Chương 12
Từ nơi nào đó mơ hồ xa xăm, cô nghe thấy những giọng nói ùa về. Tiếng của thiên thần, tiếng của ác quỷ.
Họ đánh nhau sao ? Cô nghe thấy cả tiếng chửi bới hỗn loạn. Mùi của khói thuốc súng lởn vởn đâu đây.
Cô muốn ngồi dậy, muốn mở to đôi mắt mình ra để xem đó là ai. Nhưng cô không thể. Hai tay cô bị trói quặt về sau, tê dại trong đau đớn.
Adrenaline chảy rần rần trong huyết mạch cô. Bụng cô quặn lại vì đau đớn và lo lắng.
Lam Tư ? Hay Ảnh ? Lam Đàm ? Bất kì ai cũng được, cô chỉ mong có ai đó tới cứu mình thật sớm, trước khi cô chết ở đây.
Có tiếng đổ vỡ. Một thứ gì đó rất nặng đã rơi xuống sàn nhà, đó là điều mà cô chắc chắn. Một cơn đau nhói truyền tới não bộ của cô. Thêm một vết thương nữa ở chân. Mẹ kiếp, cô còn có thể chống cự được đến bao giờ ?
Bóng tối khiến thị giác mất đi khả năng hoạt động. Nhưng chính vì vậy, các giác quan còn lại trở nên nhanh nhạy hơn bao giờ hết.
Có một dòng chất lỏng thấm vào vai áo cô. Nó mang theo mùi tanh tưởi đến lợm giọng. Cô cố gắng không để mình nôn khan nữa.
Có tiếng thở dài nhẹ nhõm của kẻ nào đó đang ở trên đầu cô. Hắn ta đưa tay tới vật đang che kín mặt cô, giật mạnh nó ra.
Đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng, mắt Tùy Tâm có chút đau nhức. Cô nhắm chặt mắt lại, tránh việc tổn thương võng mạc.
Kẻ đó đưa tay ra nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi dậy. Cô nắm tay hắn thật chặt, như thể nếu buông bỏ, cô sẽ mất đi sinh mạng của mình.
Hắn ta dùng bàn tay còn lại vỗ lưng cô nhẹ nhàng. Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng an ủi tâm trạng rối bời của cô :
- Không sao đâu ! Qua cả rồi !
Lam Tư ? Cô mau chóng mở to mắt ra để nhìn người trước mặt.
Quả thật là Lam lão đại. Hắn ta đang nhìn cô - một ánh nhìn đầy hối hận và yêu thương. Hai người đang ở gần nhau, thực sự rất gần.
Cô có thể thấy chính bản thân mình trong mắt hắn ta. Một cô gái với mái tóc rối bù như tổ quạ. Đôi môi cô ta chảy máu. Máu đã đông lại, tạo thành một vệt khó coi trên môi. Gò má cô gái có một vết bầm tím lớn. Rất lớn. Trong mắt cô ta vẫn còn ánh lên tia sợ hãi.
Cô cụp mắt lại. Cô không muốn nhìn thấy bản thân mình thảm hại như thế này. Tùy Tâm bèn chuyển ánh nhìn sang Lam Tư.
Hắn ta ổn, dường như là quá ổn. Nhưng có gì đó là lạ ở đây. Khoan đã, viền mắt hắn ta ..... Tại sao lại có màu đỏ ? Cả mũi nữa !
Đừng nói, là hắn ta bị cô dọa đến suýt khóc đấy nhé ? Mẹ ơi, anh tưởng tôi không có kế hoạch để thoát ra sao ? Người ngây thơ như anh đúng là hiếm gặp mà !
Cô còn đang tự hỏi có phải hắn ta leo lên vị trí lão đại bằng chính thực lực của mình không ? Thật là mất mặt !
Tùy Tâm dè dặt cất tiếng :
- Lam lão đại, anh khóc đấy à ?
Hắn ta đỏ bừng mặt, luống cuống đứng dậy.
- Đúng thật rồi kìa !
Tùy Tâm bật cười thành tiếng. Quả nhiên "một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ", cơ thể cô đã không còn quá đau nhức nữa.
Cô ngước lên nhìn mặt Lam Tư. Gương mặt hắn ta trở nên gay gắt, cặp lông mày nhíu chặt lại. Hắn ta chuyển sang "chế độ" làm một kẻ thâm trầm yên tĩnh khiến cô khó lòng thích nghi kịp.
