Hôm Nay Anh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 30: Bị bắt

Chương 30:

“Sư huynh cẩn thận!” Quách Quả hoảng sợ, cô muốn xông vào linh trì để cứu người, nhưng vẫn chậm một bước.

Trước khi cô lao đến bên cạnh hồ, bóng người nào đó đã lao tới với tốc độ nhanh hơn, và ngay lập tức đã đến bên cạnh linh trì.

Người đó vươn tay bắt được —— Quách Quả đang xông tới!

Quách Quả tự đưa tới cửa: “……”

Vu Hoa đang ở bên trong linh trì: “……”

(⊙_⊙)

Tình huống gì thế này?!

Vì sao lại là cô?!

Quách Quả chưa kịp phản ứng, cảnh tượng trước mắt đã xoay chuyển, cô chỉ nhìn thấy vô số tàn ảnh của cây cối bay qua trước mắt, càng lúc càng nhanh, cuối cùng ngay cả tàn ảnh cũng không nhìn thấy, cô mơ hồ đoán được đối phương đã sử dụng một loại pháp thuật dịch chuyển tức thời nào đó, cô còn chưa nghĩ lại, phía trước đột nhiên xuất hiện một mảng lớn hơi nước.

Người đàn ông này đang muốn nhảy xuống hồ, lúc này cô mới ý thức được bản thân cần phải rút kiếm, trên tay lại trở nên rất nặng, lúc đầu bản mạng kiếm pháp còn tâm ý tương thông với cô lại đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, không chỉ không xuất chiêu được mà còn kéo cô ngã xuống hồ, có một số kiếm khí đã trực tiếp trói cô lại, khiến cô không thể động đậy.

Nhưng bọn họ cũng không bị nước bao phủ, cũng không biết người bên cạnh đã thi triển loại pháp thuật gì, đột nhiên chung quanh bọn họ đã xuất hiện một tầng kết giới, giống như là một bọt nước, hoàn toàn ngăn cách nước ở bên ngoài.

Người đàn ông mặc áo xanh đã kéo cô đến một hang động ở dưới đáy hồ, trực tiếp đi vào bên trong hang động, sau đó đẩy cô xuống đất, lúc này Quách Quả mới nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, đây là một người đàn ông trông có vẻ còn rất trẻ, linh lực trong thân thể cũng không mạnh, nhưng việc kỳ quái chính là, cô nhìn không ra tu vi của đối phương.

“Không nghĩ tới hôm nay lại có thu hoạch ngoài ý muốn.” Vẻ mặt của người đàn ông này có chút kích động, ánh mắt nhìn cô, giống như đang nhìn một món ăn rất ngon.

Đáy lòng của Quách Quả lộp bộp một chút, cô vốn cho rằng anh ta bắt nhầm người, nhưng bây giờ xem ra, mục tiêu của anh ta ngay từ đầu đã là chính mình, "Ngươi muốn thế nào?"

“Tự nhiên là muốn mượn chút đồ vật của cô để dùng!” Đối phương liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, lộ ra nụ cười nham hiểm, “Tôi muốn mượn linh khí trên người của cô dùng một chút!”

“Linh khí?!” Quách Quả sửng sốt một chút, trên người của cô có linh khí? Tại sao cô lại không biết?

“Linh khí trong thế giới này đã bị cắt đứt, cũng không thể bổ sung linh khí, cho nên tôi đành phải mượn linh khí trong cơ thể của cô!” Anh ta lại nói thêm một câu, ánh mắt nhìn cô càng thêm tham lam.

Quách Quả sửng sốt hồi lâu mới ý thức được, linh khí mà anh ta đang nói chính là linh khí của Tu Tiên giới, hơn nữa người này cũng đến từ Tu Tiên giới?!

Thì ra suy đoán lúc trước của cô không sai, người này tới đây là vì linh khí. Nhưng mục tiêu lại không phải là linh trì do sư huynh chế tạo ra. Mà là linh khí của Tu Tiên giới ở trên người bọn họ, anh ta cũng có suy nghĩ giống như Quách Quả trước đó, cho rằng nơi này là nơi tuyệt linh, cho nên anh ta muốn muốn cưỡng chế rút ra linh khí ở trên người cô để bổ sung cho chính mình?!

Nhưng linh khí trên người cô đã hết từ lâu, ngay cả linh khí vừa mới sử dụng cũng là...

Đợi đã! Vừa rồi....?

Trước đó cô muốn ngăn cản công kích của đối phương, cô đã điều động linh khí của sư huynh đang ép ra ngoài. Cho nên……

Anh ta cho rằng những linh khí đó là của cô?!

Con mẹ nó!

Đôi mắt của ngươi bị quỷ ăn rồi à? Ngươi không muốn dùng cũng có thể quyên tặng cho người khác sử dụng a!

凸(艹皿艹)

Người đàn ông này hoàn toàn không cảm thấy ánh mắt của mình có vấn đề, giống như không thể chờ đợi được nữa, trực tiếp duỗi tay ấn ở trên trán của cô, thi triển pháp quyết.

“Đợi đã…… Con mẹ nó!” Cô căn bản không có thời gian để giải thích, ngay sau đó có một trận đau nhức truyền tới, kinh mạch toàn thân giống như đang bị thứ gì đó kéo đi, cả người tràn ngập linh khí. Sau một giây linh khí đã bị cuốn đi, không còn lại gì cả. Ngay cả bản mạng pháp kiếm, trong nháy mắt đã trở lại bên trong thần thức, sự trói buộc ở trên người cũng đã biến mất.

“Tại sao chỉ có bấy nhiêu đây?” Một lúc sau, người đàn ông đã thu tay, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, anh ta có chút không dám tin nhìn lòng bàn tay của mình, rõ ràng vừa rồi cô ta đã thi triển một chiêu kiếm rất mạnh rất lợi hại, “Chuyện này không có khả năng!” Một lần nữa duỗi tay ra.

“Con mẹ nói, anh còn muốn làm lại một lần nữa!” Quách Quả nghiêng đầu trốn qua một bên, “Tôi cảnh cáo anh, sư huynh của tôi sẽ lập tức tới đây. Tính tình của sư huynh cũng không tốt, anh không nhanh chân chạy trốn thì sẽ không kịp.”