Gặp Gái Trên Xe Khách

Chương 12

Chương 12
Nhận ra tình hình có vẻ bất lợi, cũng chỉ là có tí đơ, em huýt thằng bạn vứt cho chìa khóa xe rồi đuổi theo, đúng là trời không phụ người đời, từ xa em đã thấp thoáng xe nó đợi đèn đỏ. Trong mọi trường hợp, giao thông gặp đèn đỏ là phải dừng. Vừa kịp nhìn biển số xe thì nó phóng đi mất, em vội đuổi theo thì vừa kịp đến cái đèn đỏ thứ 2, còn nó thì chạy mất, đúng là trời luôn phụ đời. Thím nào ở đoạn phố Vọng chắc biết 2 cái chốt đèn đỏ liền nhau đoạn ngang Giải Phóng với Trường Chinh. Bất lực, em quay xe ra về với lòng đầy uất hận. Quay lại trường gửi xe lại còn không có đồng nào trong túi, lại phải gọi thằng bạn xuống trả hộ 3k tiền gửi xe. Ngồi trong lớp mà đầu óc chẳng thể tập trung nổi, thoáng chốc đã ngủ mất.

Em tỉnh dậy khi thằng bạn hét về, đầu vẫn đơ, tâm trạng rối bời, ra quán u béo làm cốc trà đá. EM là khách quen của u béo, nhiều lần buồn ngủ là u pha sẵn cho 1 cốc trà đặc uống xong đi vào, không lấy tiền nên em vẫn cứ là khách quen. Đặc biệt u béo có 1 đứa con gái, nó sinh năm 99 và đặc biệt hơn nữa là nó phải to ít nhất là gấp 3 lần em. Mà em đéo thích con này, béo, xấu lại hay sủa, suốt ngày “em đi săm môi, em đi săm mắt..”, mẹ nó thì vất vả bán trà đá lấy tiền cho nó rình rình để sủa, tội nghiệp u béo.

Xong cốc trà đá thì em xin phép đi về với tâm trạng rối bời. Lên phòng nằm vật ra mở điện thoại, 1 tin nhắn, hy vọng là của EN, số lạ, cái đuôi số làm em thấy quen quen “3301” rồi em nhớ ra, đây là 1 trong những số điện thoại mà em ít mong liên lạc nhất

“Cku nkat tuan nay` a coa’ ve` we hk ?”

Nguyên văn cái tin nhắn của nó đấy các thím ạ, bình sinh em chúa ghét bọn teencode nhưng nghĩ lại mình cũng một thời mà thực ra thời em xài teencode em vẫn còn viết dễ hiểu chán, có lẽ công nghệ mật mã ngày càng lên đời nên tâm lý giới trẻ chuyển dời đâm ra khá nhiều em gái tơi bời.

Để em nói qua về chủ nhân cái sđt đó, nhỏ đó tên D, là ex của em từ hồi em học lớp 11, ở làng bên cạnh ( Dung ạ, anh đã chặn fb em từ lâu cmn lắm rồi, và bạn bè em đéo đứa nào biết fb anh cả ), thực sự thì em cũng chả yêu thương cái :bome: gì con nhỏ này, em thề, nó tán em trước nên em cũng sơ qua vài tý rồi lên HN học thì chia tay (cấp 3 em học ngoài HN). Xong cắt liên lạc, nhưng chắc nó vẫn dò được số điện thoại của em. Tính không nhắn lại nhưng bản tính em vốn vị tha nên em tha thứ hết cho lỗi lầm của mình trong quá khứ và nhắn lại, được cái nó nhắn cũng nhanh, để em phác họa lại cuộc trò chuyện cho các thím xem

“Ừ, anh không biết nữa, có gì không em ?”

“Cn nay` chak’ e lay’ ck, a coa’ ve` vui vs e dk k ?”

“Anh cũng không biết nữa, em cưới vào chủ nhật hả ?”

“Thu’ 2 a a. nkung e moi` a tu` cn de? a tie.n sap’ xep’.”

