[Đạo Tình] Lam Tư x Mộc Tùy Tâm

Chương 11

Chương 11
Hai ngày trong bệnh viện trôi qua nhanh như chớp mắt. Lam Tư có thời gian nghỉ ngơi nên bình phục rất nhanh. Hình như anh còn khỏe hơn trước nữa.

Tùy Tâm đã ra ngoài sảnh làm thủ tục xuất viện cho anh. Họ sẽ quay lại phía Bắc Thái Lan. Công việc lúc trước vẫn chưa được hoàn thành.

- Này, ra ngoài đi. Anh có định quay lại chỗ đấy không ?

Tùy Tâm từ ngoài cửa gọi với vào. Cô vẫn phải theo hắn ta nốt mấy ngày này, thật là phiền toái.

Lam Tư vòng qua người cô, lạnh lùng bước ra ngoài. Từ khi kể cho cô nghe về câu chuyện với cô gái đó, hắn ta không hề hé răng nói với cô một lời.

Nói ra cũng ức chế, có ai bắt hắn kể đâu. Là hắn ta tự kể chứ, xong rồi lại làm trò không nói chuyện với con nhà người ta. Hại cô ức muốn chết !

Tùy Tâm ngồi vào trong xe, đeo kính râm lên. Hình như thời gian này ở Đông Nam Á là mùa hè. Nắng cháy dữ dội. Nếu giờ này không có gì để chống nắng thì cô thành cục than rồi.

Lam Tư ngay sau đó cũng vào xe cùng cô. Hắn ta ném sang cho cô một tập tài liệu dày.

- Tài liệu về việc buôn bán thuốc phiện và những tên cầm đầu Đông Nam Á những năm gần đây - Lần đầu tiên hắn ta mở miệng nói với cô sau mấy ngày - Đọc đi.

Tùy Tâm cầm tập tài liệu lên, chăm chú đọc.

Kẻ cầm đầu khu Tam Giác Vàng là người Thái Lan. Tên hắn ta là Tor. Tất cả những gì cô thấy trên ảnh chỉ là một gã đàn ông có nước da đen xỉn. Gương mặt đầy sẹo cùng một vết chàm màu đỏ kéo dài từ khóe mắt đến môi mang đến vẻ quỷ dị lạ thường. Đôi mắt hắn ta trắng dã ánh lên những tia hiểm ác.

Hắn ta bọc chiếc răng nanh của mình bằng vàng. "Một cách để khoe vị thế và tiền bạc của mình" - Cô thầm nghĩ.

Tùy Tâm nhìn lướt qua tập tài liệu. Có cả thông tin về ba mẹ hắn. Well, điều tra rõ quá nhỉ. Cô có chút tò mò. Cha mẹ của trùm Đông Nam Á như thế nào nhỉ ? Chắc cũng là những kẻ tai to mặt lớn khác không sợ trời đất.

Nhưng thông tin thực sự làm cô bất ngờ. Cha mẹ hắn ta đều là những người bình thường, thậm chí còn là tầng lớp hạ lưu trong xã hội. Hắn ta từng sống trong một khu ổ chuột đầy rẫy những tệ nạn chết chóc. Có lẽ đó là lí do hắn dấn thân vào con đường này.

Chợt nhận ra sự sơ suất của mình, Tùy Tâm vội lục lọi chiếc balo bé xíu của mình. Cô lôi ra được một đôi khuyên tai, ném cho Ảnh và Lam Đàm một người một chiếc.

- Thiết bị liên lạc từ xa, có bán kính trong vòng 73 km. Khi chúng ta xảy ra bất trắc sẽ cần nó để liên lạc với nhau. Chỉ cần chạm vào cái nút bé xíu phía sau khuyên tai là được. Đeo vào đi.

Cô quay sang Lam Tư. Đối với hắn ta, cô không dám ném đồ trực tiếp như vậy bèn hạ giọng nhẹ nhàng :

- Lam lão đại, anh đeo khuyên tai vào đi.

Hắn ta quay sang lườm cô. Biểu cảm trên mặt hắn như kiểu "Tôi phải làm cái việc nhảm nhí đó à ?". Tùy Tâm thở dài trong lòng, cầm lên đeo cho hắn ta rồi quay lại với tập tài liệu của mình.

