Chương 13
EN vẫn khóc, vẫn nức nở, dụi đầu vào vai em. Em thật quá vội vàng, tí nữa thì cái thú tính chiếm lấy con người em, rồi EN mở mắt ra nhìn em, rồi cười, lau vội nước mắt trên mặt, EN nhìn em và cười . Thật khó hiểu, tự dưng tất cả sự hối lỗi chùng xuống một bậc, chả lẽ EN giỡn. Nếu giỡn thì đúng là EN diễn đạt quá. Em mở to mắt nhìn“Sao em lại cười ?”
“Em thấy vui, vì người mà em chọn đã không phụ lòng em”
“Vậy sao em lại khóc ?”
“Em hạnh phúc”.
Rồi EN cười, thật tươi, thật đẹp, làm lòng em bỗng chùng xuống, thực ra đâu cần có tìиɧ ɖu͙© mới làʍ t̠ìиɦ yêu hạnh phúc, tìиɧ ɖu͙© là kết cục của tình yêu, chưa được, em không thể để EN mất niềm tin vào nơi em. Em cười lại
“Cho anh đi”
1 đấm vào đầu, em như choáng đi một giây rồi lắc đầu thần nhìn cái người con gái đang hùng hổ trước mặt mình
“Anh chọn đê, đi ngủ hay đi về ?”
“Rồi, ngủ, đùa tí mà đấm rõ đau,đéo gì”.
“Đéo gì à..” – Lại cấu, lại véo
Em cũng chả tưởng tượng ra mặt mình lúc đó là nhăn nhó hay nhăn nhở nữa, chỉ biết là nhăn hết tầm, EN cười rồi véo má em
“Đi ngủ ..”
Em nằm xuống, quay sang 1 bên tỏ ra là dỗi rồi EN ôm chặt lấy em từ sau lưng, các thím biết cái cảm giác hạnh phúc đó không, tuyệt vời lắm, em nắm chặt lấy tay EN rồi ngủ một mạch tới 5h30 sáng, và được đánh thức bằng tiếng nhạc “Single Lady” và tiếng đạp thùm thụp vào lưng
“Dậy, dậyyyyy….”- Tiếng thét chói tai như phá vỡ cái không gian lãng mạn và yên tĩnh mà e đang mơ màng
“Đcm nhà mày bị thiểu à ?”
Chửi xong, những tạp âm đã bị lấn đi phần nào, thay vào đó là tiếng im ắng đến rợn người và tiếng thét chói tai cộng hai phát tát và nhiều phát nước bọt bắn vào tai em
“Dậy mau, bố láo bố toét, dậy ngayyyy..”
Em vùng dậy trong sự ngỡ ngàng nhìn không gian yên tĩnh, đôi mắt em dừng lại trên ngực EN và ăn thêm 1 phát tát
“Dê già, anh chửi ai, hả hả hả?”
“A nằm mơ ý mà chứ ai dám chửi vợ a”.
“Ngoan, tưởng ông dám, hihi”.
“Hihi cái cc à ?”
1 tát và kèm lời nhắn nhủ hộc hằn
“Tôi mà còn nghe thấy ông xổ ra 1 câu nào bậy bạ thì đừng có trách, dậy nhanh lên, định nghỉ học à ?”
Chợt nhớ ra sáng nay em có tiết đầu lúc 6h45, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi ăn cái bữa sáng EN đặt ở bàn, EN tiễn ra đến cổng, dúi vào tay em gói bánh gạo
“Cầm lấy mà ăn thêm, học chăm chỉ vào”.
“Ok vợ”- E nhoài người hôn nhẹ vào khóe môi EN 1 cái
Nhìn EN đỏ mặt khiến em cũng thêm phần ngượng ngùng, em vội vàng cắp xe đi thằng, chỉ kịp ngoái lại thấy EN đang vẫy tay.Về đến nhà, em thay đồ rồi tiện mượn xe bà chị đến trường học cho đủ đầy tiết “Tư tưởng HCM”. Ngồi vật vờ như thằng nghiện mà ông thầy chả điểm danh cho về. Cái sự học đúng là vô biên, tại sao lại nhét mấy môn thiểu này vào chương trình học của “Sinh viên khối ngành kỹ thuật” bọn em, đúng là sai sót như Phan Đình Giót. Đang thiu thiu ngủ thì tiếng chuông điện thoại vang lên xé tan không gian im ắng của lớp học nghiêm túc, cả lớp quay lại nhìn, em vội ấn im lặng rồi quay lại nhìn thằng đằng sau để không ai nghi ngờ đấy là chuông của em. Anh đằng sau ngơ như thằng đơ mà chả hiểu chuyện gì đang diễn ra . Cả lớp quay lại nghe thầy giảng, em vội luôn cúi xuống và chạy ra cửa lớp nghe điện, là thằng bạn em
“Gì ?”