Không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, cuối cùng vẫn là cô lên tiếng trước
- Kéo tôi đứng dậy ?
Lam Tư quay lại nhìn cô nhưng hắn ta cũng đưa tay ra cho cô nắm. Cô dồn hết sức lực mình vào cái nắm tay đó, lấy điểm tựa để nâng cơ thể yếu ớt của mình lên.
Nhưng cô không thể đứng dậy. Đầu óc cô ong ong quay cuồng như thể hàng vạn hành tinh đang bay xung quanh ngay khi cô vừa cố đứng thẳng người lên.
Cắn vào lưỡi một cái thật mạnh, cô bắt mình tập trung vào những gì trước mặt. Bụng, cô đau bụng chết mất ! Làm thế nào bây giờ ?
Cô dựa hẳn cơ thể mình vào người Lam Tư. Mặc kệ hắn ta giữ chặt lấy cô trong vòng tay, còn cô quay cuồng trong nỗi niềm của riêng mình.
Cơn đau nơi đầu lưỡi đã phần nào kéo ý thức của cô quay về. Tới khi đôi mắt Tùy Tâm có chút thần thái trở lại, Lam Tư mới khẽ khàng lên tiếng :
- Cô có ổn không ?
Giọng nói của hắn ta có phần nhỏ đi, vỡ vụn. Cô gật đầu, rời khỏi vòng tay của hắn ta.
Tùy Tâm loạng choạng đi từng bước tới cánh cửa trong khi tự cắn lưỡi chính mình thật mạnh. Cô đã từng làm điều này hàng ngàn lần, nó mang lại tác dụng rất lớn. Và lần này cũng không là ngoại lệ.
Ba người đàn ông đảo mắt nhìn nhau rồi rút lui ra ngoài theo cô.
Tùy Tâm lúc này mới lên tiếng. Mỗi câu nói phát ra khiến cô cảm giác như ổ họng mình rách toạc :
- Các anh đã xử lí Tor chưa ? Liệu có thể đàm phán để lấy được số thuốc phiện đó không ?
Ảnh trả lời cô bằng một ánh nhìn thâm trầm. Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng :
- Chĩa súng vào thái dương, dù không muốn hắn cũng phải bán cho chúng ta.
Cô gật đầu khó nhọc, đi từng bước lên tầng trên. Không phải tự nhiên mà những kẻ cầm đầu thường ở trên tầng cao nhất nhìn kẻ thù của mình đổ máu. Đó là vị trí đặc biệt thuận lợi cho việc quan sát, và cũng là chạy trốn.
Hành lang dường như trải dài bất tận trong màu xanh ngọc quyền quý phủ khắp.
Dọc theo hành lang là những bức tranh nghệ thuật. Một kẻ thô lỗ và dễ mất kiểm soát như Tor không phải là kẻ mua nó. Cô có thể khẳng định.
Có tiếng động phát ra từ cuối hành lang, nơi cánh cửa gỗ để mở. Cô quay lại nhìn những người đồng hành của mình. Chắc hẳn họ cũng nghe thấy tiếng động đó. Lam Đàm rút súng chĩa về phía trước.
Cô xung phong đi trước, tiến từng bước thật chậm rãi đến căn phòng trước mặt.
Cô quay lại, ra hiệu cho những người đằng sau đứng nguyên tại chỗ.
Tùy Tâm đẩy cửa bước vào. Tiếng thở khe khẽ lẩn quất đâu đây. Đã từng là một siêu trộm nên cô nhạy bén với từng hơi thở.
Mở chốt an toàn, cô chĩa súng vào kẻ ngồi sau tấm rèm. Chiếc rèm màu mận bật tung, lộ rõ kẻ ẩn nấp bên trong.
Là một cô gái. Cô ta còn rất trẻ. Nét mềm mại của tuổi thanh xuân vẫn còn lưu luyến trên gương mặt cô ta. Mái tóc nâu rối bù dính bết vào mặt cô gái.
Đôi mắt cô ta đen nhánh, long lanh nước. Làn mi ướt đẫm ngước nhìn cô. Cô ta mấp máy môi, nói thứ tiếng xa lạ mà cô không hiểu.
