy có đinh, và khi móc vào háng nó thì kéo 1 đường rách toang cái quần. Nó ngoái lại nhìn em như để nhớ mặt rồi chạy, em không đuổi theo mà quay lại chỗ cái xe, thằng anh em cũng đang đứng đấy, nó đang đạp túi bụi vào xe thằng kia thì em bảo chạy kẻo phường nó ra. Nói chung là tại tranh gái giữa ông anh em và thằng ôn tóc đen, tranh con lớp 10 mới khôn vl chứ. Chuyện không có gì đáng nói nếu 1 lần em lên nhà ông bác cũng ở khu vực Tây Hồ, đi xe buýt và gặp thằng ôn tóc đen, em nhận ra nó trước và em với nó lại cùng xuống 1 bến, tự dưng em lại rủ nó ngồi uống nước ở đoạn đường Xuân Diệu. Hỏi chuyện qua thì 2 thằng mới nhận ra là đều đi đánh thuê và bắt tay nhau. Từ đó tới nay chưa thấy nhau lần nào.”
“A, đm T đũng.”- Em hồ hởi vì nhận ra nó
“Đm nhà anh, đặt biệt danh vl.” – Nó cười
“Dạo này sao rồi ? ĐM quả đầu lợn, đéo ai nhận ra được.”
“Anh vẫn thế, đéo khác tí nào nhể.”
“Khác ở cái mác em ơi.”
“Là thế đéo nào ?”
“À, hồi anh em mình quen nhau là anh học cấp 3, giờ anh thay mác là sinh viên đại học Bách Khoa rồi.”
“Haha, đm, anh đỗ Bách Khoa à ?”
“Chả lẽ tao lại điêu mày ?
“Đm, thái độ cho viên gạch vào đầu giờ, haha/”
Thằng ôn này vẫn thế, máu chiến, nhớ ngày trước cái lúc em gọi nó vào mà tay nó vẫn lăm lăm cục gạch, sau khi ngồi nói chuyện nó vứt cm viên gạch đi rồi giữ thanh gỗ chống mái, nó bảo “Cái này có đinh, anh nguy hiểm quá, cầm cái này phang mới chết được chứ gạch đéo ăn thua.” Từ đó thì tình anh em của 2 thằng mới quen được mở rộng ra.
Sau khi ngồi nói chuyện thì em cũng được biết vài thứ về nó. Nói chung thằng này thuộc dạng phá phách từ trước rồi, đầu năm 12 vừa rồi dính 1 vụ đánh nhau, con thằng Hiệu trưởng chửi nó, nó cầm gạch choảng thế đéo nào từ bên thái dương thì thằng ôn kia lại né nên ăn cả viên gạch vào giữa mặt, gãy mũi. Tay Hiệu trưởng triệu tập yêu cầu bố mẹ nó lên, nhà thằng này thì cũng giàu, đéo phải bàn nhưng lúc bị thằng Hiệu trưởng chỉ tay vào mặt bắt “gọi bố mẹ mày lên đây”, thế là nó cầm lọ hoa táng luôn thằng Hiệu trưởng và bị đuổi học. Bố nó không dạy được nên chuyển nó lên Giáp bát cho bác nó cai, nó thì sợ bác 1 phép, nhưng bác nó lại làm về bên bảo kê, xã hội ngầm nên nó nghiễm nhiên được 1 chân cai bọn xe ôm, trộm cắp trong khu vực Giáp Bát này, thằng chạy xe nào thái độ có thể cho cái xe ấy nghỉ chạy vĩnh viễn
“Đm, bình thường em có mấy khi ở đây đâu, toàn đi lượn lờ, hôm nay thế đéo nào lại muốn về đây thì gặp anh, haha, đi uống rượu.”
“Thôi, sức người có hạn em ơi.”
“Tối rồi, đi làm tí, mà anh đi 1 mình à, đi đâu ?”
Thôi đm, xong rồi, còn EN, mải nói chuyện với thằng này cũng đã quá muộn
“Đcm, xong anh rồi em ơi, lưu số anh vào, có gì gọi, anh có tí việc.”
Đọc vội số cho nó rồi em chạy, chạy miết, tự dưng em thấy lo quá, sợ quá, cảm giác bất an quá.
“Ê, đm, anh lấy xe em này, có gì mai em qua lấy.”
“Thôi, anh đi bus được rồi.”
“Được cl, nhìn ông chắc có việc gấp, con Wave xanh ngọc kìa, mai tôi qua lấy.”
Nó ném chìa khóa nhưng em cũng không lưỡng lự nữa, gật đầu cảm ơn nó rồi chạy biến đi như đang sợ hãi để trốn tránh hoặc tìm kiếm 1 điều gì đó.
Phóng vội lại quán bún chả lúc nãy, mong là EN vẫn đợi mình, mong là EN không giận mình, mong là EN vẫn còn cười với mình.
