Edit: Linh Nguyệt
Thần Vương phủ, mười hai vị Tinh Chủ cùng trưởng lão cung Cự Giải đều ở bên ngoài chờ người nhà Tạ Thừa tướng ra khỏi phòng.
Trưởng lão cung Cự Giải khẽ thở dài: “Tinh chủ xảy ra chuyện như vậy, cung Cự Giải chúng ta phải làm sao bây giờ…”
Lạc Phỉ Phỉ giương mắt nhìn về phía trưởng lão cung Cự Giải, an ủi nói: “Lâm trưởng lão đừng lo lắng quá, không phải còn có cung Xà Phu chúng ta sao, chúng ta nhất định sẽ cứu được Yên Nhiên.”
Đang nói, Tạ phu nhân khóc không thành tiếng được Tạ công tử đỡ ra, phía sau là Tạ Thừa tướng chỉ một đêm mà thoáng chốc như già đi vài tuổi.
“Hoàng Thượng.”
Tạ Thừa tướng tuy mệt mỏi nhưng vẫn hành lễ với Bắc Đường Dịch, Bắc Đường Dịch đỡ Tạ Thừa tướng: “Không cần đa lễ.”
Tạ phu nhân đẩy Tạ công tử vẫn luôn đỡ nàng ra, nghiêng ngả chạy tới cạnh Lạc Phỉ Phỉ, quỳ xuống: “Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương, cầu xin ngài cứu Yên Nhiên, xin ngài nhất định phải cứu Yên Nhiên…”
Lạc Phỉ Phỉ vội vàng đỡ lấy Tạ phu nhân: “Tạ phu nhân, ngài mau đứng lên, mau đứng lên đi!”
“Tạ phu nhân!” Lạc Phỉ Phỉ dùng sức nâng Tạ phu nhân đứng dậy, “Ngài yên tâm, Yên Nhiên là tỷ muội tốt nhất của ta, ta nhất định sẽ dốc sức cứu nàng.”
Tạ công tử vội đỡ Tạ phu nhân: “Hoàng hậu, muội muội ta…”
“Yên tâm đi.” Lạc Phỉ Phỉ gật gật đầu, quay lưng nhìn Bắc Đường Dịch rồi nhấc chân đi vào phòng.
Tạ Yên Nhiên yên lặng nằm ở trêи giường, sắc mặt tái nhợt, đôi môi luôn đỏ thắm cũng mất đi màu máu.
Lạc Phỉ Phỉ ngồi vào mép giường, cầm tay Tạ Yên Nhiên tay: “Yên Nhiên…”
Chỉ kêu một tiếng, nước mắt nàng đã không khống chế được mà chảy ra, hai mắt đẫm lệ, bóng dáng Tạ Yên Nhiên cũng bắt đầu mơ hồ, trong hoảng hốt, Lạc Phỉ Phỉ giống như thấy lại cảnh nàng cùng Tạ Yên Nhiên ngồi ở ngoài phòng ngắm sao trước khi Tạ Yên Nhiên đi Đại Hùng Quốc.
“Yên Nhiên, ngươi thật sự muốn đi hòa thân sao?”
“Ừ.”
“Nhưng ta nghe nói Đại Hùng Quốc không dễ sống, nếu không thì ngươi đừng đi.”
“Đã đáp ứng người ta rồi, sao còn có thể đổi ý chứ?”
“Ý ta là…”
“Được rồi. Yên tâm, ta sẽ sống tốt thôi. Ngươi cùng Hoàng Thượng cũng phải sống tốt, chúng ta đều tốt.”
“Yên Nhiên, sẽ không sao đâu…” Lạc Phỉ Phỉ lau nước mắt, cúi người ôm lấy Tạ Yên Nhiên đang hôn mê, “Ta bảo đảm ngươi sẽ tốt, ngươi nhất định sẽ sống tốt.”
Tuy Lạc Phỉ Phỉ không nói, nhưng thật ra khi vừa mới tới nơi này, nàng rất sợ hãi. Nơi này quá xa lạ, quá nguy hiểm, người duy nhất làm nàng cảm thấy quen thuộc là Bắc Đường Dịch, nhưng khi đó hắn lại là người không dễ tiếp cận.
Sau đó gặp Tạ Yên Nhiên, Lạc Phỉ Phỉ vốn tưởng rằng danh môn quý nữ ở đây đều giống như trong phim truyền hình, vừa phép tắc lại vừa tâm cơ. Nhưng Tạ Yên Nhiên không giống thế, nàng ôn nhu, rộng lượng, thông minh lại trượng nghĩa, nàng cùng Lạc Phỉ Phỉ khóc, cùng Lạc Phỉ Phỉ cười, cùng Lạc Phỉ Phỉ trao đổi rất nhiều bí mật.
