Chương 2
Thực ra mà nói, nhiều lúc tôi cũng thấy tủi thân. Bởi lẽ bạn bè thì có cả bố cả mẹ, riêng tôi chỉ có một mẹ mà thôi. Lũ bạn vẫn thường trêu đùa tôi và gọi tôi là đứa con hoang. Mẹ tôi cũng biết tâm sự của tôi. Tuy nhiên mỗi lần như vậy mẹ lại lấy một món quà nào đó để dụ tôi. Nhà tôi nghèo thì các bạn biết rồi đấy. Cho nên mỗi khi được mẹ thưởng cho một món quà nào đó là tôi rất vui mừng. Có khi chỉ là một cái kẹp tóc, Cũng có khi chỉ là một quả táo tàu. Táo tàu mà tôi nói ở đây không phải là quả táo tàu ở trong chén thuốc bắc, nó là quả táo của nàng bạch tuyết. Tôi thích ăn táo lắm. Tuy nhiênỞ nhà tôi nó lại là một thứ quà cực kì xa sỉ. Lỡ mà ông bà thấy mẹ mua cho tôi một quả táo to là y như rằng hôm ấy ông bà lại chửi hai mẹ con tôi. Bởi vậy nhiều khi mẹ muốn mua cho tôi một cái gì đó ngon ngon là lại phải dấm dúi đưa cho tôi lúc ở trường.
Còn quần áo tôi mặc thì vá chằng vá đυ.p lại. Mẹ toàn xin của người ta rồi vá lại cho tôi mặc. Riêng bộ quần áo đi học thì mới lành lặn. Cả năm tôi mới được mua cho bộ quần áo mới. Mà lúc nào mẹ cũng mo to hơn so với người tôi. Mẹ bảo mua rộng một chút thì sang năm còn mặc vừa.
Hồi tôi học tiểu học, tôi thích ăn bánh mì pate. Nhìn các banh ăn mà tôi thèm lắm. Nhà tôi sáng ra toàn nhịn, cùng lắm còn thừa tí cơm nguội mẹ cho vài hạt muối rang lại cho tôi ăn đi học. Có hôm mẹ đi làm có tiền lương thì mẹ lại dấm dúi mua cho tôi cái bánh mì pate. Tôi còn nhớ năm ấy tôi học lớp 3, mẹ mua cho tôi chiếc bánh mất 200 đồng. Tôi đang vui mừng thì bị bà bắt gặp. Bà nhai trầu miệng đỏ lòm mà lèm bèm chửi ầm cả chợ rồi bảo mẹ tôi hoang phí. Bà nói có tiền ăn bánh mì pate thì trưa về ăn cơm với muối. Và y như rằng buổi trưa đó đi học về tôi phải ăn cơm với muối trắng. Tôi bưng bat ăn ngon lành. Bởi vì nhà tôi ăn khổ cũng quen rồi.
Mẹ tôi khi ấy làm công nhân xí nghiệp xi măng. Sáng mẹ đi chiều mẹ mới về. Bởi mẹ đi làm kiếm tiền nên mọi việc ở nhà đổ lên đầu tôi. Sáng đi học, chiều về tôi cắt bèo nuôi lợn và ra vườn trồng rau. Vườn nhà tôi có trồng rau theo mùa nên chả khi nào phải mua rau ăn hết. Tôi không biết đánh luống nên chỉ lấy cuốc xới lên rồi rắc hạt ra thôi. Rau nhà tôi mặc tùm lum. Mỗi khi hái rau ăn là phải đi chọn từng cây để hái. Mà tôi lại thích như thế!
Tối đến tôi quét nhà, quét sân và nấu cơm. Nhà tôi lúc ấy nền đất. Mỗi lần quét tôi chỉ việc cầm cái chổi phẩy vài cái là xong. Mẹ tôi còn thông minh bện chổi rồi buộc vào cái cây dài để tôi quét cho dễ, đỡ phải cúi đau lưng. Mà chính cái cây mẹ buộc vào lại là dụng cụ để ông bà đánh tôi. Tôi cũng chẳng hiểu sao ông bà ghét tôi và mẹ tôi đến thế. Hễ động làm sai là bị đánh. Tôi mà cãi là phạt quỳ trên đá dăm rồi phạt nhịn cơm. Tôi lớn lên theo trận đòn roi và trận phạt của ông bà ngoại.
