Edit: Linh Nguyệt
Thời gian chớp mắt đã qua hơn một tháng, trưởng lão cung Cự Giải vẫn ở ngoài tìm kiếm phương pháp điều trị, Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng dùng một số tiền lớn mời các danh y nổi tiếng, mua đủ các loại dược ngày ngày đưa qua phòng Tạ Yên Nhiên.
Mười vị Tinh chủ, ngoại trừ Bạch Vô Trần và Sở Thắng Nam vẫn còn đang ở bên ngoài, bao gồm cả người sức khỏe trước đó không tốt là Lạc Phỉ Phỉ, cũng đã đi thăm Tạ Yên Nhiên vài lần, chỉ có Bắc Đường Mặc Nhiễm, trước sau không hề xuất hiện.
“Ta cảm thấy ngài rất kỳ quái.” Tô Tằm Tiên lười biếng nằm trêи ghế nói: “Mặc Nhiễm, hình như càng ngày ta càng không hiểu nổi ngài.”
“Có thể là do đầu óc ngươi có vấn đề.” Bắc Đường Mặc Nhiễm lãnh đạm nói.
Tô Tằm Tiên cười thành tiếng: “Phải, ta khờ. Cho nên nhiều năm như vậy mới không nhìn ra ngài so với Hoàng Thượng còn muốn trong ngoài bất đồng hơn.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm buông chén trà, ánh mắt lạnh lùng quét qua nhìn hắn: “Nếu ngươi thật sự nhàm chán…”
“Ta đi, ta đi ngay đây.” Tô Tằm Tiên nói xong liền lưu loát từ trêи ghế đứng dậy rời đi: “Đã rõ rồi, không quấy rầy ngài, Thần Vương điện hạ nói một đằng làm một nẻo.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm thu hồi ánh mắt, nhưng lại không có tâm trạng tiếp tục uống trà.
“Nhưng ta so với Hoàng Thượng…” Bắc Đường Mặc Nhiễm cầm lấy con rùa đen đang bò ở trêи bàn, nói: “Ta cùng Hoàng Thượng không giống nhau. Ta có nguyên nhân, ta quá bận.”
Kỳ thật Bắc Đường Mặc Nhiễm nói cũng không sai, hắn quả thật rất bận, hai trận chiến lớn khiến Hoàng Đạo Quốc tổn hại không ít khí lực, hắn thân là phụ tá đắc lực của Hoàng Thượng, đương nhiên không thể nhàn rỗi. Mà…
Bắc Đường Mặc Nhiễm thở dài, buông tay thả rùa đen đang không ngừng giãy giụa xuống: “Không lý do đem nàng giữ trong phủ nhưng lại không đi thăm nàng, cũng không nói cái gì, liệu nàng có cảm thấy ta rất kỳ quái không?”
“Nàng thông minh như vậy, cho dù ta không nói thì nàng chắc cũng sẽ hiểu rõ ý ta.” Bắc Đường Mặc Nhiễm lại bắt lấy rùa đen đang chuẩn bị bò đi: “Ngươi nói xem có phải hay không?”
“Không đúng.” Bắc Đường Mặc Nhiễm đột nhiên nhớ tới: “Nàng không nhớ rõ gì cả. Đã không nhớ rõ thì có khả năng sẽ không đoán được, có khả năng sẽ cảm thấy ta…”
“Khụ khụ.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm dừng lầm bầm trong miệng, thong thả xoay người nhìn Tô Tằm Tiên đang đứng dựa ở cửa.
Rõ ràng hắn đang nín cười, chỉ chỉ ghế dựa mình vừa nằm, vô tội nói: “Ta quên đem theo quạt.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm chậm rãi quay đầu lại, buông rùa đen trong tay xuống, cầm lấy quạt của hắn, oán hận ném tới.
“Mặc Nhiễm à…” Tô Tằm Tiên kêu lên một tiếng: “Ta mới học được một câu từ chỗ Lạc Phỉ Phỉ.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm không xoay người nhìn hắn, nhưng vẫn dừng bước nghe hắn nói.
