Hôm Nay Anh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 20: Trận pháp

“Bốn trận!” Quách Quả cả kinh, vốn tưởng rằng song trận đã đủ lợi hại, không nghĩ tới còn lợi hại hơn, “Đây là bốn trận pháp nào?” Cô chỉ nhìn ra Khốn Trận cùng Di Vong Trận ( trận pháp lãng quên ).

“Không phải em đã nói, khi mới tiến vào trận pháp liền đi tới một chỗ hoàn toàn khác với rừng lá phong, là nơi phong ấn yêu thú cấp mười?” Vu Hoa có chút ghét bỏ quay đầu nhìn cô một cái, cau mày, sau đó lại quay đầu qua chỗ khác.

“Đúng vậy.” Cô đã phá vỡ trận pháp khi đang đánh nhau với con yêu thú.

“Chính là như vậy……” Vu Hoa tiếp tục nói, “Trận pháp này cũng không lợi hại, nhưng lại phi thường tinh diệu. Không chỉ chia cắt ra một mảnh không gian độc lập, còn biết luyện hóa nội đan của yêu thú để chống đỡ trận pháp. Con yêu thú đã bị mắc kẹt trong không gian này rất nhiều năm, không phải nó không thể thoát ra khỏi trận pháp, mà nó là một bộ phận của trận pháp, chỉ cần nó rời đi, thì trận pháp sẽ bị phá vỡ, con yêu thú kia tự nhiên cũng đan hủy yêu vong.” Cho nên con yêu thú căn bản không thể rời khỏi trận pháp dù chỉ một bước.

Đã hiểu, nói cách khác bên trong còn có trận pháp không gian cùng trận pháp luyện yêu. Quách Quả gật gật đầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại nhịn không được hỏi, “Vậy chuyện của Linh Âm là như thế này? Vì sao cô có thể sinh ra khí linh?” Theo lý thuyết nếu yêu thú kia đã bị luyện hóa, linh khí ở trong trận cũng sẽ trở thành một bộ phận của nó, nó hẳn phải tóm chặt lấy mới đúng, làm gì dư dả cung cấp cho Linh Âm để sinh ra khí linh.

“Khí linh?” Vu Hoa sửng sốt một chút, mở to hai mắt nói, “Ý em muốn nói, khí linh đang ngủ say bên trong pháp khí, lại được sinh ra ở thế giới này.”

“Đúng vậy!” Cô gật gật đầu, “Em đã hỏi qua Linh Âm, con bé nói mình mới một tuổi.”

Vẻ mặt của Vu Hoa càng thêm ngưng trọng, dường như anh đang nghĩ tới việc gì đó, một lúc sau mới nói, “Chiếc chuông đâu? Lấy ra cho anh xem.”

Cô lập tức móc ra đưa qua, Vu Hoa nhanh chóng bấm pháp quyết, giống như muốn đánh thức khí linh. Quách Quả hoảng sợ, tay mắt lanh lẹ đè lại tay của anh, “Sư huynh chờ một chút! Anh……cứ như vậy đánh thức con bé?”

“Vậy phải làm như thế nào?” Anh nhìn cô, ánh mắt như đang nói chẳng lẽ em có biện pháp tốt hơn.

Quách Quả có chút lo lắng, không khỏi nhắc nhở, “Muốcn đánh thức khí linh cần phải có nhiều linh khí, nơi này chính là nơi tuyệt linh ( không có linh khí ), dùng hết thì sẽ không còn nha!” Ngày hôm đó bắn gãy cây non đã lãng phí rất nhiều linh khí, sư huynh không muốn tiết kiệm linh khí để sử dụng lâu dài?

“Sớm muộn gì cũng sẽ biến mất, việc này cũng không thể thay đổi, sớm hay muộn có gì khác nhau?” Anh cũng không cảm thấy đau lòng, ngược lại có một bộ dáng rộng rãi.

Quách Quả: “……”

Trong nháy mắt cô cảm thấy việc mình tích cóp nửa năm linh khí, đột nhiên lại mất một đoạn là chuyện gì xảy ra?

○| ̄|_

Mắt thấy anh lại muốn bắt đầu bấm quyết, dường như Quách Quả nghĩ đến việc gì, một lần nữa đè lại tay của anh, “Chờ một chút!”

“Lại có chuyện gì?” Vu Hoa liếc mắt nhìn cô.

“Không phải…… Cho dù có linh khí để đánh thức khí linh, chúng ta có thể trở về nhà rồi lại đánh thức không?” Cô chỉ chỉ vào đám đông đang có vẻ mặt tò mò đi ngang qua đây. Tốt xấu gì cũng nên tránh né người khác, vốn dĩ anh mặc một thân cổ trang trường bào cũng đã gây chú ý, nếu lại ở chỗ này biểu diễn tiết mục biến ra một người khác, sáng sớm ngày mai hai người bọn họ chắc chắn sẽ được lên tin tức.

Vu Hoa cúi đầu nhìn trường bào, rốt cuộc cũng ý thức được quần áo của mình có chút không thích hợp, nhíu mày nói, “Tiện đường đi mua thêm vài bộ quần áo ở thế giới này.” Cứ bị người khác nhìn chằm chằm cũng thật bất tiện.

“Được!” Quách Quả vui vẻ, lập tức lôi kéo anh đi tới khu phố buôn bán cách đó không xa …… đi vào bên trong hẻm nhỏ ở bên cạnh.

Vu Hoa dừng chân, có chút nghi hoặc nhìn về phía bên cạnh nói, “Vì sao không đi qua bên kia?” Rõ ràng đường phố bên kia có rất nhiều cửa hàng, càng có nhiều chủng loại hơn, mặt tiền cửa hàng thoạt nhìn càng rộng rãi sáng sủa.

“Sư huynh a……” Quách Quả vỗ vỗ bờ vai của anh, vẻ mặt chua xót nói, “Em cũng muốn dẫn anh đi qua bên kia, nhưng thực lực của em không cho phép a.” Anh không biết hiện tại muốn kiếm tiền sẽ khó khăn cỡ nào, “Tiền lương mà em dành dụm nửa năm qua, còn chưa đủ để đi qua bên kia mua cho anh một cái qυầи ɭóŧ, anh tin hay không?” Cũng không thể chỉ mặc qυầи ɭóŧ rồi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy khắp nơi?

Khóe miệng của Vu Hoa giật giật, cuối cùng cũng không nói gì thêm, xoay người đi theo cô vào một cửa hàng đang hét lớn: Một cái hai mươi đồng, hai mươi đồng một cái, đi ngang qua cũng đừng bỏ lỡ quần áo trong cửa hàng.