Tùy Tâm nhíu mày, một lần nữa giơ khẩu súng lên trước mi tâm cô ta. Cô gái tràn đầy sự sợ hãi, hoảng loạn đứng lên.
Có tiếng bước chân rầm rập phía sau. Ba người họ đã vào trong phòng.
Cô gái ngồi dưới đất bám những ngón tay run rẩy của mình vào người Tùy Tâm. Cô nhìn chằm chặp vào cô gái nhưng hình như cô ta chỉ muốn đứng lên.
Cô gái đưa tay ôm bụng. Cô ta nói chuyện với Tùy Tâm, giọng nói ngập tràn tình yêu thương và hạnh phúc. Ánh mắt cô ta sáng ngời mỗi khi nhìn xuống bụng của mình.
Bất chợt cô gái ngước nhìn lên, cố gắng van xin Tùy Tâm trong tuyệt vọng. Cô ta nói rất nhiều, những câu chữ ngắt quãng xen lẫn tiếng khóc.
Mang thai, có phải ý cô ta là vậy không ? Dường như nhìn thấy gương mặt khó hiểu của Tùy Tâm, cô gái giơ tay lên hua hua trong không trung.
- Baby ?
Tùy Tâm quyết định hỏi bằng tiếng Anh. Cô gái như tìm thấy chút ánh sáng, gật đầu lia lịa. Cô khẩn thiết lắc mạnh cánh tay Tùy Tâm, van xin sự giúp đỡ.
Tùy Tâm kéo cô gái đó đứng lên hoàn toàn. Cô nhìn sâu vào mắt cô gái đó. Sự yêu thương, lo sợ, hoảng loạn kết lại với nhau tạo nên cái nhìn ám ảnh khó quên.
Tùy Tâm xoay người lại thật nhanh dứt khoát, đối mặt với ba người đàn ông kia.
Đưa hai tay ra sau bảo vệ cho cô gái, Tùy Tâm lên tiếng bằng một giọng đanh thép :
- Để cô ta đi !
- Không để bất cứ ai sống sót rời khỏi. - Lam Tư nhíu mày - Đó đã là quy luật bất thành văn của giới.
Ánh mắt Tùy Tâm trở nên se sắt trong giây lát. Điều cô muốn, nhất định phải được thực hiện.
Bất chợt Tùy Tâm tháo đạn trong khẩu súng rồi ném tất cả xuống đất. Kim loại và gỗ va chạm mạnh khiến âm thanh khô khốc vang lên.
- Gϊếŧ cả tôi nữa !
Giọng nói bình thản của cô vang vọng khắp căn phòng. Cô gái sau lưng Tùy Tâm run rẩy, nép sát vào người cô hơn.
Ảnh và Lam Đàm nhìn cô bằng ánh mắt khó tin. Có phải cô ta thực sự muốn chết ? Gây chuyện với Lam lão đại không phải là một lựa chọn hoàn hảo cho cô lúc này đâu !
- Cô có biết mình vừa nói gì ? - Lam Đàm lên tiếng, anh ta khá kích động - Đi ra đi !
- Tôi nói, nếu các anh gϊếŧ cô ấy thì gϊếŧ cả tôi nữa.
Giọng nói của cô lạnh như băng, truyền trong không khí, đập vào tường, dội thẳng vào màng nhĩ của ba người đàn ông.
Ảnh và Lam Đàm đi lên phía trước, định kéo cô ra ngoài nhưng Lam lão đại đã giơ tay cản lại.
Hắn ta bước tới trước mặt Tùy Tâm, vươn tay bóp mạnh cằm cô.
- Để cô ta đi ? Để cô ta đi thì tôi được lợi gì ? - Lam Tư thì thầm qua từng hơi thở.
- Tôi sẽ trở thành người của anh. Mãi mãi.
Tùy Tâm cắn chặt răng, rít từng chữ. Cô không muốn thấy bất kì người mẹ nào mất nữa. Cô không muốn bất cứ đứa con nào như cô - thiếu đi hơi ấm của mẹ.
Cô vẫn đưa tay ra sau bảo vệ cho cô gái kia, bảo vệ sinh linh nhỏ bé trong cơ thể cô ta.
Căn phòng rơi vào trạng thái im lặng. Đến một tiếng thở mạnh cũng không có. Cô gái - người mẹ trẻ - vẫn nép vào người Tùy Tâm. Cô mơ hồ cảm nhận được cái bụng tròn tròn của cô ta áp vào lưng mình.