“Ừ, được rồi, anh sẽ cố gắng”.

“hjhj, e mun’ a ve` 5′ doa’ a. a co’ thu sep’ nke’, hj.” (Thực sự em không dịch được tin này, em đoán là “E muốn a về 5 phút”).

“Ok, chúc mừng hạnh phúc em nhé !”

“hj, e cam? ưn a nkju`.”

Xong cái màn đấu trí căng thẳng thì em xuống ăn rồi đi ngủ, vẫn không có tín hiệu từ EN. Em muốn gọi lắm, gọi xem EN làm gì, gọi xem tại sao lại thế, nhưng em không làm thế, có lẽ em chưa muốn xen vào và em muốn xem EN thành thật tới cỡ nào. Em ngủ.

Em mở mắt dậy là khi có tiếng chuông điện thoại văng vẳng bên tai, mở mắt ra đầu đau như kết tủa, có lẽ tại ngủ nhiều. Là EN gọi, em nghe máy với cái giọng ngái ngủ

“Yolo”

“A đang ngủ hả, thảo nào nhắn tin không thèm rep”.

“Ừ, đang ngủ, a nhắn tin từ sáng giờ mới thèm rep có ai nói gì”.

EN bỗng dưng trùng xuống

“Em có tí việc”.

“Việc quan trọng lắm hả ?” (Tự dưng cái máu ghen trong người em nổi lên, 1 phần nữa có lẽ do em thấy EN không thành thật, EN đã giấu em cái việc đó).

“Cũng bình thường, anh tra khảo em đấy hả ?”

“À không, thôi a ngủ tiếp đây”.

Em tắt máy, tự dưng thấy mệt, chưa gì đã cãi nhau, chắc chả đi nổi về đâu. EN đã không thật lòng với em, chắc là mấy tính từ đó dùng cũng không sai. Ra ban công ngồi thì nghe nhà tay hàng xóm mở nhạc “Nếu em chưa quên tình cũ thì mình chia tay, đớn đau anh xin nhận hếttt…”. Em lại đi vào nhà, trùng tâm trạng, cảm xúc và suy nghĩ của em lúc này quá, thấy hơi đáng sợ về điều đó . Em lại nằm, cầm điện thoại, có tin nhắn đến

“Em xin lỗi, tối nay a qua nhà em được không ?”

EN đã xin lỗi, em bắt đầu thấy khó hiểu

“Có gì đâu, tối nay hả, tầm 12h a đợi mấy chị ngủ rồi a qua =))”.

“Điên, thần kinh, định giở trò hả, tát cho đấy. Tầm 7h qua đây phụ em, tối nay em nấu cho a ăn :x”.

Awesome, tự dưng thấy trong người khoan khoái lạ

“E nấu hả ?? Vậy em ăn bún hay cơm rang để a mua ?”

“==”, em mà ở đấy thì đừng trách… Nhớ đến đúng giờ còn phụ tôi”.

“Ok em yêu .”

“Tởm =))))”.

Cũng 4h rồi, tranh thủ ra quán u ngồi cốc trà đá cho tỉnh (Đây là u khác, u này ở cạnh nhà em, còn u béo ở cổng trường). Đời em F.A nên luôn gắn với các quán trà đá vỉa hè, cho nó sinh viên. U đã từng bảo em

“Mày tin vào bọn con gái làm gì, toàn bọn mồm lông thôi, tao còn phát sợ bọn nó, có con nó ngồi quán tao, vừa ngồi với thằng này tí lại đi với thằng khác, như là đĩ non”.

“Thôi u ơi, kệ mẹ chúng nó, nghe được lại phiền” – Một thanh niên gần đấy nói

“Đm đứa nào giỏi ra đây tao xem nào, hổ báo với bà ở cái đất này là sai lầm, bà cho nhục luôn”.

Tay thanh niên cười, em cười, xong u lại bảo

“Tốt nhất là cứ 1 mình cho khỏe, thích tao giới thiệu cho đứa cháu gái, sau mày về làm cháu rể tao cũng được”.

