Hôm Nay Anh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 19: Không thể tiếp nhận

Vu Hoa lại lần nữa liếc mắt nhìn cô, hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng làm sáng tỏ mọi chuyện, như vậy thì em ấy nói mình vốn dĩ chính là con gái, cũng có chút đạo lý. Dù sao người vẫn là người trước kia, anh làm sư huynh, chỉ cần em ấy không sinh ra tâm ma thì …… tốt……

Tốt cái rắm a!

Không được! Anh vẫn không thể tiếp thu được việc này!

Kêu mấy trăm năm, đột nhiên sư đệ biến thành sư muội, việc này ai có thể tiếp thu?! Người nào có thể tiếp thu thì tới đây mà làm sư huynh, dù sao anh không được!

“Sư huynh……”

“Câm miệng! Em tránh xa anh ra một chút!” Anh cảm thấy cay đôi mắt, “Để anh bình tĩnh một chút.”

“……”

-_-|||

Người nói muốn làm sư huynh tốt đi đâu rồi?

——————

Vu Hoa đã bình tĩnh, anh giữ bình tĩnh suốt nửa tiếng. Ánh mắt nhìn Quách Quả, trong đó là vô cùng đau đớn, không dám tin tưởng, không có biện pháp tiếp thu, không có biện pháp nhìn thẳng, muốn đập nồi dìm thuyền, tâm như tro tàn.

Cô bị nhìn đến mức trái tim cũng run run, sợ anh thật sự hạ quyết tâm, trực tiếp kéo cô tới bệnh viện để đổi lại bộ dáng đàn ông lúc trước.

Cô run rẩy ôm lấy bộ ngực bảo bối của mình……

?﹏?

“Nói đi, nửa năm qua, em ở chỗ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vu Hoa cuối cùng cũng bình tĩnh lại, dời ánh mắt qua chỗ khác, nghiêng 45 độ nhìn về phía góc tường và trần nhà, “Trước đó chuyện của Ma tộc là thế nào? Không phải em đã nói nơi này không có linh khí?”

“Là như thế này……” Thấy anh không còn rối rắm chuyện âm dương nữa, cô lập tức đi qua ngồi ở trên sô pha, đáng thương hề hề nói, “Sư huynh, anh sẽ không biết em ở bên này có bao nhiêu thê thảm!” Sau đó giống như lựa đậu, cô đem chuyện phát sinh trong mấy ngày nay, nói kỹ càng tỉ mỉ một lần, trọng điểm chính là dưới tình huống cô không có linh khí cùng pháp khí, đã anh dũng phá trận và chém gϊếŧ Ma tộc xông ra như thế nào, cô đang ngồi chờ được khen ngợi!

Sau khi Vu Hoa nghe cô nói xong thì cau mày nhìn cô một cái, anh lập tức bị cay mắt phải dời tầm mắt sang chỗ khác, “Anh đã sớm kêu em học một chút về trận pháp, nhưng em chỉ học kiếm thuật, hiện tại có cảm thấy hối hận?”

“Biết rồi.” Lúc trước cô chỉ muốn sớm được phi thăng, biến trở lại thân con gái.

“Vậy ngày mai sẽ bắt đầu học tập trận pháp, học bù những tri thức này!”

“……” Không phải, sư huynh, phương pháp mà anh khen ngợi không giống như trong tưởng tượng của em a!

(⊙_⊙)

“Khụ, cái kia…… Việc học tập trước tiên gác sang một bên đi! Có một chuyện càng quan trọng hơn.” Quách Quả lập tức đổi đề tài.

“Chuyện gì?”

Cô nghiêm mặt, lấy từ trong túi ra một chiếc chuông, có chút do dự nói, “Sư huynh, có lẽ em…… Tìm được manh mối của sư phụ!”

“Cái gì!” Vu Hoa cả kinh, tiếp nhận chiếc chuông trong tay của cô, cẩn thận nhìn kỹ, cho đến khi nhìn thấy dấu vết hoa năm cánh ở phía dưới, vẻ mặt của anh lập tức trở nên ngưng trọng, một lúc sau mới gật gật đầu nói, “Chiếc chuông này đúng là đồ vật của Linh Tiêu Phong chúng ta.”

Linh Tiêu Phong chỉ có ba thầy trò bọn họ, Quách Quả không biết luyện khí, mà sư huynh Vu Hoa thì mới vừa xuyên không đến thế giới này, tự nhiên anh cũng không phải là người đã luyện chế ra pháp khí này, vậy thì người đã luyện chế ra pháp khí này, chỉ có thể là vị sư phụ không đáng tin cậy của bọn họ, đã mất tích mấy trăm năm.

“Sư phụ mất tích nhiều năm như vậy, khó trách chúng ta tìm kiếm toàn bộ Tu Tiên giới cũng tìm không thấy tung tích của ông, không nghĩ tới cư nhiên lại ở chỗ này.” Dường như Vu Hoa đã nghĩ tới việc gì, anh nhìn chiếc chuông ở trên tay với vẻ mặt phức tạp.

“Kỳ thật cũng không nhất định.” Quách Quả nhịn không được đã ngắt ngang lời nói, “Chỉ là một kiện pháp khí mà thôi, cũng không thể kết luận sư phụ đã đặt ở nơi đó.” Lấy tính cách không đáng tin cậy của sư phụ, thuận tay đưa mấy pháp khí cho người khác, cũng không phải là việc không có khả năng.

Vu Hoa trầm mặt, trả lại chiếc chuông cho cô, “Sư…… Vu Quả, anh muốn nhìn trận pháp kia, em dẫn anh đi tới chỗ đó.”

“Được!” Cô gật gật đầu, “Nhưng trước khi đi tới chỗ đó, chúng ta cần phải đi đến một chỗ khác!”

“?”

****

Hai mươi phút sau, đồn cảnh sát.

Quách Quả nhiệt tình vỗ vai một công chức họ Từ, cười tươi như hoa loa kèn, “Anh Từ, em có một tin vui muốn nói cho anh biết, em đã phát hiện ra một người bạn cũng mắc chứng mất trí nhớ giống như em, anh có thể giúp đỡ làm dùm sổ hộ khẩu cùng chứng minh thư ?”

Từ Chính: “Cút!”

“……”

“Đây không phải là trận pháp biệt lập, mà là trận pháp phong ấn yêu ma.” Rừng lá phong đã đóng cửa không vào được, nhưng Vu Hoa chỉ cần đi dạo một vòng ở bên ngoài rừng lá phong, đã nhìn ra trận pháp trong rừng là cái gì.

Không hổ là dân chuyên nghiệp, “Vậy đây là song trận pháp?” Quách Quả nhịn không được hỏi.

“Đúng là trận pháp nhiều tầng.” Vu Hoa quét mắt nhìn bốn phía, trầm giọng trả lời, “Cũng không phải song trận, mà là bốn trận pháp chồng lên nhau.”