- Được. Để cô ta đi !
Lam Tư lên tiếng sau một hồi lâu im lặng.
Tùy Tâm thở phào nhẹ nhõm còn Lam Đàm và Ảnh nhìn lão đại bằng ánh mắt khó tin.
Người mẹ trẻ dường như cũng cảm nhận được sự nhẹ nhõm của cô, những giọt nước mắt dàn dụa trên gương mặt cô ta.
Tùy Tâm đưa cô ta ra khỏi phòng. Cô nắm chặt lấy tay bà mẹ trẻ, thì thầm mặc cho cô ta có thể chẳng hiểu :
- Cô hãy chạy đi. Chạy ra xa khỏi đây. Đừng quay lại. Đừng để bị bất cứ ai bắt gặp. Hãy tìm một công việc để nuôi sống đứa con của mình.
Nói rồi cô lục tìm trong túi quần, đưa cho người mẹ trẻ một chút tiền.
- Đây là tất cả số tiền tôi có - Cô đặt vào lòng bàn tay người mẹ trẻ - Cầm nó đi.
Người mẹ trẻ bất chợt ôm chặt lấy cô. Tiếng nức nở phát ra từ l*иg ngực cô gái khiến Tùy Tâm biết cô đã làm việc đúng đắn - ít nhất là lần này. Cô vỗ nhẹ lưng cô gái đó.
- Được rồi, giờ thì đi đi. - Tùy Tâm xua tay.
Người mẹ trẻ ngước mắt lên nhìn cô rồi buông tay. Cô ta còn nói gì đó mà cô không hiểu. Một lời chúc phúc, hay một lời cảnh báo ?
Cô ta hướng ra cửa chính, chạy xa khỏi ngôi nhà này. Tùy Tâm nhìn bóng dáng khuất sau ngã rẽ của hành lang rồi quay lại căn phòng.
Cô không bước vào mà chỉ đứng ở cửa phòng, gọi với vào :
- Các anh có đi không ?
Ba người đàn ông trong căn phòng lần lượt đi ra. Lam Tư là người ra khỏi phòng cuối cùng. Cô lẽo đẽo bám theo hắn ta.
Tất cả mọi người đi về phía cuối hành lang, tìm cầu thang để lên tầng trên.
Cô cảm nhận được cơn đau nhói ở bụng mình. Kéo tay Lam Tư, cô và hắn ta đứng lại một chỗ.
Đưa ngón tay lạnh ngắt lên cổ mình, cô cố gắng tìm mạch đập. Mạch đã trở nên yếu đi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Cô quay sang Lam Tư. Hắn ta có vẻ cũng đang lo lắng.
- Anh cần đưa tôi quay lại bệnh viện. Cú thoi vừa rồi của kẻ lạ mặt bắt cóc đã khiến tôi bị xuất huyết ổ bụng. Nếu không kịp thời, có thể tôi sẽ chết.
Cô chuẩn đoán bệnh của mình một cách bình tĩnh, tưởng như người đang lâm vào trạng thái nguy kịch không phải mình.
- Tại sao cô biết ? - Lam Tư chau mày - Nếu không phải thì sao ?
Ánh mắt của cô trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
- Vì tôi là học sinh ngành y cho tới tận giờ phút này. Tốt hơn là nghe tôi đi.
- Mẹ kiếp - Hắn lầm bầm - Ảnh, Lam Đàm ! Các cậu lo xử lão già đó, tôi đưa Tâm tới bệnh viện. Cô ấy bị xuất huyết ổ bụng.
- Chúng tôi sẽ lo việc ở đây. Lão đại đi đi - Ảnh thâm trầm lên tiếng.
Lam Tư bế cô ra xe bằng tốc độ kinh hồn. Giống như hắn ta không phải mang theo trên mình một tảng thịt nặng 55kg như cô vậy.
- Lam lão đại, anh sợ gì chứ ? Tôi hứa, đây là lần đầu tiên cũng sẽ là lần cuối cùng tôi lâm vào tình cảnh này. Về lại New York, chắc là tôi phải quay lại thời kì rèn luyện vất vả mới được !
Cô nở một nụ cười ngọt ngào trong lòng hắn.
Phải, cô hứa !
Lần đầu tiên, cũng sẽ là lần cuối cùng.