“Gì cl, ra cổng trường, thằng T bị đánh”
Đó là điện thoại của thằng L bạn em, ở Đại Học em có mấy thằng bạn thân cũng gọi là anh em sinh tử có nhau. Nghe đến bạn bị đánh thì em cũng sôi máu lắm, nháy cho thằng bạn trong lớp tí về cầm cặp hộ rồi phi xuống cổng trường. Thằng bạn em đang ngồi quán trà đá gần đấy, chườm đá lên mặt, mấy thằng xung quanh thì đang xun xoe hỏi han
“Đm, làm sao, thằng nào đánh đấy ?”
Thằng bạn em nhìn rồi cả lũ nhìn vào thằng đang chườm đá
“Nãy có thằng đéo nào hỏi về mày, nó đi cùng mấy thằng nữa, nó hỏi biết mày không, tao bảo nó là bạn tôi, sao, thằng kia nhìn tao bảo bạn mày có khác, vênh váo vl rồi nó tát tao, tao đấm lại vào mặt nó thì bị mấy thằng kia nhảy vào đánh xong nó bảo về bảo mày cẩn thận”.
“Nó mặc đồ gì ? Đi oto à ?”
“Mặc vest, đi con SH nâu, vừa đi khỏi đây thôi”.
Thôi đúng là thằng H rồi, nó đã săn em, thằng này định chơi em tới cùng đây mà. Giờ mà kéo đội đi tìm nó thì đúng là không ổn vì bọn em thực chất chỉ là mấy thằng sinh viên, đánh nhau thì cũng chỉ có tay, cầm gậy, cầm dao còn run, nói gì đến bọn kia, thằng này có tiền nên nó sẽ thuê toàn những tay đâm thuê chém mướn có hạng, thực sự không cân sức.
“Nó đi lâu chưa ? Đi đằng nào ?”
“Vừa xong, nó đi về đằng Đại Cồ Việt”.
Em quyết định rồi, em sẽ tìm thằng đó, dù sao đây là chuyện em gây ra, không thể để bạn bè em bị liên lụy. Em không nói gì thêm đi vào nhà xe lấy xe rồi phóng theo hướng thằng bạn chỉ ra phía Đại Cồ Việt. Thằng bạn em đã nhìn thấy, nó hét gọi em nhưng em vẫn phóng đi, chúng nó phải đứng ngoài chuyện này.Theo linh tính em quay xe đâm theo hướng hầm Kim Liên rồi ra Xã Đàn, quả thực trong đầu em lúc này đang rối tinh hết lên. Muốn yêu EN, thì em sẽ giải quyết tất cả, em phải cứng rắn và mạnh mẽ lên, biết là có sóng gió nhưng em biết, ngay từ lúc quen EN là em biết sẽ có sóng gió. Em sẽ giải quyết những chuyện của hiện tại này rồi sẽ tới cái quá khứ rắc rối kia. Khi đối mặt với cảm xúc của 1 người, cái quá khứ làm họ đau là cái khiến chúng ta sợ nhất. EN đã dám mở lòng yêu em, thì em sẽ không nhút nhát tới cái mức bỏ cuộc đâu, là 1 thằng đàn ông thì phải biết chấp nhận chứ không được buông xuôi. Đang trong cơn rối bù lên của suy nghĩ, thì thứ duy nhất em định hình được lúc này là 1 xe thúc mạnh vào đít xe em, không kịp ngoái lại nhìn, theo đà em buông xe rồi ngã xuống bên vệ đường, tay ôm đầu, cái xe đằng sau cũng đã ngã và chủ nhân cái xe đạp điện đó (vâng, đó là xe đạp điện) là 1 con nhỏ hình như cũng là sinh viên như em.Chưa bao giờ em cảm thấy cáu bẳn và điên l*иg lộn lên như bây giờ
“Đcm đi đứng thế à ?”
“Tôi xin lỗi, tại đường đông quá mà phanh xe tôi thì không ăn”
“Lý do cl, đm, may là tao chứ đấy là ông già mày thì mày có chịu nổi không ?”