Nhiều lúc bị đánh đau tôi ức lắm tôi bảo mẹ: con thề lúc ông bà già không làm gì được con sẽ đi xa không về nuôi ông bà. Con không dọn nhà cho ông bà nữa. Con cũng không nấu cơm cho ông bà nữa. Ông bà vừa bẩn lại vừa lười thế thì lấy cái gì mà ăn.
Mẹ lại mắng tôi: không được hỗn. Ông bà là bố mẹ của mẹ. Con làm thế sau này con của con sẽ học và làm theo. Con có muốn về già con cũng bị con và cháu bỏ rơi không.
Tôi bí quá nói cùn: con ở với mẹ thôi. Con không lấy chồng. Mẹ yên tâm con sẽ yêu mẹ và nấu cơm cho mẹ ăn. Suy nghĩ trẻ con đơn giản như thế đấy
Nhà tôi có cây khế chua. Cây sai quả lắm. Mỗi lần mùa khế chín tôi lại hái khế đội ra chợ bán. Khế nhà tôi nổi tiếng lắm vì trái to và chín ăn hơi dôn dốt chứ không chua lắm. Mỗi lần bán được thúng khế là tôi kiếm được 3-4 nghìn đồng. Có điều về đến nhà là tôi bị bà lột sạch tiền. Bà bảo trẻ con giữ tiền là hư.
Tôi lại đi bắt ốc bươu bán lấy tiền. Tôi bắt siêu lắm. Mỗi cân ốc hồi đó bán được 1 nghìn đồng. Có hôm bắt được cả 5kg liền. Tôi muốn để dành tiền vào năm học mới mẹ mua cho tôi cái cặp sách. Bởi tôi đi học toàn xách túi lưới. Túi rách mẹ tôi bện cho tôi một cái khác. Mẹ tôi khéo tay lắm ấy. Đan lát, móc, thuê thùa mẹ tôi đều biết làm. Ngày đi làm công nhân tối mẹ còn tranh thủ móc thuê áo lưới cho người ta kiếm thêm tiền cho tôi đi học. Nhưng mà mẹ làm bao nhiêu tiền cũng không đủ vì toàn bị bà bắt nộp. Tôi bé bị bà trấn tiền chứ mẹ tôi lớn thế mà cũng bị bà trần hết.
Hôm ấy tôi bán được 5k tiền ốc. Tôi biết thừa bà sẽ lại trấn cho xem nên tôi lấy 2k bỏ vào cái túi quần còn 3k tôi dấu ở ngoài bụi tre. Bà lột cả đồ tôi ra cũng chỉ lấy được có 2k nên tức giận chửi tôi: cha bố cái con ăn hại. Đi cả buổi trưa mà kiếm được có 2 nghìn đồng.
Tôi cãi lại: sao bà chửi cháu. Cháu còn kiếm được 2 nghìn chứ bà có kiếm được đồng nào không? Bà chỉ biết bắt mẹ cháu và cháu nộp tiền cho bà tiêu thôi. Bà lười thế không có cháu với mẹ đi làm kiếm tiền thì chết đói.
Vừa nói xong bà nhổ miếng trầu toẹt ra ngay chân tôi và bẻ luôn cành tre mà quất. Cái roi tre nhỏ như ngón tay mà quất thì roi rơi tới đâu da thịt lằn lên tới đó. Tôi co chân chạy vòng vòng. Ông còn chạy ra giữ tôi cho bà đánh.
Tôi ức! Tôi gào lên: bà có giỏi bà đánh chết cháu đi. Cháu chết xem ai nấu cơm cho bà ăn, ai quét nhà cho bà, ai giặt quần áo cho bà. Ai đi bắt ốc, bắt cua bán lấy tiền nộp cho bà tiêu....có bao nhiêu uất ức trong lòng tôi tuôn ra bằng sạch.