Để xem nào .... Khu tam giác vàng mỗi năm có sản lượng nằm trong khoảng từ 8 đến 10 tấn hoa anh túc chưa qua sơ chế. Lam Bang chiếm từ 50% đến 65% sản lượng của cả khu vực.

Vậy là kể cả qua sơ chế, số lượng hoa anh túc mà Lam Bang có để điều chế ra thuốc phiện cũng là vô cùng lớn. Đây là một khoản lợi nhuận khổng lồ mà Lam Bang nhận được. Bảo sao mà Lam Tư phải sống chết giành lại địa bàn.

Trong một khoảng thời gian ngắn đến khó tin, họ đã đến được nơi mình cần. Đó là một căn biệt thự to lớn mang hơi thở của kiến trúc Pháp cổ. Những khung cửa sổ choán lấy gần hết bức tường được sơn màu xanh lá cây - màu của thiên nhiên.

Phía trước căn nhà là một khoảng sân khá hẹp. Bãi cỏ mướt mát trải dài trên nền đất. Những ngọn cỏ còn đẫm nước. Có lẽ một cơn mưa vừa đi qua khung trời này.

Bên kia căn nhà là một cánh đồng hoa. Từng bông hoa nở rộ, tỏa sắc dưới ánh dương rực rỡ.

Tím.

Đỏ.

Trắng.

Những gam màu hòa quyện trong sắc nắng vàng ruộm như mật ong.

Tùy Tâm toan bước tới gần. Ngay lập tức Lam Tư kéo tay cô lại bằng một lực đủ mạnh để cô rời tầm mắt mình khỏi cánh đồng hoa ấy. Vẫn với chất giọng êm đềm vốn dĩ, hắn ta lên tiếng cảnh báo cô :

- Đấy là hoa anh túc.

Cô giật mình, theo phản xạ lùi lại phía sau. Thì ra, những thứ đẹp đẽ đều mang chất độc chết người.

Cánh cửa gỗ nặng nề bật mở trước mặt cô.

Gã đàn ông trong bức ảnh đang bước từng bước thật chậm rãi tới chỗ cô. Phía sau hắn ta đều là những kẻ vạm vỡ mặc suit đen. Tất nhiên - dàn vệ sĩ của mọi lão đại.

Đứng giữa dàn vệ sĩ hùng hậu như vậy, hắn ta nhỏ bé đến bất ngờ ! Hắn ta cũng khoác trên người bộ đồ đen - giống như những tay vệ sĩ của mình - với hàng khuy để mở.

Tor đứng trước mặt cô. Đôi mắt trắng dã của hắn nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng còn e dè người kế bên. Quả là một ánh nhìn lạ lùng !

Cô không thế mở miệng ra nói lời chào. Tựa hồ như một thứ nào đó đã cướp đi tiếng nói của cô. Nhanh hơn cô, kẻ bên cạnh đã cất lời :

- Chào Tor !

- Lam lão đại !

Tor nghiêng đầu, nhẹ nhàng đáp lại lời chào của Lam Tư. Chất giọng trầm khàn mang đến cho hắn ta một sự quyến rũ chết người. Nếu chỉ nghe giọng nói này, có thể cô sẽ chìm vào tình ái với hắn.

- Chúng ta vào nhà chứ ?

Hắn ta cao giọng hỏi kèm theo một nụ cười tươi rói. Lam Tư vẫn giữ thái độ lạnh lùng ấy, đẩy lưng Tùy Tâm đi trước.

Lấy hết dũng khí, cô sải những bước thật tự tin lên phía trước, bắt kịp Tor. Nhưng một nỗi sợ bất chợt dâng lên trong Tùy Tâm khi cô ngoái lại phía sau.

Không có ai, ngoại trừ Lam Tư, Ảnh, Lam Đàm. Và cô.

Không có những tay vệ sĩ áo đen lực lưỡng đi sau bảo vệ. Không có những khẩu súng hoành tráng được nạp sẵn đầy đạn.

So với họ, cô chỉ là một con mèo nhỏ không có địa vị, không có kĩ năng và hoàn toàn chẳng có tiền. Cô biết quy luật của giới, cũng biết kết quả của việc không hoàn thành đàm phán.

