Chương 20: Buông...
- Thanh Hà! Không sao nữa rồi, đừng sợ, là tôi. - Thanh Hằng ngồi trong xe, thì thầm với cô gái đang run rẫy trong tay mình.Thanh Hà mở mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, như yên tâm, khép mắt tiếp. Thanh Hằng tỉ mỉ xem lại mấy vết thương trên mặt Thanh Hà, cả những vết bằm tím trên tay chân, tia lửa trong mắt chị càng lúc càng hằn rõ, tiếc là cây súng chị đang cầm chỉ có 6 viên đạn, nếu không chắc đến cái xác của tên đó cũng không còn nguyên vẹn.
Dù Thanh Hà có vẻ mệt mỏi và đau đớn, chị xót xa, nhưng phải đến 4 tiếng sau đoàn xe mới dừng lại. Một căn nhà không mấy to lớn nhưng khang trang, nằm gần biển.
Thanh Hằng mặt vẫn đăm đăm, ôm Thanh Hà trong tay đi thẳng lên phòng, chẳng nói thêm với ai tiếng nào. Đặt Thanh Hà lên chiếc giường, tự lấy một tấm khăn lau người cho cô bằng nước ấm và thay một bộ đồ mới. Diễm My và Thục Nghi đứng đó chột dạ, theo Đại Ca hơn mười năm, rất thân cận nhưng vẫn chưa lần nào Đại Ca của họ tận tuỵ chu đáo với ai như vậy, họ đã đề nghị Thanh Hằng để mình làm, nhưng chị chẳng nói chẳng rằng cứ tiếp tục công việc, mọi người thấy sợ sợ nên cũng e dè đi ra ngoài.
Đôi mắt Phạm Hương dao động nhẹ, đứng trước cửa phòng nhìn Thanh Hằng một cái rồi lặng lẽ quay bước rời đi, bỏ lại tiếng thở dài.
******
Ánh nắng len qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, Thanh Hằng ngồi cạnh đầu giường Thanh Hà, chống tay lên bàn ngủ lúc nào không hay, ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện chính chị cũng đang rất mệt, còn canh cho cô ngủ cả đêm.
Đôi hàng mi cong vυ't của Thanh Hà lay động, ánh nắng chói làm cô nheo mắt mãi mới mở ra được, cả người ê ẩm.
Tỉnh dậy ở một nơi lạ lẫm nhưng cạnh một gương mặt và dáng hình quen thuộc làm cô hơi yên tâm. Chưa kịp định thần, thì viễn cảnh ngày hôm qua cộng với mấy lời nói của tên kia khiến cô cay cay sống mũi, tủi thân cùng cực.
Lần nào cũng vậy, cô không nhắc đến mình phải làm một nô ɭệ...ừm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho Thanh Hằng, thì thật chất là một món đồ chơi rẻ tiền, à! còn không tốn lấy một xu để mua cô chứ rẻ nỗi gì. Cô bị mọi người xem chẳng là cái đinh gỉ, Phạm Hương có thể đánh đập, quát nạt cô mọi lúc mọi nơi, những tên đàn em ví dụ như tên hôm qua xem cô thua một cô gái điếm. À, còn cả cái tên kêu cô lên xe, cô cũng lờ mờ đoán được hắn bảo tên tài xế gϊếŧ mình. Vậy thì, cô giống cái gì đây, mạng của cô thua cả con tôm con cá. Họ muốn đưa cô đi đâu thì đi, làm gì thì làm, gϊếŧ lúc nào thì gϊếŧ.
Thanh Hà tự hỏi, làm sao cô phải cố sống cảnh thế này? Vì cái gì cô cứ phải ngoan ngoãn để người ta định đoạt cuộc sống bấy lâu nay?.
Thanh Hà thấy mình ngu xuẩn, ngu bao lâu rồi, ngu thật ngu, đến nỗi khi người ta thả cô đi mà cô còn ngu muội quay trở lại, y hệt một chú cún con luôn muốn theo chân chủ là Thanh Hằng. Không! Cô không muốn như vậy.