Có đôi khi Lạc Phỉ Phỉ nghĩ Yên Nhiên thật tốt, tốt đến nỗi truyền cho nàng động lực để cố gắng, tốt đến nỗi nàng nghĩ ràng hai người sẽ vĩnh viễn đều cạnh nhau, cùng nhau tìm được phu quân như ý, cùng nhau trở thành bà lão tóc bạc trắng, còn có thể cùng nhau phơi nắng, khoe khoang con cháu mình có bao nhiêu tài giỏi.
“Yên Nhiên, ta nói cho ngươi biết, cháu gái nhỏ nhất của ta hôm nay đem bản vẽ của Vương gia ngâm vào trong nước, còn nói muốn giặt sạch! Ngươi nói xem nó học ai vậy chứ?”
“Phỉ Phỉ, ngươi còn có mặt mũi hỏi là học ai sao?”
“Yên Nhiên, lời này ta không thích, vậy cháu gái nhà ngươi tặng hoa hồng cho con trai nhà người ta là học ai? Hoa si như vậy.”
“Lạc Phỉ Phỉ, ngươi nhất định phải nhắc đến mấy chuyện nhỏ nhặt đó sao? Ngươi xem ta không đánh ngươi thì ta…”
“Ngươi đừng đánh ta, đừng…”
“Yên Nhiên, ngươi đừng nhúc nhích, đừng véo mặt ta, ngươi làm gì…”
Lạc Phỉ Phỉ mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy tay Bắc Đường Dịch đang đặt trêи má nàng.
“Phỉ Phỉ, nàng tỉnh rồi.”
“Ừ.” Lạc Phỉ Phỉ vẻ mặt lạnh nhạt, “Chàng đang làm gì thế?”
Bắc Đường Dịch ngượng ngùng thu tay trở về: “Ta mát xa cho nàng thôi.”
“Mát xa mặt?” Lạc Phỉ Phỉ nghe xong liền đứng bật dậy, lại đột nhiên cảm thấy choáng váng, ngã xuống.
Truyện được đăng tại s1apihd.com @dwlazp
“Phỉ Phỉ!” Bắc Đường Dịch vội vàng đỡ lấy Lạc Phỉ Phỉ, nhẹ nhàng để nàng nằm xuống, “Nàng đừng lộn xộn. Nàng vì cứu Tạ Yên Nhiên mà tiêu hao quá nhiều dị năng, hiện tại thân thể rất suy yếu, nàng phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Yên Nhiên?” Lạc Phỉ Phỉ phục hồi tinh thần, “Yên Nhiên sao rồi?”
“Nàng yên tâm, Yên Nhiên đã tỉnh rồi.”
“Ta đi xem nàng ấy.” Lạc Phỉ Phỉ giãy giụa muốn xuống giường.
Bắc Đường Dịch đè Lạc Phỉ Phỉ lại: “Vừa mới nói nàng phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Hơn nữa, hiện tại tốt nhất nàng đừng đi Thần Vương phủ.”
“Vì sao?”
“Tạ Thừa tướng cùng Hoàng thúc cãi nhau.”
“Sao lại cãi nhau?”
“Tạ Thừa tướng muốn đem Yên Nhiên về Tạ phủ, nhưng Hoàng thúc không cho.”
“Không phải…” Lạc Phỉ Phỉ sờ sờ đầu, “Vương gia vì sao lại không cho phép? Không phải đã tốt, không có việc gì rồi sao?”
Ánh mắt Bắc Đường Dịch có chút trốn tránh: “Thật ra cũng không phải hoàn toàn tốt.”
“Có ý gì? Long Đản*, chàng có có ý gì? Nói rõ ràng đi.”
*Long Đản: Trứng rồng, biệt danh Lạc Phỉ Phỉ đặt cho Bắc Đường Dịch
“Phỉ Phỉ, đúng là Yên Nhiên đã tỉnh, nhưng tâm mạch nàng bị tổn thương, khiến dị năng biến mất, tư duy còn có chút hỗn loạn, đã quên hết chuyện quá khứ.”
Lạc Phỉ Phỉ nghe xong nước mắt bắt đầu không chịu khống chế, Bắc Đường Dịch vội vàng an ủi nàng: “Đừng lo lắng, trưởng lão cung Cự Giải đã đi tìm phương pháp khôi phục, Hoàng thúc cũng đã phái người tìm danh y. Mọi chuyện sẽ tốt cả thôi.”