“Thôi, nhỡ nó có ca cái gì u lại vác dao ra tìm con”

“Mày yên tâm, con này tao trị cho đến chốn, không dám láo đâu”

U đúng là đầu gấu, em cũng chỉ biết cười, nhưng u độc mồm thế chứ cũng tốt lắm.Mà thôi, em nói tiếp. Ngồi với u được 1 hồi thì em cũng về, tắm rửa chuẩn bị rồi qua bên EN “làm tí”. Báo bà chị không ăn cơm nhà xong tắm rửa thơm tho cũng chưa đến giờ, mượn xe chỉnh tề rồi ra quán u ngồi

“Mày đi đâu mà ăn mặc lịch sự như bọn lừa đảo thế thằng kia ?”- U gọi

E mặc cái sơ mi thôi mà, nghe u nói, phóng về thay cái áo phông cho tăng động xong lại ra

“Con đi chơi với người yêu u ạ. Nhưng chưa tới giờ”.

“Bố thằng ôn con, tao bảo giới thiệu cháu tao cho cơ mà, con nào, tao sang rạch mặt”.

“Thôi, con lạy u,u để con yêu với chứ, u chả chửi con kiếm con mái nào mà ấp còn gì”.

“Ờ, thôi, có người yêu rồi thì giữ cho cẩn thận, nhân trần nhé, trà tao chưa pha”.

“Vâng”.

Ngồi lại chỗ u mà nóng hết cả ruột, thời gian trôi lâu quá thể, mấy em ngoài đường đi nhanh quá thể. Thực ra em cũng định đến sớm, đi luôn nhưng sợ EN nghĩ mình nghiện nên em phải ngại, ngồi đợi tí đến tỏ thái độ cho ung dung. Ngồi mãi cũng đến giờ, em vội lên xe phóng tới chỗ EN, hét tạm với u

“U ơi con nợ, mai con gửi”.

“Có mỗi cốc nhân trần nợ nần mẹ gì chứ, đi cẩn thận không cớm tóm lại bằng cả trăm cốc nhân trần của tao”.

“Vângggg…”

Trời hôm nay đẹp quá, gió mát trăng thanh quyện với mùi tanh sông Tô Lịch, và một vài đôi đang đóng kịch trên đường, thằng này thò tay xoa đùi con kia rồi thọt thọt đầu gối, con này cứ rúc vào lưng cười khúc khích, thằng này có vẻ chưa tới đích nên nhích lên trên đùi, bị con kia cùi phát vào lưng lên tưng hửng lái xe đi tiếp. Con này mặt như bị hϊếp lại cười tiếp vào lưng thằng kia. Em tia xong phóng xe đi thẳng, có khi hơi nào cũng rủ EN chơi trò này, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vchg. Nhưng thấy cứ bệnh bệnh, không nên đú kiểu rừng rú . Đi một hồi cũng tới nhà EN, đã thấy nàng đứng hóng ở cửa

“Em ngửi thấy mùi anh à mà đã ra đứng đợi”.

“Mùi a thối hơn sông Tô Lịch nên cũng có ngửi thấy”.

“Thính vậy, có khi cưới em về trông nhà”.

“Cưới này…trông này…” -Vừa nói vừa nhéo hông, đau :bome:

“Đùa tí, đéo gì véo”.

“Đéo nàyyyy…” – Lại véo ==”

Em giữ lại tay EN, chao ôi, tay EN ấm thôi rồi, nắm vào mà sướиɠ rơn người. EN hình như đã bị biết bị lợi dụng

“Bỏ tay ra, da^ʍ dê đê tiện, dắt xe vào”.

Em tiu nghỉu nghe lời, xe vừa vào đến nhà thì EN đằng sau đóng cửa, cảm giác rợn người như kiểu phim ma, EN chả nói chả rằng kéo em vào mâm cơm. EN dam dang thật, nấu toàn món ngon : thịt rang cháy cạnh, tôm rang, xúc xích rán, canh ngao…

“Ngồi xuống đi anh, cẩn thận rớt dãi vô mâm”- Cười

Nghe EN nói, cái cảm giác sợ tự dưng biến đâu mất, ấm cúng quá.