Đến ngay tối hôm qua cô mới chợt biết được, rõ ràng cô cố sống, cố ở lại, chỉ để gặp Thanh Hằng. Sao có thể được? cô muốn trở lại để gặp người bắt cóc cô, cố chết quay về bên kẻ hãʍ Ꮒϊếp mình. Trong khi bao nhiêu lần Thanh Hằng quát nạt cô, lạnh lùng với cô, bỏ rơi bỏ rớt cô một mình.... Cuối cùng, chỉ vì vài lời ngọt ngào hay một hành động quan tâm, cô lại ngu xuẩn mà bỏ qua, mà nằm im cho người ta mặc sức hì hục thoã mãn trên cơ thể mình.
Thanh Hà lòm còm ngồi dậy, nhíu mày nhìn gương mặt lạnh tanh đang ngủ.
Vì cớ gì cô cảm thấy người này gần gũi, cớ gì cô luôn muốn ở cạnh người này, luôn bồi hồi khi nhìn thấy người ta và rồi cô sợ sệt khi không có người đó, xem đồ người đó tặng như báu vật bất ly thân, đau lòng khi nghĩ cảnh sắp mãi mãi không gặp người ta nữa. Thật điên rồ!
Không thể! Cô phải tự mình giải thoát bản thân, cô không thể cứ yếu đuối mà để người ta giằng vặt hành hạ, cô đã đủ yếu mềm rồi, lần này không thể tiếp tục ngu muội và yếu đuối nữa. 1Mà dù có ở đây thêm, cũng biết chắc Phạm Hương nhất định không để yên cho mình, biết rõ Phạm Hương ghét mình đến thế nào. Rồi rốt cuộc vẫn sẽ bị hất hủi, bị đuổi đi, hay tệ hại hơn là bị gϊếŧ chết.q
Thanh Hà cảm thấy mình là một con người thất bại nhất, đến cái quyền được tự do đi lại cô còn không có. Quyền được ăn uống ngủ nghỉ cũng không, phải do người ta sắp đặt. Đến cả khi chết lúc nào, sống lúc nào cũng không thể tự chủ động, phải chờ vào sự "thương tình" của người ta. Mạng là của cô, cơ thể của cô, cuộc sống của cô, cô phải tự quyết định.
Cô không tin, cũng không muốn tin mình yêu người đó. Không! Không thể, cô yêu Quốc Khánh, yêu anh ấy và luôn muốn về bên anh, cô không thể cũng không muốn để mình yêu một người phụ nữ như vậy được. Cô đâu phải đồng tính!
Thanh Hà bỗng giật mình với suy nghĩ mình yêu Thanh Hằng, cô bất chợt hoảng loạn vì suy nghĩ đó.
Chị ta không có gì tốt đẹp, là phụ nữ còn trùm xã hội đen, chị ta tuy đẹp nhưng lạnh lùng và chẳng biết tí gì là yêu. Quan trọng là chị ta không yêu cô? cô hoang mang quá! Càng nghĩ càng tức giận, bức rức, đau khổ.
- Em đi đâu vậy! - Thanh Hằng mở mắt thấy Thanh Hà đang bước xuống giường, cơ thể hầu như không còn sức lực vẫn cố. Chị lập tức đứng lên, đi đến đỡ cô.
- Mặc kệ tôi, chị đừng quản nữa được không, làm ơn tha cho tôi đi. - Thanh Hà quát lớn, vung tay Thanh Hằng ra.
Thanh Hằng đứng hình, chẳng nói, nhẹ lơi cánh tay. Chưa lần Thanh Hà giận dữ như vậy, cũng chưa ai dám hành động như thế với bà Trùm như chị. Thế nhưng, Thanh Hằng chẳng chút bực tức như đối với những người khác, chỉ một loáng ngỡ ngàng, rồi nuốt một hơi thở, thẫn thờ nhẫn nhịn nhìn theo Thanh Hà, nén tiếng thở dài.