“Muộn tao là bệnh, phải trị.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nghẹn một hơi trong cổ họng, cuối cùng trấn định rời đi, làm lơ tiếng cười càng lúc càng xa của Tô Tằm Tiên.
Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời bắt đầu lặn. Bắc Đường Mặc Nhiễm một đường suy nghĩ phức tạp, bất giác lại đã đi tới biệt viện của Tạ Yên Nhiên.
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn cổng vòm trước mặt, trong lòng có chút do dự, cuối cũng vẫn bước một bước về phía trước.
Nhưng hắn không ngờ được, Tạ Yên Nhiên lúc này đang ngồi ở bậc thang trong viện ngây ngốc nhìn trời.
Tạ Yên Nhiên nhìn trời chăm chú, không hề chú ý tới Bắc Đường Mặc Nhiễm, nhưng hạ nhân bên cạnh lại phát hiện ra. Mắt thấy Tiểu Hà chuẩn bị nhắc nhở Tạ Yên Nhiên, Bắc Đường Mặc Nhiễm vội vàng ra ý bảo nàng không cần ra tiếng. Tiểu Hà hơi ngẩn ra, hé miệng cười, hướng về phía Bắc Đường Mặc Nhiễm hành lễ rồi mang theo những người khác yên lặng rời đi. Mà Tạ Yên Nhiên vẫn như cũ nhìn chằm chằm bầu trời, cái gì cũng đều không chú ý tới.
Bắc Đường Mặc Nhiễm chậm rãi đi qua, đứng bên cạnh Tạ Yên Nhiên.
“Ngươi đang nhìn cái gì thế?”
Tạ Yên Nhiên thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng đang nhìn, có chút nghi hoặc nhưng vẫn không nói gì. Mà Bắc Đường Mặc Nhiễm phe phẩy cây quạt, trước sau vẫn ngẩng đầu nhìn trời.
Truyện được đăng tại s1apihd.com @dwlazp
Tạ Yên Nhiên nhìn chằm chằm Bắc Đường Mặc Nhiễm một lát, như suy nghĩ gì đó rồi tiếp tục nhìn trời: “Đang ngắm trời.”
“Nhìn cái gì trêи bầu trời?”
“Không nhìn cái gì cả.”
“Không nhìn cái gì?”
“Ừ, không nhìn cái gì.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm dừng động tác phe phẩy quạt, quay đầu nhìn về phía Tạ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, thân thể ngươi đã tốt hơn chưa?”
Tạ Yên Nhiên vẫn như cũ nhìn trời: “Thân thể của ta khá tốt rồi.”
“Ý của ta là…” Bắc Đường Mặc nhiễm thay đổi cái cách nói, “Ngươi có nhớ ra chút gì không?”
Tạ Yên Nhiên cuối cùng cũng nhìn Bắc Đường Mặc Nhiễm: “Ta trước kia có quen biết ngươi sao?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm lựa chọn từ ngữ: “Ta… là Hoàng thúc của Hoàng Thượng, Thần Vương Bắc Đường Mặc Nhiễm.”
“À, Hoàng thúc.” Tạ Yên Nhiên thất thần lại tiếp tục nhìn trời, “Ngươi bảo dưỡng khá tốt.”
Một lúc sau Bắc Đường Mặc Nhiễm mới phản ứng, lên tiếng giải thích: “Tuổi của chúng ta xấp xỉ nhau, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Yên Nhiên không nhớ sao?”
Tạ Yên Nhiên thở dài, vẫn nhìn trời: “Tại sao mỗi khi có người tới thì đều hỏi ta Yên Nhiên ngươi có nhớ không? Nếu như ta nhớ rõ thì các người còn có cơ hội hỏi câu này sao?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhất thời không nói được gì, cẩn thận nghĩ lại, Tạ Yên Nhiên nói thật ra cũng có đạo lý.
“Vậy mấy ngày nay ngươi có dùng thuốc đúng giờ không?”
“Đương nhiên có, cho dù ta không muốn thì Tiểu Hà cũng sẽ ép ta uống.” Tạ Yên Nhiên có chút uể oải, “Chờ một chút, ngươi nói ngươi là Thần Vương?”