“Chị, chị, chị có thấy bạn gái em đâu không ?”
“Cái cô tóc vàng xinh xinh đó hả ?” – Bà bán hàng nhíu mày
“Dạ, cô ấy đâu rồi chị ?”
“Đi rồi, khổ thân con bé, 1 mình phận nữ vác bao nhiêu đồ, cậu đi đâu mà giờ mới quay lại tìm ?”
“Em đi ra đằng kia gặp bạn mà quên mất, cô ấy đi lâu chưa chị ?”
“1 lúc, cô ấy cũng sốt sắng chạy đi chạy lại khắp nơi, vứtđồ gửi rồi lại chạy về, không khóc, nhưng buồn lắm.”
“Em cảm ơn..”
Nói xong em phi xe đi thẳng, dù sao đến lúc này không nghe được gì thêm, nghe thêm cũng chỉ đau đầu, tình hình em đã nghĩ đến. Tình huống xấu nhất chỉ là có thằng nào mon men đến gần xin EN cho xách giúp, EN đồng ý thì..Ôi, em đéo muốn nghĩ thêm nữa.
Có lẽ giờ EN đã bắt taxi về, có lẽ EN đã về tới nhà.
Em phóng như điên trên đường, em làm khổ cô ấy nhiều quá, trẻ con quá, nhiều lần thấy mình đáng trách mà vẫn chứng nào tật ấy không sửa được,. Lần này chắc lại xin lỗi EN, nhiều, thật nhiều.
Phóng dọc con đường Trường Chinh vào cái thời điểm này đúng là ngu, em suýt xòe khi lé mấy cái xe khác, vừa đi vừa bíp còi liên hồi như thằng dại. Càng nghĩ đến EN em lại càng muốn đi cho nhanh hơn, dù sao cũng đã rồi, giờ phải nhanh chóng tìm thấy EN.
Không biết EN sẽ còn chịu nổi em bao lâu nữa, không biết EN sẽ chịu được tính trẻ con, bốc đồng của em bao nhiêu lâu nữa.
Tới con ngõ quen thuộc, đi vào mong được thấy ánh đèn sáng lên nơi khung cửa tầng quen thuộc. Nhưng vẫn là 1 màu tối đen. Hay EN đã tắt điện đi ngủ, hay thế đéo nào đây ? Vừa đau đầu , vừa khó chịu thì điện thoại rung, ơ, quên mất điện thoại
“Alo.”
“Lô cái bô, sao tôi nhắn tin không rep ?”
Thì ra là con bé Linh, nó luôn xuất hiện vào cái lúc mà em không ngờ tới, mà em không nghĩ đến là nó, và vào lúc mà em đang trong cơn điên loạn và tức giận nhất
“Biến mẹ đi, đang cáu, khó chịu vl.” – Rồi em cúp máy,trong lòng không 1 chút thương xót
Em bấm số EN rồi đợi từng hồi chuông rep
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Em mất phương hướng, bất lực trước mọi chuyện đang diễn ra nơi em. Không có lối đi, không nghĩ ra điều gì, trống rỗng.
Điện thoại lại rung lần nữa, 1 tin nhắn, của bà chị
“Điện thoại em sập nguồn, mau về nhà đi.”
Như được mở đường máu, như được thông não, như mọi thớ thịt đều đang căng lên và muốn làm mau cái việc mà bộ não ép làm
Em phi về nhà, phi nhanh, đầu không gợn , không nghĩ, không băn khoăn, chỉ có hình ảnh EN.
Về tới con ngõ quen thuộc, con ngõ này đã quá quen với em rồi, đèn tầng 2 đang bật, chắc EN đang ngồi với bà chị trong đó. Vứt vội xe mà quên cả khóa cổng, em chạy lên
EN ngồi đó, đầu gục xuống vai, như không còn sức sống, như mọi thứ sụp đổ xung quanh.
“X..”- Em gọi khẽ
EN ngẩng đầu lên, đứng dậy và đi gần tới chỗ em
“Anh đi đâu thế ?”- EN nhìn em, giọng nói đanh, rõ ràng, không chút gằn giọng
“Anh..”
1 cái tát như trời giáng vào bên má em, đau, như nỗi đau mà người con gái ấy phải chịu. Đau, như những giọt nước mắt của cô ấy chảy thấm vào tim em, xót xa.
1 cái ôm chầm như giúp xoa đi mọi nỗi đau nơi thể xác phải gánh chịu. 1 cái ôm nhẹ nhàng và ấm áp như xua đi những muộn phiền, để thấy cơ thể nhẹ nhàng, nhẹ nhàng…
1 lời thì thầm vào tai như khiến bản thân dần kéo lại về thực tế nhưng vẫn trôi xa trong ma mị của giọng nói đó “Anh là đồ điên”…
—————-