“Đồ này em mua ở đâu thế ?”

“Tự làm đấy, ăn thử đê”.-Lừ mắt

“Hề hề, cũng ra dáng vợ rồi đấy, đừng nói gì, để anh ăn nhé”.

EN cười rồi gắp miếng xúc xích vào bát em, thiếu ly rượu nữa là như phim. EN ngồi nhìn em ăn mà cứ cười

“Trông anh thấy đồ ăn cứ như Smeagol thấy nhẫn ý”.

Ôi, mắt em mở tròn xoe, EN thích chúa nhẫn, EN thích Smeagol, tuyệt vời . Em yêu EN quá. Đúng với tiêu chuẩn chọn vợ của em là thích Chúa Nhẫn.

Nói chung bữa tối trôi qua giữa 2 đứa thật ngọt ngào và vui vẻ, xen lẫn vẫn là cười cợt trêu đùa, hạnh phúc là thế, chỉ thế và cần thế. Ăn xong, EN sai em vào rửa bát. Chưa gì đã hành hạ nhau, nhưng được cái cũng tâm lý, em rửa bát thì có EN tráng, giống một gia đình quá, tạo cho mình cái ảo tưởng về 1 hạnh phúc. Xong xuôi, em mò lên phòng EN. Giờ thì em có thể tự tiện nhảy lên giường EN mà không ngại nữa

“Đi rửa chân mau”.

Lại còn thế, em xuống nhà rửa chân sạch sẽ, gót đỏ hồng hào, được vào chỗ hiểm. Vừa lên đã thấy EN trùm chăn ngồi xem phim

“Xem gì thế ? Xem với”

“Lau khô chân đi rồi cho lên”.

Tự dưng em thấy mình như kiểu bị kì thị, nhưng thôi, không sao, là EN chứ ai đâu. Lau khô chân trèo lên giường nhưng cứ ngại, không dám kéo chung chăn với EN

“Không lạnh à mà không chăn.”

Thời tiết đang là cuối xuân, rét tháng 3 nên vẫn lạnh như mùa đông. Nghe EN nói em hí hửng chui vào chăn, ấm áp quá, rồi EN vứt lap sang bên em

“A đỡ đi, em mỏi quá”.

EN quẳng lap cho em đỡ xong quay sang bên em, gác chân lên em cười hì hì. Lâu rồi em mới lại thế, lâu rồi em mới lại vui và hạnh phúc như thế, chỉ cần thế này thôi, em cười lại. EN rúc vào vai em để xem, đang là “Ice Age 4″. Em không nói, em nằm im, tận hưởng cái cảm giác có gấu đang tràn khắp cơ thể, hạnh phúc, nhẹ nhàng, giản dị, đủ ấm lòng.Nằm 1 lúc thì EN ngáp

“Anh có xem không thế ?”

“Phim này a xem chán rồi, xem phim khác đê”.

“Thôi, em chán xem phim rồi, đi ngủ đây, a canh cho e ngủ rồi xuống nhà mở cửa tự về nhé”

Nói xong gác chân lên bụng rồi ôm chầm lấy em, mặt thỏa mãn, nhầm, hạnh phúc lắm

“Này, ăn tát nhé, a đi về luôn đây”.

“Ơ, a mới đáng ăn tát ý, canh cho người yêu ngủ còn gì”.

“Thôi, nói chuyện tí đi, em bảo có chuyện muốn nói còn gì”.

EN nhìn em rồi bỏ chân ra, em biết là có biến rồi, nhưng dù thế nào em cũng phải biết

“Sáng nay H đến tìm em”

Vậy là EN đã thành thật, em thấy vui vui,vậy là tốt rồi.

“Ừa, rồi sao, nói đi, a nghe, không còm men, hề hề “.

“A đừng giận e nhé”.

“Ruồi ruồi, a đang nghe đây”.