“Tôi xin lỗi mà”
“Xin lỗi mày có làm cho máu ngừng chảy không ?” – Máu ở tay em đang chảy ròng ròng xuống cổ tay
“Này, tôi xin lỗi rồi nhé, anh đừng có mà làm tới, đàn ông con trai gì mà đanh đá như đàn bà, anh tưởng mình anh bị chảy máu à, nhìn xem tôi có lành lặn hơn anh không ?”
Người dân ở đấy bắt đầu xúm đen xúm đỏ nhìn, người dựng xe hộ em, người dựng xe hộ con bé, mỗi người 1 câu
“Thôi, nhường nhau tí”
“2 đứa đều sai xin lỗi nhau là xong”
Em nóng hết cả máu, bình sinh em đéo care mấy chuyện vặt này nhưng thái độ con bé này càng làm em nóng máu
“Đm, con ranh này mới là người sai, sai còn đéo biết nhận lỗi lại còn to còi à ?”
“Đừng có mở mồm ra là chửi bậy, anh vô học à ?”
“Đm, kệ cm tao, vô học tao cũng không đi xe ngu như mày”.
Con bé lừ lừ nhìn em rồi tiến đến, tát 1 cái như trời giáng vào mặt em, rát, đau, em phải kìm nén mới không đưa tay tát lại vì em chúa ghét đánh đàn bà
“Đồ quá đáng”
Nói xong con bé òa lên mà khóc, em chả nói gì thêm, quấn tạm miếng giẻ 1 bác ở đấy đưa cho, cảm ơn rồi đi về trường, vừa đi vừa đau. Tới cổng thì mấy thằng bạn em chạy ra kéo em lại
“Đcm nhà mày đi đánh nhau với nó đấy à ?”
“Đâu, bị ngã xe, không sao.”
Mấy thằng chửi em vài câu rồi đưa em vào trạm y tế băng bó. Sơ cứu xong xuôi thì em lên lớp học tiếp tiết Toán. Ngồi vào lớp là em gục mặt xuống bàn ngủ. Em mệt mỏi quá rồi, em cần tìm ra hướng tốt nhất cho chuyện này.Ngước mắt lên bảng thấy 1 con bé tập tễnh đi vào, cũng chả nhìn kỹ, chỉ nhớ nó ngồi ngay trước mặt em, rồi em ngủ mất. Lúc tỉnh dậy là thằng bạn em lay người, em bảo nó xuống lấy xe để em uể oải thêm tí. Ngủ trên lớp dậy thì thường mất vài phút cho hết phê
“Chào anh”-tiếng con bé bàn trên
Em lắc đầu dụi mắt nhìn cho rõ mặt, đúng là oan gia, là con bé đυ.ng xe hồi nãy
“Ờ, sao ? Định tát thêm à ?”
“Tôi chỉ định xin lỗi anh, không ngờ anh cũng học lớp này, sáng nay tại anh ăn nói làm tôi bực quá nên không kìm nổi, tôi xin lỗi”.
“Đéo sao, phắn được chưa ?”
“Tôi tên D, anh cầm lấy mà về nhỏ vào cho nhanh liền da”
Nói xong con bé đặt 1 túi gồm bông băng thuốc đỏ lên bàn rồi đi thẳng, thôi thì nó có lòng thì em có dạ, em cầm túi thuốc nhét vào cặp rồi đi về. Con bé trùng tên em, âu cũng là điều thú vị. Thằng bạn hét sang bên kinh tế ngắm gái nhưng chân cẳng chấm phẩy thế này thì chơi bời gì nên em đi về. Vừa đặt lưng xuống thì EN gọi
“Gì?”
“Thích gì không ? Phải là dạ ”
“A k phải bò, a k có sừng, a k nhai lại nên a k ăn dạ với rơm”
“Thôi đê, a ăn chưa ?”
“A vừa về, chuẩn bị ăn bây giờ”.
“Ừm, thế ăn đi, ăn xong nt cho e nhé chồng ”
“Ừ, ok vợ”.
Nằm xuống thì người đau ê ẩm, lôi sách vở trong cặp và túi thuốc của con bé ra bôi bôi xoa xoa lại vết thương thì thấy trong đó có 1 tờ giấy được gấp cẩn thận
“Đàn ông con trai thì đừng có chua ngoa như đàn bà như thế, ế vợ đấy, nghe lời tôi không thừa đâu !!”
Ra là con bé còn bonus thêm cái này, đúng là 1 con người kỳ lạ, nếu không muốn nói là bị dở .
—————-