Chương 19
Một, hai, rồi đến ba giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp. Cô đau đến mức nước mắt không tự chủ được mà rơi. Anh nói, anh không phản bội cô. Vậy còn Thảo My?
"Mẹ đừng khóc" Cu Min thấy mẹ khóc thì không biết phải làm thế nào. Cậu nhóc dùng tay mình che mắt mẹ lại. Cậu nghĩ rằng làm như vậy mẹ sẽ không khóc nữa.
Nhưng cô lại khóc to hơn. Đây cũng là một đặc tính lạ lùng của con người. Khi ta khóc một mình, khóc đã rồi tự khắc sẽ nín. Nhưng chỉ hành một hành động an ủi của một người nào đó thôi là ta lại khóc to, khóc lớn hơn nữa.
Cu Min thấy mẹ không ngừng khóc thì hoảng loạn, có phải mẹ bị đau nên mới khóc không? Cậu nhóc không biết làm sao, khóc theo mẹ "Hu... Mẹ ơi"
Nghe tiếng con khóc cô mới giật mình, vội lau nước mắt "Min ngoan, nín đi con, đừng khóc"
Cậu nhóc thấy mẹ không khóc nữa nên cũng ngừng khóc "Mẹ đừng khóc"
Cô ôm con chặt hơn "Mẹ không khóc, bây giờ chúng ta vào thăm bà nha con"
....
Cô quỳ xuống trước mộ mẹ "Mẹ ơi, tha lỗi cho con gái bất hiếu. Ba năm rồi mới đến thăm mẹ"
Ngừng một lát cô lại giới thiệu "Mẹ ơi, đây mà cháu ngoại của mẹ. Mẹ nhìn xem thằng nhóc có đáng yêu không. Mẹ xem này thằng nhóc giống bố nó như tạc. Chỉ là anh ấy không nhận ra con của mình mà thôi"
Ở đây chỉ có cô và mẹ, cô cũng không muốn phải giấu diếm nữa. Bao nhiêu chuyện buồn, chuyện vui cô đều kể hết cho mẹ nghe. Cô kể cho mẹ nghe cuộc sống ở Pháp của mình: từ chuyện cô gặp Lê Huyên đến chuyện cô sinh cu Min rồi đi làm ở một công ty bên Pháp. Từng chuyện cô đều kể cho mẹ nghe. Đã lâu rồi, cô chưa làm những việc thế này...
Cô nói một hồi, lại kể đến chuyện của anh "Mẹ ơi, có phải con đã sai rồi không ạ?"
Cô nhìn cu Min đang chăm chú nhìn ngôi mộ của bà ngoại mà xót xa "Chỉ vì con ích kỷ, làm việc theo cảm tính đã khiến cho hai ba con anh ấy chẳng thể nhìn nhau"
Bà cứ ngồi đó mà độc thoại, chẳng biết rằng có một người kiên nhẫn đứng đó nghe hết mọi chuyện. Khi cô chuẩn bị rời đi, người đó cũng đi khỏi.
Tối đến, khi Hoàng Trân cùng con trai đi ăn tối vừa về đến khách sạn. Điện thoại cô kêu réo liên hồi, cứ như người gọi chẳng thể kiên nhẫn.
Khi cô bắt máy, đầu giây bên kia là một giọng nữ gấp gáp
"Người nhà của Nguyễn Khôi phải không? Cô mau đến bệnh viện thành phố, anh ấy đang cấp cứu ở đây"
Hoàng Trân làm rớt điện thoại xuống đất. Anh bị làm sao? Tại sao lại như thế?
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cô vội nhặt điện thoại lên rồi bế con bắt taxi đến bệnh viện.