“Sáng nay em định đến trường anh, mang đồ ăn sáng cho anh, đi tới cổng thì H chặn lại, anh ta theo dõi em, anh ta bảo em đi cùng, có chuyện muốn nói, em không đi, rồi nó chửi anh, em bực quá, chửi lại nó rồi người dân đứng nhìn đông quá nên em ngại rồi theo hắn lên xe. Nó dừng lại tại chỗ ngày xưa em với nó hay hẹn hò rồi nó kể về quá khứ nọ kia, yêu nhau lắm, yêu nhau vừa, em bảo “Đi mà yêu con kia kìa” xong em đi. Về tới nhà em ngủ mất, tỉnh dậy ăn cái đồ sáng nay em định mang cho anh, hì, xong thấy tin nhắn của anh, em nhắn rồi không thấy a rep nên em gọi, tự dưng em sợ mất anh lắm”.

Vậy là thằng H định quay lại tán EN, không biết có phải sự thật không nhưng em tin EN, tạm thế đã. EN nói xong quay sang rúc vào ngực em, đáng yêu không chịu được. Tự dưng “thằng đệ” em chào cờ, mà chào cờ không đứng nghiêm lại còn xiêu vẹo. Hình như EN đã nhận ra có biến

“Bệnh hoạn này.”

“Bệnh giề, sinh lý con trai nó thế, chả sao”.

“Toàn ngụy biện thôi”.

Em cười rồi quay sang EN

“Lần sau em tránh nó ra nhé, tránh thằng H ra, đừng đi với nó, có gì gọi cho a.”

“Vâng, em sợ mất anh lắm anh ạ”.

“Anh cũng vậy, yêu em lắm”.

“Yêu anh”.

Em quay đầu sang hôn lên tóc EN, EN nhắm mắt lại, rồi đôi môi tham lam của em cũng tìm đến môi EN. Đã quá lâu rồi em mới có lại cái cảm giác này, thích thú, hồi hộp, tim em đập rất nhanh, nụ hôn cũng thoáng qua rất nhanh, buông ra, 2 đứa nhìn nhau cười rồi em lại cúi xuống, EN nhắm mắt lại. Hôn, nụ hôn sẽ rất đơn giản như vậy, rồi em lại tự trách đôi bàn tay em. Tay em lần xuống vạt áo của EN, EN cự lại, đẩy ra nhưng không cự nổi, chỉ còn biết cầm vào tay em, lần sờ mò, đặc tính trời ban cho đôi bàn tay của 1 thằng con trai, tay em đưa vào trong áo EN, rồi lên dần và…(tự tưởng tượng nhé, em đéo viết truyện sεメ và đéo tả người yêu em cho các thím quay tay đâu =))))). )

Nụ hôn kéo thật dài, thật lâu và thật chậm, giá như chuyện chỉ dừng ở đó, đôi tay em tham lam tìm xuống dưới, vừa động phải cạp quần, EN buông em ra

“Đừng anh..đừng làm thế”.

Tự dưng cái phần “con” trong người em trỗi dậy hơn bao giờ hết, mặc kệ lời EN nói, em đè EN ra rồi hôn ngấu nghiến vào môi, đôi tay vẫn tiếp tục cái công việc mà nó được bản năng chỉ dạy, còn EN thì chặn lại, dùng hết sức đẩy tay em ra

“Đừng anh, em khóc đấy, dừng lại đi..”

Rồi tự dưng em mở mắt, thấy EN mắt nhắm chặt và có nước mắt chảy ra, em giật mình, trong đầu văng vẳng câu nói “Là người mà chỉ biết sống theo bản năng thì khác gì con chó”, em giật mình buông EN ra, 2 tay chống xuống giường, em đã quá vội vàng, em đã quá bản năng, không còn giữ nổi lý trí lúc đó, nếu em còn tiếp tục thì chẳng khác gì trong người em là thú tính, hôn nhẹ lên trán EN rồi ôm chặt lấy EN vào lòng, em thì thầm “Anh xin lỗi..”

—————-