Tôi gật đầu.
- Vâng! Bà là...
- Mẹ của Thanh Hằng.
Câu nói khiến tôi sững người, hèn gì trông những đường nét trên mặt quen thế, cả Thanh Hằng và Thanh Lam có rất nhiều nét giống mẹ, nhất là khuôn miệng duyên.
- Đi tìm chỗ nào nói chuyện được không?
- Dạ.
Tôi ngoan ngoãn đi theo, từ lúc biết bà là mẹ của Thanh Hằng, tôi cúi gầm mặt. Bà gọi tôi lên chiếc Audi màu trắng có tài xế chờ sẵn, bảo anh ta đến một quán cafe yên tĩnh. Chẳng biết may mắn vô tình hay cố ý thế nào? Chiếc xe tấp vào đúng ngay Trầm Coffee.
Tuỳ tiện chọn một góc bàn khuất trên tầng ba, sát cửa sổ. Nơi có thể nhìn xuống dòng người dưới kia, tôi thấy thú vị khi nhận ra đây chính là chiếc bàn đêm noel hai năm về trước, khi chị vô tình nhìn thấy tôi.
- Cô Thanh Hà rất đẹp, hèn gì... - Mẹ chị nhì tôi một lúc lâu, lên giọng khen tôi, có điều hàm ý chút mỉa mai còn câu nói thì bỏ lửng, làm lòng tôi dậy lên sự thấp thỏm.
- Dạ... - Tôi cúi mặt, có khen cũng không dám nhận.
- Thời buổi này xô bồ quá, nhiều khi con người cũng dễ bị khuynh hướng phát triển của thế giới làm chi phối. - Người đàn bà có vẻ rất học thức, cách nói chuyện đanh thép khiến người ta đau não. Nhất là chính bản thân tôi ngày thường dẫu khá lanh lợi hoạt bác, bây giờ cũng trở nên thụ động trước uy nghiêm của bà.
- Bác... Thật ra nguyên nhân bác đến tìm cháu là... - Tôi không còn đủ kiên nhẫn nghe bà vòng vo, trái tim yếu mềm sợ rằng sắp đập nhanh đến đứt mạch máu.
- Rất thẳng thắn, tôi thích người như cô. - Bà nhếch môi cười. - Tôi đến đây dĩ nhiên vì chuyện của cô và con gái tôi. Không ngờ người vừa đẹp vừa nữ tính như cô lại thích một đứa con gái giống mình, cô Thanh Hà có thấy... Biếи ŧɦái quá không?
Tôi điếng hồn trước câu nói bình thản của bà, vừa chê trách vừa khinh miệt, tự trọng tôi nén xuống nãy giờ sắp sửa bọc phát, lúc đó tôi không chắc mình sẽ nhịn nhục được! Tôi đã vì bà là mẹ Thanh Hằng mà nén lòng từ lúc ở toà soạn đến giờ, nhưng không có nghĩa tôi chịu được khi bà dùng lời lẽ xúc phạm mình.
- Bác à, cháu và Thanh Hằng yêu nhau thật lòng. - Tôi nói mà nghe cổ họng mình bắt đầu đông cứng, phải nói hết trước khi tôi nấc nghẹn. - Chúng cháu tâm sinh lý bình thường, mỗi người đều có mưu cầu hạnh phúc. - Tôi không phải đứa quá dạn dĩ, nhưng bây giờ đã khác, tôi đủ can đảm thừa nhận mình rồi.
- Bình thường? Cô nghĩ là bình thường? - Bà bật khỏi lưng ghế, đôi mắt đang cố điềm tĩnh loé lên tia lửa. - Cô còn nghĩ là bình thường sao? Thanh Hằng nhà tôi đúng là bình thường cho đến khi gặp cô đấy, lần đầu tiên nó dám làm tôi phật lòng, lần đầu tiên dám cãi lời tôi.