Lúc ấy tôi chỉ nghĩ rằng tôi rất quan trọng trong nhà. Không có tôi làm những việc ấy ông bà tôi sống kiểu gì.
Ông lấy hẳn dây thừng trói tôi vào gốc cau. Bà thì ra sức chửi: cha bà cái loại lăng loàn. Nhà tao không có cái giống đĩ thoả già mồm như này. Mày lại giống con mẹ mày đi đánh đĩ thôi. Người ta đánh đĩ ra tiền. Loại mày lại ễnh bụng ra như con mẹ mày để thân già tụi tao đeo mo vào mặt....
Bà tôi chửi nhiều lắm. Chửi tới chiều tối luôn. Tôi chị trói rồi không có người cơm nước nên ông bà tự đi nấu. Họ trói Tôi ở ngoài gốc cau đến tận lúc mẹ tôi đi làm về. Mẹ lao vào cởi trói cho tôi. Bà tôi cầm cây roi đứng ở bên cạnh mà chửi: ối giời ơi. Nhà này vô phúc vớ phải hai con lăng loan. Chúng mày hành cái thân già chúng tao đến bao giờ nữa? Mày về mà dạy đứa con gái mất nết của mày. Nó hỗn. Loạn hết rồi. Đúng là nuôi chó chó liếʍ mặt
Tôi cãi lại: cháu chả sai gì cả. Cháu chỉ nói sự thật thôi. Bà ghét nên bà đánh cháu
Mẹ tôi mắng tôi: con im miệng ngay cho mẹ. Mẹ dạy con phải kính trên nhường dưới, hiếu thuận với ông bà. Con nghe lời mẹ dạy như thế sao? Mau xin lỗi ông bà đi
Bà tôi ngúng nguẩy: tôi nào dám. Nó giờ giỏi rồi. Đám đe doạ của tôi. Mẹ mày còn chưa dám cãi tao nửa lời. Mày giờ trứng giỏi hơn vịt rồi
Mẹ bắt tôi xin lỗi bằng được. Tôi vì không muốn mẹ buồn nên mới khoanh tay xin lỗi bà. Xong xuôi mẹ bảo bà: mẹ ơi! Con gái con có hư thì con sẽ dạy lại cháu. Nhưng từ nay cháu hư thì mẹ cứ đánh con. Con là mẹ con sẽ chịu trách nhiệm. Cháu nhỏ dại mẹ đừng đánh cháu nữa. Tội nghiệp!
Bà tôi chu tréo lên: á à! Lại còn bênh nhau hả? Biết thế này ngày xưa tao bóp chết mày từ lúc mới đẻ ra để đỡ phải bực mình như này. Con cái chả được tích sự gì chỉ tổ tức anh ách
Tôi nghe vậy khó chịu mới cãi: bà nói thế không sợ người ta cười à? Cháu bé thế này mà còn hiểu cái gì đúng. Bà là mẹ mà không thương con. Bà đánh mẹ cháu. Bà chửi mẹ cháu còn hơn chửi người lạ. Cả làng ai chả bảo bà ác. Cô giáo cháu bảo ở ác sẽ bị trời phạt
Bà tôi giật lên đùng đùng: ối giời ơi! Con mất dậy. Tao cho mày đi học để mày về dạy khôn tao hả. Con mẹ mày nó ngu dốt dạy không được mới phải đánh. Tao đánh cho nó sáng mắt ra
Tôi gào lên: mẹ cháu không ngu. Mẹ cháu nhịn bà thôi. Mẹ bảo tại bà đẻ ra mẹ, cho mẹ làm người nên mẹ nhịn. Còn bà không đẻ ra cháu. Cháu không nhịn bà nữa.
