Tôi ngồi trên taxi để mặc nước mắt rơi giàn giụa, tôi không đến toà soạn mà đi thẳng về nhà. Sắp xếp hết quần áo vào vali. Nói là làm, tôi không lấy bất cứ thứ gì ngoài quần áo.
Tháo chiếc nhẫn trên tay đặt ngay ngắn vào chiếc họp nhung chị mang đến hôm trước, tôi để nó lại trên bàn. Không thể ngăn mình nhìn ngắm thêm một chút, qua màn nước mắt mờ đυ.c nên không còn kỹ lưỡng. Tôi đặt nó nơi dễ thấy nhất trên bàn, không hề có lấy một bức thư hay dòng chữ nhỏ.
Một tay tôi kéo vali, tay quẹt cẩu thả nước mắt. Dẫu tôi không biết đi đâu, nhưng lòng tự trọng cuối cùng không cho phép tôi nán lại bên chị.
Thanh Hằng của em rồi sẽ ra sao? Chị có đau khổ khóc thét? Chị có chạy khắp nơi tìm em không? Hay chị giống như lời mẹ chị nói sẽ nhanh chóng quên em? Sẽ có chồng sinh con, coi em là kí ức buồn. Hoặc tình huống xấu nhất là chị hận em, sẽ không còn muốn thấy mặt em nữa? Như ngày hôm đó em hận chị vì đi không nói một lời. Thanh Hằng, Thanh Hằng... Em sẽ gọi trăm ngàn lần tên chị trong nhớ thương day dứt... Thanh Hằng...
...
Thời gian là dòng nước vô tình nhất, là con dao hai lưỡi, là liều thuốc tiên cho những vết thương lòng... Là thứ không thể níu kéo, không thể với lấy, không thể cưỡng cầu...
Đời việc gì đến cứ đến, nhưng với tôi, thời gian và yêu thương là hai thứ hoàn toàn độc lập. Thời gian vẫn trôi, tình yêu trong tôi vẫn ngất ngưỡng, chỉ có niềm tin là càng lúc càng lụi tàn.
Tôi dành thời gian du lịch khắp nơi trên thế giới, tôi ngưng hẳn việc ở toà soạn, phóng khoáng dành 6 tháng trời sang Anh Quốc ở lại bên ba mẹ, ông bà vui vẻ vô cùng, cứ tưởng đứa con gái bướng bĩnh suy nghĩ lại chịu sang ở cùng ông bà phụng dưỡng, đâu ngờ tôi là đang trốn tránh, thất tình, đau lòng, mới chong chênh cần bến đỗ để nương tựa. Tính ra thật bất hiếu.
Tôi kể với ông bà chuyện mình yêu Thanh Hằng, ở nước ngoài bao năm, ba mẹ tôi thông cảm với tư tưởng văn minh. Tôi thâm cảm ơn trời về điều đó. Nhưng tôi tuyệt nhiên không kể về những bế tắc trong tình yêu của mình.
Dĩ nhiên tôi ngày nào cũng âm thầm vào xem trang mạng xã hội của Thanh Hằng cả trăm lần, bằng một cái tên ảo xa lạ, buồn khi chị buồn vui khi chị vui như một thói quen.
Có điều thời gian trôi ngày càng làm tôi hụt hẫng, niềm tin mãnh liệt tôi cố nuối dưỡng đang mất dần. Tôi cười mỉa mai bản thân, bởi mọi chuyện dường như giống lời mẹ chị nói, cũng phải, tôi đi không một lời báo trước, còn mẹ chị ngày ngày bên cạnh tác động.
Những ngày đầu, tôi thấy chị hay đăng Status buồn bả đau lòng, chị thường viết những dòng khắc khoải, lúc đó tôi đau lòng khủng khϊếp, chỉ muốn chạy về bên chị ngay, mặc kệ người khác nghĩ gì, bỏ qua lòng tự trọng để ở bên chị.
Tôi nhớ chị, nhớ ánh mắt bờ môi, nhớ lời nói dịu dàng, nhớ cử chỉ âu yếm, hành động vỗ về. Tôi nhớ chị như thể mình vừa xa chị hôm qua. Tôi đếm từng ngày từng giờ xa chị. Có những đêm thâu không ngủ, nằm một nơi xa lạ nghe đêm dài trôi qua, tôi khóc thầm tên chị, tôi đập tay uỳnh uỳnh vào ngực mình, vì trái tim khó bảo cứ quặn thắt từng nhịp khiến l*иg ngực tôi đau như chực vỡ tung.
Tôi nhìn nắng nhớ chị, ngắm mưa nhớ chị, không nắng không mưa càng nhớ tợn. Cuộc đời tôi bị nỗi nhớ nhấn chìm, hy vọng mỗi lúc một mỏng dần và tuyệt vọng càng lúc càng lớn lên. Nếu có sự lựa chọn khác, tôi nhất định không rời xa chị... Muộn rồi!
Một thời gian sau đó, status buồn của Thanh Hằng thưa dần, nỗi đau đớn trong chị có lẽ ngày càng tan biến, chị thay bằng những triết lý cuộc sống đời thường, thậm chí còn dùng icon cười hớn hở để trả lời comment của bạn bè. Không nhắc bất cứ gì về tôi.
Thời gian sau nữa, trang cá nhân của chị nhộn nhịp hơn, chị đi du lịch thường xuyên, ghi lại những khoảnh khắc trãi nghiệm thú vị. Thanh Hằng trước khi yêu tôi dã trở về, tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc trong cuộc cá cược này, dường như sự thất bại của tôi ngày càng thảm hại.
Mỉm cười nhạt nhoà... Thua thật rồi! Tôi cảm thấy hối hận khi rời xa chị, thật sự hối hận.