Thanh Hà bước vào bathroom, đóng rầm cánh cửa, khoá chặt. Nãy giờ nước mắt không rơi nhưng lúc này cô bỗng bật khóc như mưa.
Trái tim ngu si trong lòng ngực Thanh Hà lại đập từng nhịp mạnh mẽ khi Thanh Hằng tới đỡ cô, dịu dàng quan tâm cô như vậy. Tại sao tim cô mà lại đập vì người ta, cô không tin được, đưa tay tự đấm thùn thụt vào ngực trái, lệ đẫm gương mặt, khóc thành tiếng.
Thanh Hà đứng trước gương, ép bản thân nín khóc, đưa tay quệt nhanh nước mắt. Đúng rồi, phải làm gì đó mới được, làm gì đó để thoát khỏi cái cảnh nhục nhã ê chề này, không thể mãi làm con tốt nhỏ nhoi trên ván cờ.
Thanh Hà nhìn xung quanh tìm gì đó, chính cô cũng chẳng biết tìm gì.
Chợt Thanh Hà nhìn thấy cây dao cạo râu trên giá, đôi mắt bỗng dao động dữ dội, cặp lông mày nhíu chặt vào nhau, nước mắt lại rơi tiếp. Cô lập tức lấy xuống, gỡ chiếc lưỡi lam sắc bén bên trong.
Ngẫm nghĩ gì đó rồi cơ mặt giãn ra, tâm tình thoải mái, nhẹ nhàng.
Thanh Hà đặt lại chiếc lưỡi lam lên bàn rửa mặt, một cách trân trọng như thể nó là cứu tinh cuối cùng của mình. Thanh Hà vặn nước ra bồn, cho thêm chút sữa rồi ngâm cả tấm thân trắng sứ ngọc ngà, mỏng manh vào đó, kì cọ thật kỹ càng, sạch sẽ.
Nhắm hờ đôi mi, mườn tượng về gia đình mình trước khi mình bị Thanh Hằng bắt đi. Cuộc sống lúc đó thật đẹp đẽ, một màu hồng tươi tắn, ba mẹ, bạn bè yêu thương cô, trân trọng, nâng niu. Một người sắp là người yêu, xem cô hơn cả bản thân, anh đưa cô lên ngôi cao nhất trong trái tim, chỉ cần cô muốn gì anh điều sẽ làm cho được. Một người chị nhu mì, dịu dàng, cưng chiều cô.
Cô nhớ những bữa cơm gia đình đầm ấm, những chiều hẹn hò đi cùng Khánh dưới tàng cây che mát, những cuộc hẹn nhau đi cafe, nhà sách cùng mấy đứa bạn thân. Một nụ cười tươi hiện lên khoé môi, nhẹ tênh.
Rồi đầu óc Thanh Hà lại vô thức nhớ về nụ cười má lúm của ai kia, nhớ khuôn mặt lạnh như tiền, cử chỉ ngoài lạnh trong nóng làm cô xao xuyến, tim nghèn nghẹn. Nhớ hôm sinh nhật cô, người ta cố về với cô, nhớ lúc người ta ngoan ngoãn làm nệm cho cô nằm trên chiếc giường bẩn thỉu, nhớ lúc người ta hôn cô ngọt ngào bên cửa sổ, nhớ cái đêm núi rừng lành lạnh đi chơi bên người ta, âu cũng là một kỷ niệm đẹp. Lạ là giờ cô không nhớ những nỗi buồn, cô không nhớ lúc người ta lạnh lùng hất hủi cô.
Thôi thì... Cô thừa nhận mình yêu người ta rồi. Cô nghĩ về Quốc Khánh giờ này như một người bạn, người thân, không xao động. Vậy mà, nghĩ về con người bên ngoài kia lại đau đớn, ưu thương...