Hai mắt Lạc Phỉ Phỉ đẫm lệ nhìn Bắc Đường Dịch: “Long Đản…”
Bắc Đường Dịch ôm Lạc Phỉ Phỉ vào ngực: “Yên tâm, Hoàng thúc sẽ chăm sóc tốt Yên Nhiên…”
* * *
Thần Vương phủ.
Tô Tằm Tiên cao cao tự tại ngồi uống trà, Bắc Đường Mặc Nhiễm không nói một lời đứng trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Hôm nay, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngài nghiêm túc như vậy.” Tô Tằm Tiên khẽ cười một tiếng, “Trước kia dù là vì Lạc Phỉ Phỉ, hình như cũng không cố chấp như vậy.”
Thanh âm Bắc Đường Mặc Nhiễm nhàn nhạt: “Có ý gì?”
“Trước kia Hoàng Thượng tới chỗ ngài giành người, ngài dù tức giận nhưng vẫn gật đầu đồng ý.”
“Lúc đó có rất nhiều nguyên nhân.”
“Vậy hôm nay ngài kiên quyết mà không cho Tạ Yên Nhiên trở về nhà của mình, ngược lại muốn giữ nàng lại Thần Vương phủ, cũng là có rất nhiều nguyên nhân?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm đột nhiên yên lặng, Tô Tằm Tiên uống nốt ngụm trà cuối cùng trong ly, phe phẩy quạt ung dung rời đi: “Người bình thường đều sẽ có lúc rối loạn, chung quy vẫn phải lý trí một chút.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm vẫn không nói gì. Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ, hắn nhớ tới bữa tiệc ngày ấy đưa tiễn Tạ Yên Nhiên, khi cùng nàng ở một chỗ, có vài lần hắn muốn mở miệng nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng ngược lại lại là Tạ Yên Nhiên lên tiếng trước.
“Sao hôm nay Vương gia lại yên lặng như vậy?”
“Không có việc gì, Yên Nhiên…”
“Vương gia, ta nghe nói Thái tử Đại Hùng Quốc diện mạo phi phàm, có phải thật không?”
“Ừ, nhiều năm trước ta từng gặp hắn một lần, quả thật như thế.”
“Vậy thì tốt quá.”
Tạ Yên Nhiên nhẹ nhàng cười, tự rót cho mình một chén rượu: “Vương gia, ma ma của Yên Nhiên rất tin phật.”
“Thật sao?”
“Phải. Trương ma ma nói, mọi thứ trêи đời đều có cái duyên, có lương duyên, có nghiệt duyên, đều là ý trời.”
“Vương gia, ngày xưa Yên Nhiên cùng Vương gia là duyên, Vương gia cùng Phỉ Phỉ là duyên. Hiện giờ Yên Nhiên đi hòa thân, cũng là duyên.” Tạ Yên Nhiên nâng chén hướng về Bắc Đường Mặc Nhiễm, “Vương gia, có lẽ Yên Nhiên đã được đến lương duyên, hy vọng Vương gia cũng có thể sớm ngày tìm được lương duyên của mình.”
Ngày ấy Tạ Yên Nhiên uống một hơi cạn sạch, cười dịu dàng xoay người rời đi. Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn bóng dáng nàng, trong lòng đột nhiên chua xót.
Như thế tính ra, Tạ Yên Nhiên đã chúc phúc hắn hai lần, ngày đó nàng sắp đi xa đã chúc phúc hắn, hiện giờ nàng phải đi hòa thân cũng chúc phúc hắn.
Bắc Đường Mặc Nhiễm uống cạn ly rượu, trong lòng hiểu rõ, Tạ Yên Nhiên không muốn hắn áy náy, nhưng sao hắn có thể không áy náy chứ, nàng tốt như vậy.
Quá khứ chưa từng chú ý, nhưng giờ lại rõ ràng, nàng thích hắn mười năm, chúc phúc hắn hai lần, lại còn từng cứu hắn. Bắc Đường Mặc Nhiễm cười tự giễu, phần tình thiếu chính là thiếu, sao có thể coi như không có?
Khi đó, hắn không đồng ý việc hoà thân bởi vì hắn không muốn Tạ Yên Nhiên trở thành vật hi sinh cho chính trị; biết được nàng gặp nạn, hắn chủ động yêu cầu xuất binh, bởi vì hắn muốn cứu nàng ra khỏi nhà tù ấy; thân thể nàng mắc quái bệnh, hắn muốn giữ nàng lại Thần Vương phủ, bởi vì hắn nhất định phải chữa khỏi nàng.
“Tuy rằng ta không phải lương duyên của ngươi…” Bắc Đường Mặc Nhiễm rũ mắt lẩm bẩm, “Nhưng ta mong ngươi có thể bình an cả đời, vui vui vẻ vẻ.”