Lam Tư, một kẻ thực sự có chỗ đứng và vĩ đại. Hắn ta sẽ an toàn, nhưng còn cô ? Cô không dám khẳng định bất kì điều gì ...

- Lam lão đại, anh có thể ra giá !

Tor cất lời ngay khi Lam Tư vừa ngồi xuống ghế. Có lẽ "nhanh - gọn" là phương pháp làm việc của hắn ta.

- Sản lượng ở khu vực này thế nào ?

- Rơi vào khoảng 6 - 8 tấn mỗi mùa. Có thể tăng hoặc giảm. Nhưng trung bình mỗi mùa là vậy.

- 5 triệu cho 1 tấn chưa qua tinh chế ?

- Vẫn tính theo USD sao ? Lam lão đại, anh có thể ra giá cao hơn không ? Rất khó khăn mới có thể gom được ngần đó thuốc phiện đấy.

Hắn ta khẽ nhăn mặt. Tùy Tâm không làm trong ngành này, tất nhiên không biết số lượng thuốc phiện này khó kiếm đến đâu ? Nhưng biểu hiện trên mặt hắn có vẻ khá chân thành.

- 6 triệu một tấn ?

- Lam lão đại, mức giá tốt nhất tôi có thể đưa ra cho ngài là 10 triệu. Không thể bớt - Gã đàn ông

- Anh gϊếŧ người ? - Lam Tư nhướng mày khó chịu - Tôi có thể hợp tác với hàng ngàn kẻ khác trong giới, nghe rõ không ?

Ẩn chứa trong giọng nói của gã đàn ông kia là sự kiêu ngạo ngập tràn :

- Nhưng chúng cũng chỉ là những nhánh nhỏ của tôi. Chúng không thể gom được nhiều hàng đến thế cho anh đâu.

Tor cười nhạt. Không khí bỗng chốc rơi vào im lặng. Nếu không có sự thống nhất, cô sẽ không thể ra khỏi đây.

Tùy Tâm khẽ giật nhẹ tay áo Lam Tư nhưng hắn ta phủi đi mạnh mẽ.

- 6 triệu là mức giá cuối cùng. Thương lượng kết thúc.

Gã đàn ông cau mày. Cô thấy hắn ta để tay sau lưng. Thông báo cho đồng bọn chăng ?

Đôi mắt hắn ta lóe lên những tia hung ác, quai hàm nghiến chặt lại.

- Không !

Những tên vệ sĩ từ phía sau lưng hắn ta bắt đầu tiến lên, chực chờ đánh họ. Well, có vẻ thế lực của Lam Tư ở đây không có giá trị lắm nhỉ ?

Gã đàn ông quay sang hỏi Lam Tư một lần nữa :

- Lam lão đại, 10 triệu một tấn. Không thì đừng ra khỏi đây.

Lam Tư vẫn thản nhiên dựa vào ghế, tay cầm ly rượu màu hổ phách sóng sánh trên bàn.

- 6 triệu.

Tor khoan thai đứng dậy. Hắn ta thầm thì với đàn em vài câu. Gương mặt hắn không hề có một biểu cảm. Cô không thể đoán hắn ta đã nói gì. Tor ra khỏi phòng ngay sau đó.

Không quá bất ngờ, những tay vệ sĩ phía sau lao lên, túm lấy tất cả bọn họ. Nhưng nếu có thể dễ dàng tóm lấy thì họ không xứng đáng có được vị trí trong Lam Bang.

Tùy Tâm nhanh nhẹn cúi xuống tránh cái vồ từ phía trước của tay vệ sĩ. Thuận đà, cô lao cả thân hình vào bụng gã. Bằng tất cả sức lực của mình, cô đẩy gã về phía sau.

Gã ta ngã vào lò sưởi. Lửa ánh lên một góc phòng, bén vào chiếc áo vest trang trọng của gã. Lửa cháy bừng bừng phía sau nhưng gã vẫn mặc, vội vã chạy lại phía Tùy Tâm.

Cô thò tay xuống đôi bốt mình đang đi, lôi ra một khẩu súng lục. Đường đạn chuẩn xác tạo nên một lỗ nhỏ trên vai hắn ta.