Bà không còn giữ được bình tĩnh như lúc ban đầu, xoáy ánh mắt vào tôi, ánh mắt không biết phải diễn tả thế nào nữa? Rất đáng sợ!
Một lúc, sự im lặng của tôi may sao kéo giãn không khí, kéo giãn nỗi bực tức trong bà, từ từ trầm giọng xuống.
- Ba nó mất sớm nên chị em Thanh Hằng rất thương tôi, vì tôi ở vậy lăn lộn kinh doanh nuôi hai đứa nó nên người. Thanh Lam sớm ra nước ngoài du học rồi ở luôn bên đó, tôi chỉ còn lại Thanh Hằng gần gũi, nó là sự kỳ vọng duy nhất của tôi... Nó rất ngoan, chưa chưa bao giờ dám làm tôi phật lòng. - Bà dịu giọng. - Bất ngờ một buổi tối vào hai tuần trước, Thanh Hằng về nhà nói với tôi rằng nó muốn kết hôn. Dĩ nhiên tôi không phản đối vì con gái mình đã trưởng thành, điều tôi không ngờ là nó muốn cưới một đứa con gái. Tôi phản đối, lần đầu tiên đứa con ngoan ngoãn dám cãi lời.
Nhấp một ngụm trà hoa cúc, bà tiếp:
- Thanh Hằng lần này rất gay gắt, tôi biết nó xem chừng coi cô quan trọng. Thậm chí tôi kêu người nhốt nó lại ngăn chặn đi tìm cô, không ngờ đứa con này chống đối bằng cách tiệt thực, đến khi kiệt sức phải nhập viện. Lúc tỉnh lại, nó lập tức bất chấp chạy đi tìm cô.
Toàn thân tôi chết lặng, liệm hồn xót xa, một tuần chị bỏ rơi tôi là như thế sao? Sao chị không giải thích khi tôi trách móc? Mắt tôi lại cay xè, Thanh Hằng ngốc, sao chị lại khờ như vậy?! Dù cật lực khắc chế nhưng tôi không kiềm được nữa, đành bất lực để nó lăn dài. Vậy mà lúc đó, tôi còn nghĩ xấu cho chị, tôi thật đáng nguyền rủa.
Hoá ra, từ đầu chị đã hiểu tôi nghĩ gì, chị chiều chuộng đến nỗi chỉ vì tôi muốn có con, chị về chuẩn bị ngay để tôi đường đường chính chính sinh con cho chị, không để tôi thiệt thòi. Chị một mình đương đầu với sóng gió để che chở tôi... Ôi Thanh Hằng của tôi, giờ phút này tôi chỉ muốn đứng trước mặt chị, ôm chặt chị khóc thật to hối lỗi.
- Cô Thanh Hà có nghĩ...con tôi chỉ nhất thời thích cô không? - Mẹ chị lại lên tiếng, kéo tôi rời khỏi rung động trong tim, trở về cuộc nói chuyện không tự nguyện này.
Tôi không hiểu, cũng chẳng nghĩ vậy, nếu nhất thời tại sao chị cương quyết như vậy? Chiếc nhẫn trên tay tôi còn là bằng chứng thiết thực nhất chị không đùa. Tôi phải tin chị, nhất định tin chị.
- Không! Cháu...
- Thanh Hằng là đứa cố chấp lại hiếu thắng. -Bà cắt lời tôi vẻ như đoán ra tôi sắp nói gì. - Cho nên tôi càng ngăn cấm nó càng làm bằng được, bởi vậy chuyện vừa rồi không nói lên gì cả. Con tôi, tôi hiểu. Nó thẳng! Nó yêu cái đẹp, thích sự dịu dàng thanh khiết, sống theo cảm xúc... Cô thì đáp ứng đủ những yêu cầu đó, khó khánh nó nhất thời mềm lòng. Cũng có thể vì nhan sắc hơn người của cô làm nó lung lay tư tưởng. Cô có nghĩ vậy không? Chứ tôi tin con con không bệnh đó, nó rất bình thường, chắc chắn không bệnh hoạn vậy đâu.