Cũng còn bao lâu nữa đâu, thừa nhận thôi mà, người ta cũng đâu có biết, cả đời này cũng không biết. Người ta sẽ rảnh nợ, sẽ chẳng phải cố về với cô, sẽ chẳng còn ai lẽo đẽo đòi đi chơi, chẳng ai giận dỗi người ta nữa.
Thanh Hà lại mỉm cười, nụ cười buông bỏ. Với tay lấy chiếc lưỡi lam, chầm chậm rạch từng đường lên cổ tay trái, cảm nhận sự đau rát, nhưng dường như nó sắc đến nỗi cô chẳng biết nó sâu đến nhường nào, chỉ thấy máu chảy càng lúc càng nhiều, nhỏ xuống bồn tắm, dần dần loang ra đỏ cả nước trong đấy, hơi tanh một chút...
Cô dựa lưng vào thành bồn ngửa đầu ra sau, tay phải vẫn tiếp tục làm công việc của nó trong vô thức, cô chẳng biết bao nhiêu, chẳng hề đếm những nhát trên cổ tay trái, càng về sau đầu óc càng lâng lâng mụ mị choáng váng, mắt bắt đầu mờ dần rồi tối đen...
******
Thanh Hằng ngồi phịch xuống giường khi bóng Thanh Hà khuất nhẳn, từ tối qua đến giờ thân hình mảnh khảnh nhỏ bé ấy cứ run run mãi, gương mặt chưa hết hoảng loạn, nhìn thấy mà đau lòng.
Đáng lẽ chị không nên để cô ấy lại đó, biết em gái mình chẳng thích cô mà chị vẫn cứ để lại, đã hứa sẽ bảo vệ người ta, vậy mà càng lúc tình hình càng tệ hại hơn. Cô gái ấy mong manh, thanh thuần, yếu đuối, cỡ nào rốt cuộc cũng là người chịu thiệt thòi. Lúc nãy tức giận với chị như vậy là chuyện thường tình, nếu đổi cho chị, chắc còn phải tức giận hơn thế gấp trăm lần, vậy mà cô ấy còn không nỡ vung mạnh tay chị, có lẽ sợ trúng cánh tay còn đau.
Chị cứ thế ngồi đợi, nhắm hờ mắt tựa lưng vào thành giường, lắng tai nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Lát sau tự dưng im bặt, một sự im lặng kì lạ, cô gái trong kia vẫn chưa bước ra làm Thanh Hằng hơi chột dạ
- Thanh Hà à, ra đây đi em! - Thanh Hằng gõ cửa phòng tắm, cô đã vào đó lâu lắm rồi.
- Thanh Hà à! Thanh Hàaaa... - Chị gọi càng lúc càng lớn, đập mạnh cánh cửa, vẫn chẳng nghe thấy ai trả lời.
Tự nhiên chị ngửi được mùi máu tươi nồng nồng, hơi loãng nhưng vì Thanh Hằng quá quen với mùi này, chị có dự cảm bất an, chị hét lên.
- THANH HÀAAAAAA... - Cả đám đàn em đứng ngoài cửa biết có biến, làm liều đẩy cửa phòng chị chạy vào, Phạm Hương và Lan Khuê đang đứng gần đó, nghe thấy cũng hấp tấp chạy qua.
Thanh Hằng tông mạnh cửa phòng tắm, không được, cửa khoá rất chặt.
Diễm My nhanh trí rút súng bắn hai phát vào tay nắm, có lẽ Thanh Hằng đang hoảng quá mất khôn.
Cánh cửa vừa bung mở, cảnh tượng trước mắt làm Thanh Hằng bủn rủn, nước trong bồn tắm đỏ tươi một màu, cả cơ thể trắng ngần của Thanh Hà mềm nhũn, tóc xoã rũ rượi...
.
Bin đã trở lại, lợi hại và nguy hiểm hơn xưa.
Vâng! Bắt đầu những ngày tháng vật vã, đau khổ cho anh chị nhà nhé!!!