Thêm một lỗ nữa trên bụng. Một lỗ nữa trên đùi. Máu bắt đầu rỉ ra từ những vết thương hở. Nhưng hắn ta không dừng lại.

Tùy Tâm không muốn bắn vào tim hay mi tâm của gã. Cô không muốn thấy bất kì kẻ nào chết dưới tay cô. Cô bị ám ảnh bởi những xác chết vô hồn.

Gã vệ sĩ chỉ còn cách cô tầm 2 mét. Hai tay cô dần trở nên run rẩy, đạn bắn lạc hướng. Không có thêm viên đạn nào găm vào cơ thể hắn ta nữa.

Thế rồi đôi mắt gã ta trợn trừng. Khuôn miệng há hốc như muốn mở lời mà không thể. Giống y hệt người đàn ông nọ.

Gã đưa tay lên l*иg ngực. Ngón tay gã giờ đã dính đầy chất lỏng màu đỏ nhơ nhớp. Dường như là một phát súng trúng tim.

Gã ngã sụp xuống sàn nhà lạnh ngắt. Đôi chân đã không còn đủ sức lực để chống đỡ sức nặng cơ thể.

Khi không còn bất kì ai cản trở tầm nhìn, Tùy Tâm thấy Lam Tư ở bên kia căn phòng, nhìn chằm chằm vào cô. Cô gật nhẹ đầu, bước sang bên đó.

Đi được vài bước, cô nhận thấy cơ thể mình như bay lên. Cô không cảm thấy được mặt đất dưới chân. Lực hấp dẫn, chẳng lẽ đã không còn tác dụng ?

Không, tất cả đều không phải. Cô nhận ra mình được một kẻ lạ mặt bế lên. Hắn ta trùm lên mặt cô thứ gì đó. Cô không thấy gì ngoại trừ một màu đen tuyền.

Hắn ra bê thốc cô lên, hai tay cô rủ xuống lưng hắn. Cô vẫn đang cầm súng ! Hít một hơi thật sâu, cô giơ súng lên. Nhằm thẳng tim hắn ta, cô bóp cò.

Không có tiếng va chạm nhẹ nhàng êm dịu của đạn và da thịt. Đáp lại cô chỉ là sự lạnh lẽo của hai miếng kim loại chạm phải nhau. Mẹ kiếp, hắn ta mặc áo chống đạn.

Tùy Tâm bắt đầu vùng vẫy. Cô dùng hết sức đá vào người hắn ta. Cô cảm thấy cơn đau nhói truyền từ chân lên những dây thần kinh của mình. Hắn bẻ chân cô, đau đến phát khóc.

Cô vẫn tiếp tục cố gắng. Nếu buông bỏ, cô sẽ chết, đúng không ? Cô đánh vào lưng, vào đầu hắn ta. Cô cắn vào vai hắn một phát thật đau. Có thể nó sẽ chảy máu.

Hắn ta chẳng hề suy chuyển bước đi vững chãi của mình. Một tay giơ lên, hắn thoi một cú thật mạnh vào bụng Tùy Tâm.

Đau, cô cảm nhận nỗi đau đến tận xương tủy. Máu chạy rần rần trong huyết mạch, cố gắng xoa dịu vết thương.

Cô chưa từng đau đến thế. Cảm tưởng mọi mạch máu li ti đã vỡ ra, khiến cơ thể cô trở thành một đống bầy nhầy chỉ máu và xương.

Chưa từng, kể cả khi cô bị đánh thừa sống thiếu chết nơi tổ chức. Chưa từng, kể cả khi cô bị giam giữ vì phát hiện trộm đồ. Chưa từng, kể cả khi cô gặp côn đồ trên phố.

Vậy cớ sao cú đấm này lại khiến cô chùn bước ?

Lấy tất cả sức lực còn sót lại, cô thét thật to :

- Lam Tưưưưưư !!!!!!!

Hai cánh phổi gần như nổ tung vì thiếu dưỡng khí khiến cô ngạt thở.

Cô chìm vào cơn mộng mị bất tận dù biết rằng bản thân mình không được phép làm thế.

Ngay cả chất ardenaline lúc này cũng không thể giữ cho cô tỉnh táo.