Còn hai tháng nữa đến kì hẹn, tôi đếm ngược, nhưng gần ngày trở về tôi càng bấn loạn, tôi sợ, sợ phải đối mặt điều mình không muốn nghe, cảnh mình không muốn thấy, niềm đau mình không muốn đối diện. Sự thật là càng xa chị tôi càng yêu chị, dẫu không gần bên chị nhưng không gì ngăn cách trái tim tôi gởi tình yêu sâu đậm đến cho chị, dù chẳng biết Thanh Hằng có muốn nhận hay không?
...
Hôm nay, 30 tết... Sài Gòn mặc bộ áo mùa xuân tươi mới, người người hối hả về bên gia đình, có người con gái vừa đáp chuyến máy bay đường dài về đây... Vừa gần gũi vừa xa lạ, khí trời se se lạnh của mùa đông không rõ rệt vùng nhiệt đới.
Chiếc taxi chở tôi chạy bon bon, mọi người đã về quê hết, thành phồ hơn mười triệu dân mà ngày tết lại vắng lặng lạ thường.
Tôi trả tiền taxi, bước chân nặng nề, tấm biển Trầm cafe quen thuộc làm tôi rưng rưng...
Tại sao mình đến đây chính tôi cũng không biết, không hẹn không hò, không chờ không đợi, tôi nghĩ đến cái tên Trầm sau cái tên Caca Phạm...
Tôi cười nhẹ, lê từng bước đau thương trở về nơi từng cho mình hạnh phúc, có gì đau hơn khi thất tình mà đi về vùng kỉ niệm? Sẽ không còn ai, không còn gì... Việt Nam xa lạ với tôi như một nước bất kì trên thế giới ngoài kia. Nhưng Việt Nam lại cuốn hút tôi trở lại, vì nơi này có người tôi yêu. Chỉ cần tôi biết, nơi nào đó trong Thành Phố này có Phạm Thanh Hằng, thì vẫn có một tia hy vọng, còn hy vọng gì tôi không biết. Hy vọng kỷ niệm cũ cứu rỗi hồn tôi chăng? Chị đã từng yêu tôi. Vậy được rồi!
Màn đêm đã rũ lên phố phường, khoát cho nó màu ảm đạm hay do lòng tôi ảm đạm?
Tôi đến góc bàn năm ấy, tôi cho phép mình bơi trong nỗi buồn như con cá nhỏ bơi trong dòng nước đau thương... Tôi cho phép kỉ niệm dày vò mình với ý nghĩ chị hết yêu rồi. Tôi không được phép để mình quấy rầy cuộc sống mới tốt đẹp của chị, hơn hết là tôi không để chị mang tội bất hiếu.
Tôi trở về lần này... Chỉ là để công nhận với bản thân rằng mình thua! Hoặc may mắn có thể một lần đứng từ xa nhìn thấy nụ cười má lún của chị, thế thôi tôi đủ mãn nguyện.
- Chị ơi, chị có phải Tăng Thanh Hà? - Cô phục vụ lịch sự hỏi tôi, gật đầu.
- Có người gởi cái này cho chị.
Cô phục đưa cho tôi một máy ghi âm mp3.
- Gởi bao giờ ạ? - Tôi run run cầm lấy, điếng hồn ngờ ngợ, tim tôi đập rất mạnh.
- Hai tiếng, người đó đi rồi. - Cô phục vụ trả lời, có lẽ cô không biết gì nữa.
Tôi lập tức mở ra nghe, như không tin vào tai mình, chất giọng trầm ấm như quen như lạ.
"Thanh Hà, chẳng biết bao giờ em trở lại, chị sắp gục ngã thật rồi, hơn 365 ngày... Và bây giờ chị gục ngã đây, chị đã tin rằng em trở lại, chị biết một ngày em sẽ trở lại nên gởi cái này lại cho em. Bắt đầu từ bây giờ chị không đợi em nữa Hà ơi! Chị đã nhận lời sang Pháp, chị đã hứa với mẹ chờ em một năm, nếu đúng ngày ba mươi tết năm nay em không trở về, chị sẽ sang Pháp định cư, không về nữa, có lẽ duyên chúng ta đã hết. Bây giờ là năm giờ chiều, chị ngồi đây từ năm giờ sáng, em vẫn không xuất hiện, thời gian là con dao gϊếŧ tình yêu chúng. Dù bình thản chờ đợi em, thì cuối cùng chị vẫn thua... và chúng ta thật sự mất nhau giữa cuộc đời này. Tạm biệt em, chị yêu em! Mãi mãi... "
Nước mắt tôi rơi từ lúc nào không rõ, hoá ra chị vẫn đợi tôi. Bây giờ là bảy giờ tối và hai tiếng trước chị vẫn đợi. Sao tôi không về sớm hơn? Sao tôi ngốc như vậy? Sao tôi không tin chị? Tôi đã thề với lòng sẽ tin chị mà!
Tăng Thanh hà, mày chết đi, đồ đáng ghét!
Tim tôi thét một tiếng, đứng lên chạy như bay, tôi phải đi tìm chị dẫu đã muộn màng, nước mắt làm nhoè khiến tôi không thấy đường, vấp chân vào chân bàn ngã sóng soài, tôi đau đớn nằm lăn ở đó không đứng nổi dậy. May hôm nay quán vắng khác nên không ai thấy cảnh xấu hổ thảm bại này của tôi. Tôi gục luôn xuống nền khóc tức tưởi thành tiếng. Lòng tôi bị giã ra từng mảnh, đôi hơn ai đó cắt nát vụn. Tôi thậm chí không có khả năng gượng đứng lên.