Hôm Nay Anh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 31: Phản kháng

Chương 31:

"Hừ! Ngây thơ!" Đối phương căn bản không thèm để ý đến lời uy hϊếp của cô, thậm chí còn khinh thường nhìn cô một cái, "Đáy hồ có ẩn giấu trận pháp, cho dù là tu sĩ có thực lực mãnh mẽ cũng không phá hủy được." Không mất bốn năm ngày đi tìm thì sẽ không phát hiện ra vị trí chính xác. ", tốt nhất cô đừng quấy rối, không ai có thể cứu được cô!"

"Là vậy sao..."

Quách Quả hít sâu một hơi, nắm chặt tay ở bên hông... thuận thế giật chuông kêu leng keng—— sau đó móc ra di động, gửi cho Tiểu An một vị trí!

Giang hồ cứu cấp, đến nhanh lên!

“Cô đang làm gì vậy?” Người đàn ông này đã chú ý tới hành động của Quách Quả, anh ta vươn tay giật lấy di động của cô.

Quách Quả đã gửi định vị xong, cô theo bản năng vừa chuyển tay, đã muốn ném điện thoại vào mặt của đối phương.

Dù sao đối phương cũng có tu vi, quay đầu né sang một bên, thậm chí còn đưa tay giật lấy điện thoại di động của cô, liếc nhìn định vị trên màn hình đã được gửi đi.

Quách Quả tim đập lỡ một nhịp, vốn tưởng rằng đối phương sẽ nổi trận lôi đình, hoặc mang cô đi tới chỗ khác, nhưng một lúc sau, chỉ nghe thấy đối phương cười lạnh một tiếng.

"Hừ! Chỉ dựa vào loại pháp phí không có linh khí này, cô cũng muốn đánh tôi?"

Quách Quả: “……” Thì ra trọng điểm chú ý của anh ta là đánh người?

-_-|||

“Anh… chưa từng dùng điện thoại di động?” Không nên nha, dựa vào mức độ quen thuộc của anh ta với nơi này, hẳn là anh ta đã ở thế giới này rất lâu rồi, không có khả năng ngay cả định vị trên di động cũng không biết?

"Tại sao tôi phải nhìn thấy một pháp khí kém cỏi như vậy?" Anh ta cười chế nhạo.

“……” Rất tốt nha, anh ta thật sự không biết.

"Cô không cần phải kéo dài thời gian." Vẻ mặt của anh ta kiểu : "Tôi đã nhìn thấu mánh khóe của cô", "Cho dù cô kéo dài thời gian, cũng sẽ không có người tới đây cứu cô." Nói xong, anh ta đưa tay ra ấn lên trán của cô, muốn tiếp tục rút đi linh khí của cô.

"Đợi đã! Tôi thật sự không có linh khí!" Quách Quả thay đổi sắc mặt, trốn sang một bên, "Đừng rút nữa, anh còn rút nữa thì tôi sẽ thực sự tức giận." Chủ yếu là rất đau.

“Hừ, chỉ bằng cô!” Đối phương lộ ra nụ cười trào phúng, căn bản làm lơ lời uy hϊếp của cô.

“……” Quách Quả giật giật khóe miệng, bắt đầu tỉnh lại chính mình có phải cô đã quá điệu thấp?

Đối phương lại bấm pháp quyết, dùng lòng bàn tay vỗ vào trán cô, mắt thấy sắp bắt đầu.

Quách Quả thở dài, một đạo kiếm khí bay tới chỗ anh ta, người áo xanh còn chưa kịp phản ứng, kiếm khí đã xuyên qua kẽ tay, lướt qua cổ của anh ta, người đàn ông chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Anh ta khϊếp sợ ngẩng đầu, chỉ thấy người trước mắt giống như một con gà yếu ớt không cách nào phản kháng, đột nhiên trầm mặt, không biết từ lúc nào một cỗ kiếm khí khổng lồ từ trong cơ thể tràn ra ngoài, chỉ nhìn thoáng qua anh ta đã có một loại cảm giác muốn tan xương nát thịt.

Anh ta trong lòng cả kinh, theo bản năng muốn lui về phía sau, “Cô……”

Lời nói còn chưa nói xong, đột nhiên phát sinh biến cố, bên tai đã truyền đến một trận xôn xao của tiếng xé gió, hang động dưới đáy nước trong nháy mắt đã sụp đổ, sáu bảy thanh kiếm linh khí cực lớn từ trên trời giáng xuống cắm vào đáy hồ, đập vỡ trận pháp dưới đáy hồ thành từng mảnh, ngay cả hồ nước ở phía trên cũng trực tiếp bị chia cắt, ở giữa hồ sinh ra một khoảng chân không, một bóng người quen thuộc đang đứng ở giữa hồ.

Quách Quả mới vừa phóng ra kiếm khí đã nhanh chóng thu hồi, giống như chưa từng xuất hiện, cô ngẩng đầu nhìn lên không trung, không biết xấu hổ kêu gào cầu cứu, “Sư huynh, mau cứu em! Tiểu sư muội đáng thương của anh sắp bị hút khô rồi!”

“……” Vu Hoa giật giật khóe miệng, trên đầu gân xanh lập tức nổi lên, chết tiệt, tiểu sư muội!

Người đàn ông dưới đáy hồ đã có phản ứng cực nhanh, trong lòng biết mình không địch lại, thân ảnh lóe lên, hóa thành một đạo lưu quang, đang muốn chạy trốn về phía tây.

"Muốn chạy?" Sắc mặt của Vu Hoa trầm xuống, pháp quyết trên tay đã biến hóa, mấy thanh linh kiếm dưới đáy hồ do anh ta ngưng tụ ra, đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, tràn ra toàn bộ hồ nước, ngay sau đó nó giống như một tấm lưới lớn màu trắng, ập vào chính giữa, nhốt tất cả sinh vật sống vào trong đó, bao gồm cả người đàn ông đang định bỏ trốn.

"Chuyện này không có khả năng!" Người đàn ông mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin, trận pháp trên hồ nước rõ ràng là của anh ta, làm sao đối phương có thể nhanh như vậy đã xâm nhập và khống chế trận pháp của anh ta, thậm chí còn cải biến trận pháp che dấu thành trận pháp phong ấn.

Đáng tiếc cho dù kinh ngạc đến đâu, anh ta cũng không có cơ hội trốn thoát.

Vu Hoa không có tiếp tục ra tay, từ trên không trung bay xuống dưới, trực tiếp xách lên người không chút lo lắng ở dưới đáy hồ, liền bay trở về bờ. Ở trong hồ, mấy thanh linh kiếm ngăn cách nước trong hồ cũng đã biến mất.