Chương 20 Kết
Khi cô đến bệnh viện, vội tìm kiếm thông tin của anh. Các cô y tá nói anh vẫn còn trong phòng cấp cứu. Cô rối rắm ôm con đi qua đi lại chờ tin tức của anh. Khoảng mười phút sau đó, có một vị bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu. Ông ta kéo khẩu trang xuống, nét mặt nặng nề"Cậu ấy chấn thương quá nặng. Xin lỗi gia đình chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cô có thể vào trong nhìn mặt cậu ấy lần cuối"
Khi Hoàng Trân còn chưa kịp tiêu hóa hết lời của bác sĩ, ông ta đã rời đi.
Cô vội vào trong phòng cấp cứu. Cô nhìn thấy anh nằm trên chiếc giường đó, người anh loang lổ vết máu. Môi anh nhợt nhạt không chút huyết sắc. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Cô đến gần anh, nắm lấy bàn tay đầy máu của anh "Anh à, anh làm sao vậy?"
Vẫn không có tiếng anh trả lời, cô khóc lớn hơn, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt đồng cảm "Tại sao vậy, sao không trả lời em. Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy mà giải thích cho em rõ chuyện của năm xưa. Tại sao anh lại nằm đây thế này?"
Sau đó, cô vội đưa cu Min đến gặp anh"Tỉnh dậy đi anh, anh còn chưa nhìn rõ mặt con mà. Con còn chưa gọi anh một tiếng ba nữa mà" Rồi cô nói thêm một câu nữa "Xin anh, chỉ cần anh tỉnh lại, em bằng lòng làm tất cả"
Đột nhiên, có một giọng nói ấm áp vang lên "Kể cả việc về với anh em cũng bằng lòng sao"
Hoàng Trân theo quán tính trả lời "Em đồng ý mà"
Sau đó cô ngớ người, nhìn lên đã thấy anh mở mắt, cười với cô như chưa có chuyện gì.
Cô lúc này mới hiểu mọi chuyện, anh lừa cô.
"Anh lừa tôi?"
Nguyễn Khôi cười "Không lừa em sao anh biết em còn yêu anh"
"Anh... Được lắm" Sau đó cô đứng phắt dậy, bồng cu Min lên muốn đi về.
Nguyễn Khôi vội bước xuống giường "Hoàng Trân đừng giận nữa, về nhà với anh được không?"
"Chuyện khi xưa em đã hiểu rõ rồi còn muốn chia cắt hai ba con anh nữa sao?" Rồi anh nắm lấy tay cu Min "Ba là ba của con"
Cu Min gật đầu "Ba ba"
Cô nhìn cảnh đó thì không nỡ rời đi.
Trong câu chuyện này, cô cũng có lỗi, sao có thể để cho con cô liên lụy?
"Được rồi, em không đi nữa, nhưng anh phải giải thích rõ ràng mọi chuyện cho em"
....
Mọi chuyện là thế này, hôm anh gặp cô ở nghĩa trang, sau khi nói những lời đó, anh rời đi. Nhưng đi được một đoạn, anh nhìn con cô rồi cảm thấy có chuyện gì đó không hợp lý. Anh quay lại nghĩa trang, nào ngờ đâu nghe cô kể lại mọi chuyện với mẹ. Trong đó có chuyện cu Min là con anh. Giây phút đó, anh vui đến phát điên nhưng vẫn phải kiềm chế. Vì anh biết cô bây giờ vẫn còn rất giận anh. Hết cách anh chỉ có thể nghĩ ra kế này. Vị bác sĩ kia là một người chú của anh.
Một tuần sau, Hoàng Trân cùng Nguyễn Khôi đến Pháp để làm thủ tục. Cô sẽ về việc Nam sống. Lê Huyên hay tin cũng mừng cho cô. Mừng cho một người bạn đã tìm thấy bến đỗ của đời mình.
Hoàng Trân về Việt Nam lần này, cô chắc chắn rằng mình sẽ không phải đi nữa. Sau bao nhiêu sóng gió, vấp ngã, cô tin chắc rằng tình yêu của mình đã đủ lớn để cùng anh đi hết quãng đường đời còn lại.
"Nguyễn Khôi, Hoàng Trân em sẽ yêu anh lần nữa"
__________
Hoàn 10:30 ngày 11 tháng 1 năm 2020
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ thời gian qua ❤