Ông tôi lao ra cùng cái cây khua gà nhằm tôi mà quất. Mẹ ôm lấy tôi đỡ đòn thay tôi. Mẹ luôn miệng xin ông tha cho mẹ con tôi. Ông càng Được đà càng đánh mạnh. Tiếng roi quất xuống vun vυ't. Mẹ cong lưng để đỡ trận đòn roi của ông. Lúc ấy tôi ức lắm. Tôi chỉ ước gì mình giống như siêu nhân vươn vai một cái thành người lớn. Tôi sẽ thoát khỏi ngôi nhà này và mang mẹ tôi đi cùng. Chắc chắn tôi sẽ bỏ mặc ông bà tôi không bao giờ thèm ngó tới nữa.
Sau một hồi đánh mỏi tay, ông tôi mệt không có sức mà đánh tiếp nên dừng lại. Lúc bấy giờ tôi mới thoát khỏi trận mưa roi của ông. Tối đó mẹ con tôi cũng không được ăn cơm. Bởi lẽ bà bảo không nấu thì nhịn. Ông bà chỉ nấu cơm cho ông bà ăn mà thôi. Mẹ ôm tôi vào giường lấy dầu thoa lên vết roi cho tôi. Mẹ vừa làm vừa khóc.
Tôi bảo mẹ: mẹ bị ông đánh đau nên khóc hả?
Mẹ bảo: Ông bà đánh mẹ nhẹ không đau. Mà mẹ đau ở tim. Sao ông bà lại nỡ đánh con đau như vậy chứ. Còn đau lắm không?
Tôi lắc đầu: không ạ. Lúc đánh thì cũng đau chứ bây giờ thì con hết đau rồi. Mấy cả ở nhà con bị ông bà đánh liên tục. Những trận đòn như vậy con ăn suốt quen rồi có sao đâu. Ngày xưa bà cũng đánh mẹ như thế này hả? Sao ông bà ác thế hả mẹ?
- con không được nói ông bà như thế. Dù gì ông bà cũng là ông bà của con, là bố mẹ của mẹ. một đứa trẻ ngoan sẽ không hỗn với người lớn.
- mẹ cứ bênh ông bà chứ con biết thừa. Con nghe cô Na kể ngày mẹ đẻ con ra bà không cho nghỉ bắt mẹ làm liên tục. Mẹ bị hậu sản rồi băng huyết suýt mất mạng. Mẹ không có sữa nên phải chắt nước cơm cho con uống nữa. Cô Na bảo phụ nữ sinh xong phải được nghỉ mà mẹ làm như trâu mới bị như thế. Rồi cô bảo ông bà ác mới đày mẹ chứ chả ai bắt người mới sinh phải làm quần quật suốt ngày từ dọn nhà, nấu cơm, giặt quần áo rồi phơi thóc, cuốc ruộng...
- Con không được nghe các cô ấy nói linh tinh. Đó là mẹ tự làm.
- Mẹ nói dối. Cả làng người ta nói đấy. Chả phải mình cô Na mới biết. Con đi chợ con nghe thấy đầy ra. Người ta thương con nên con bán cái gì người ta cũng mua hộ. Nhưng tiền bà lấy hết rồi.
Tôi ghé tai nói nhỏ: mà từ nay con biết cách rồi mẹ ạ. Con giấu bớt tiền đi không nộp đủ cho bà nữa. Con để dành sau này đưa mẹ nhé.
Mẹ ôm lấy tôi mà khóc. Mẹ còn không dám khóc to như tôi. Tôi biết chắc mẹ sợ ông bà lại đánh tiếp vì ồn quá ông bà không ngủ được.
Đêm đó tôi đói không ngủ được. Mẹ chờ ông bà ngủ say xuống bếp lấy khoai rãi luộc cho hai mẹ con ăn. Hai mẹ con chúng tôi ngồi ở bếp ăn vụng. Cái khoai này là tôi đi mót ngoài đồng về nấu cho lợn. Mẹ tôi chọn củ to to bằng ngón tay luộc lên. Lúc đói tôi và mẹ ăn thấy mà nó ngọt và ngon lắm. Đó là kỉ niệm mà cả đời tôi không bao giờ quên được.