“Ừ, ta là Thần Vương.” Bắc Đường Mặc Nhiễm có chút kϊƈɦ động, “Yên Nhiên, ngươi còn nhớ ta?”
Tạ Yên Nhiên lại không trả lời Bắc Đường Mặc Nhiễm: “Đây là chỗ nào?”
“Là Thần Vương phủ…”
“Phủ của ngươi?”
“Ừ.”
“Vậy thì…” Tạ Yên Nhiên nhảy bật lên, “Ngươi có thể nói với hạ nhân một tiếng, để họ cho ta ra ngoài chơi không?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm ngây người: “Đi ra ngoài chơi?”
“Đúng vậy, đi ra ngoài chơi.” Tạ Yên Nhiên vui vẻ gật đầu, “Ta mỗi ngày ở chỗ này hết uống thuốc thì lại nằm nghỉ ngơi, nhàm chán muốn chết. Ta rất nhiều lần muốn đi, nhưng hạ nhân trong phủ ngươi đều ngăn cản không cho ta đi ra ngoài.”
Tâm tình kϊƈɦ động vừa rồi của Bắc Đường Mặc Nhiễm liền biến mất không thấy, nhưng vẫn dùng giọng ôn hoà giải thích cho Tạ Yên Nhiên: “Tình huống hiện tại của ngươi không thích hợp đi ra ngoài.”
Mắt thấy sự vui vẻ trêи mặt Tạ Yên Nhiên dùng tốt độ mắt thường có thể thấy được biến mất, Bắc Đường Mặc Nhiễm nhanh chóng nói thêm một câu: “Nhưng nếu ngươi muốn thì có thể nói với bọn họ, để bọn họ chuẩn bị.”
“Ừ.” Tạ Yên Nhiên tiếp tục nhìn trời, “Cảm ơn ngươi.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của Tạ Yên Nhiên, trong lòng tự nhiên có chút áy náy, liền bắt đầu nói với Tạ Yên Nhiên những việc hồi nhỏ, nhưng mà Tạ Yên Nhiên vẫn nhìn trời, ngẫu nhiên đáp lại vài tiếng.
Hai người nói chuyện bao lâu, Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng không biết, chỉ biết khi ráng chiều bao phủ toàn bộ, Tạ Yên Nhiên đột nhiên vỗ đùi.
“Ta nhớ tới ngươi đã đến rồi!”
“Ngươi nhớ ra ta?” Bắc Đường Mặc Nhiễm khó có thể kìm chế vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ trong lòng, “Ngươi thật sự nhớ ra ta?”
“Ta nhớ ra.” Tạ Yên Nhiên lộ ra một tia tươi cười giảo hoạt, “Ngươi trước kia bán long cần tô trước cửa không?”
Nét cười trêи mặt Bắc Đường Mặc Nhiễm cứng lại: “Long, long cần tô?”
“Ừ.”
“Ta không…”
“Không phải à…” Tạ Yên Nhiên dời tầm mắt, khóe miệng không tự chủ hơi cong cong, “Xem ra là ta nhớ nhầm. Vậy ngươi cũng đừng nói nữa, nếu không bệnh của ta lại nặng thêm.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm lúc này mới phản ứng lại, nàng đây là đang chê hắn phiền. Bắc Đường Mặc Nhiễm có chút dở khóc dở cười, tâm trạng nặng nề trước giờ lại tốt hơn rất nhiều.
Bắc Đường Mặc Nhiễm ngồi xuống cạnh Tạ Yên Nhiên, cùng nàng nhìn ánh chiều tà lúc hoàng hôn.
“Yên Nhiên.”
“Lại làm sao nữa?”
“Hoàng hôn thật đẹp.”
Tạ Yên Nhiên quay đầu nhìn Bắc Đường Mặc Nhiễm, hắn cũng quay đầu, cười với nàng.
Tạ Yên Nhiên chớp chớp mắt, quay đi chỗ khác.
“Vậy sau này ngươi hãy đến đây ngắm nhiều hơn.”
— Lời tác giả —
Tạ Yên Nhiên: Tên hoàng thúc này bị sao vậy, quả nhiên là tuổi lớn dễ thành lảm nhảm.
Bắc Đường Mặc Nhiễm: Ta không già!