Bệnh hoạn??? Bà ấy đang nói gì đó! Đầu tôi ong ong, cơn tức trào lên chặn ngang ngực, đè nén trái tim tôi nặng nề.
Bà nghĩ đó là bệnh sao? Rồi cái gì vì nhan sắc chứ? Thanh Hằng yêu tôi vì nhan sắc sao?
- Vậy bác muốn gì? Cứ nói. - Tôi không chắc còn khả năng ngồi nói chuyện với bà lâu, tôi cần nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này.
- Được, rất tốt! Nói thẳng ra tôi muốn cùng cô đặt cược một ván, cô Thanh Hà có đủ tự tin chơi với tôi?
Bà lại một nhát kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm lòng kiêu hãnh có thừa của tôi, không cần nhường nhịn nữa.
- Bác nói thử?! - Tôi thả ánh mắt xuống lòng đường, dưới đó lác đác những chậu cây kiểng bày ra lề đường, mùa xuân hay là mùa đông? Nắng chu du nơi đâu không cho tôi nhìn thấy những giọt ươm vàng???! Tôi không muốn nhìn bà, chẳng thà ngắm dòng người xa lạ lướt qua trước mắt.
- Cô hãy âm thầm đi khỏi Thanh Hằng, đừng để nó nhìn thấy trong vòng một năm. Tôi cá rằng thời gian sẽ làm con tôi quên đi tình cảm nhất thời này, nó sẽ nhận ra mình chẳng qua chỉ thích nhan sắc của cô, nó cũng sẽ gặp một người đàn ông thực thụ của đời mình, có chồng sinh con, cân bằng lại cuộc sống bình thường. Còn nếu đến khi đó Thanh Hằng nhất mực yêu cô đợi cô, thì tôi không còn gì để nói.
Khoảng không im lặng bao trùm. Tôi dường như không dám cả thở. Một năm, âm thầm rời khỏi chị? Tôi tự hỏi mình có làm được không?
- Hôm nay là rằm tháng chạp, cũng sắp tết... Hay giao thừa năm sau cô trở lại xem kết quả đi. Tôi đợi.
Mẹ chị nhìn tôi, còn tôi không muốn bắt gặp ánh mắt xem thường của bà nên chẳng quay lại, nhưng vì tôi không quay lại nên không thấy bà đang đắc ý vì nghĩ tôi không dám chơi. Cũng đúng, ánh mắt sợ sệt và do dự của tôi rất rõ ràng, người tinh ý như bà không khó nhì thấy, dù tôi đã cố giấu.
- Nhiều khi cũng tự hỏi, lý do gì cô chấp nhận yêu con gái tôi?. Trên đời này có nhiều chàng trai tốt hơn nó. Biết là con tôi điều kiện rất tốt, nhưng cô biết đó... dù sao nó cũng là phụ nữ.
Nói như vậy, không phải đồng nghĩa nói rằng tôi chỉ lợi dụng Thanh Hằng để đào mỏ sao? Lòng kiêu hãnh và tự trọng trong tôi gào thét mãnh liệt, không thể kiềm nén thêm, không còn do dự, nắm chặt bàn tay, tôi cắn môi suýt bật máu.
- Bác đừng nói nữa. - Tôi ngắt lời khi thấy môi bà sắp mấp mái gì đó, tôi không thể chịu đựng thêm bất kì lời cay nghiệt nào, làm ơn để tôi còn tôn trọng bà là mẹ của người tôi yêu. - Cháu sẽ rời khỏi Thanh Hằng. Năm sau gặp lại. - Tôi đứng lên lấy túi xách, giấu nhanh đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. - Chào bác. Tôi không quên giằng lại tờ tiền chẵn dưới đáy cốc cacao của mình, tôi thậm chí không muốn để bà ấy trả cho mình dù một cốc nước rẻ bèo.