Cô Gái Của Bà Trùm [Hương Khuê][Kiều Lan]

Chương 19

Chương 19: Một đêm kinh hoàng.
Đã hai ngày thanh Hà ở trong phòng và không thấy thanh hằng trở về. Chị ấy đi đâu mất, trưa nay cô ngồi bên khung cửa sổ thấy nhớ người ta quá!







- Em chuẩn bị đi chúng ta đi!

Thanh hằng vội vàng về gọi Thanh Hà, chưa kịp nói gì đã hấp tấp hối cô rời khỏi đó.

Lại một cuộc rược đuổi, nhưng lần này quyết liệt hơn, còn có cả súng, Thanh hằng nhoài người ra cửa kính xe bắn trả, ánh mắt luôn hướng sự chú ý về Thanh Hà.

Một lát sau đoạn đường dài, đám xe đuổi theo xe Thanh Hằng cũng bị cắt đuôi như lần trước, lần này hơi phí sức.

Chợt xe chở Thanh Hằng dừng lại, Chị đi xuống rồi lên một chiếc xe khác, để Thanh Hà ngồi lại cùng Phạm Hương và Lan Khuê.

- Khuê bảo vệ Thanh Hà - chị căn dặn Lan Khuê.

- Dạ!

- Đệ cho xe chạy hết đoạn này, đến ngọn đèo trước mặt thì ngừng lại đợi Ka, khoảng bốn tiếng sau Ka mới đến. - Thanh Hằng tiếp tục căn dặn tên tài xế thân cận, tuyệt đối không nói chuyện với Phạm Hương rồi mới miễn cưởng rời đi, có vẻ là việc rất quan trọng, nếu không, Thanh Hằng cũng chẳng bỏ đi như thế.

Phạm Hương quay mặt sang hướng khác nhếch mép cười không phần thiện ý.

- Dừng lại đi - Xe băng băng hết một đoạn khá xa, Phạm Hương chợt lên tiếng ra lệnh cho tài xế rẽ vào con đường khác.

- Xuống xe. - Phạm Hương hất hàm với Thanh Hà, sau khi tên tại xế dừng lại.

- Chị Bee. - Tên tài xế hốt hoảng nhìn Phạm Phương, ánh mắt ái ngại, nhưng có vẻ không dám cãi.

- Gì vậy? - Lan Khuê ngạc nhiên nhìn Phạm Hương.

- Có chuyện gì tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. - Phạm Hương bỏ qua luôn phản ứng của Lan Khuê, chỉ lạnh giọng nói với tên tài xế.

- Xuống đi! Không phải rất muốn được thả ra sao? Coi như Bee này làm việc thiện một lần, không cần cảm ơn đâu. - Thực ra đáng lẽ theo tính cách Phạm Hương nhất định gϊếŧ chết Thanh Hà, nhưng nghĩ kỹ lại cũng không muốn gây chuyện lớn với Ka, thả cho đi cũng đã nương tay rồi, Ka sẽ không trách mình được. Còn sống chết mặc cô ta, để cô ta tự sinh tự diệt.

Thanh Hà lúc này tự nhiên thấy mâu thuẫn, rõ ràng cô tha thiết muốn về với gia đình nhưng khi được Phạm Hương thả đi, cô lại nhớ Thanh Hằng vô cùng. Cô chùn chân, chẳng muốn đi tí nào, rồi Thanh hằng ra sao? Chị ấy chẳng biết cô đi. Nhưng nhìn ánh mắt Phạm Hương lại thấy sợ sợ, thừa biết Phạm Hương chẳng thích mình và rõ ràng muốn đẩy cô đi mất sau lưng Thanh Hằng.

- Chị không được làm như vậy, là cãi lệnh Thanh Hằng đó. - Lan Khuê ngập ngừng nói một câu.

Nhưng chẳng gay gắt lắm, vì từ đầu Thanh Hà đã bị bắt mà, nếu Phạm Phương thả như thế này, Khuê Khuê và đơn vị sẽ không cần phải lập kế hoạch giải cứu nữa.

- Chẳng sao cả.

Vừa dứt lời, Phạm Hương đã đẩy Thanh Hà xuống xe và lệnh cho tài xế chạy nhanh đi.

Chỉ tội cho cô gái nhỏ đứng lớ ngớ chẳng biết làm sao, nhìn theo nước mắt lưng tròng.

Thanh Hà bỗng nhớ Thanh Hằng quá! chưa bao giờ nhớ như bây giờ, Chợt nhận ra sau này mình chẳng thể nào liên lạc với Thanh Hằng, cô chẳng biết chị là ai ngoài làm việc cầm đầu trong thế giới ngầm. Không biết nơi ở chẳng biết tuổi tác cũng không biết số điện thoại. Một nỗi trống vắng ngập lòng, vậy là từ đây về sau cô sẽ chẳng bao giờ gặp lại Thanh Hằng nữa... Một giọt nước mắt vô thức rơi xuống.

Thanh Hà lê bước trên con đường nhựa nhỏ, hoang vắng, một bên là rừng, một bên là vực, bóng dáng liêu xiêu trải dài.

Cô buồn bã đưa đồng hồ trên cổ tay lên xem, cũng may vẫn còn có nó, thứ cô quý nhất vào lúc này.

- Nè! lên xe đi. - Một chiếc xe trờ tới chỗ Thanh Hà đỗ xịt trước mặt cô. Cậu trai nhoài người ra cửa.

Thanh Hà nhận ra là người lần trước vào phòng mình và Thanh Hằng, Cả cái lần tưởng thanh hằng chết cũng có cậu ta về cùng.

Chẳng biết cậu ta là ai nhưng cô chắc là người của Thanh Hằng, và thế là ngoan ngoãn nghe lời người ta lên xe. Chắc có lẽ cô ngây thơ nghĩ rằng cậu ta sẽ đưa cô về với Thanh Hằng nên không suy nghĩ thêm. Cũng lạ, đáng ra phải tranh thủ cơ hội để về với gia đình chứ! đằng này trong tim cô lại nổi lên một cảm giác khó tả, chỉ muốn về với Thanh Hằng.

Chẳng biết tài xế cậu ta cho xe chạy xe đi đâu, có điều tên tài xế trông rất quen. Cô nhớ rồi, hắn là cái tên hồi xưa định sàm sỡ cô, nhưng may mắn được Lan Khuê cứu thoát. Bất chợt cô thấy lạnh sống lưng.

Đi được thêm một đoạn, Tên kia bước xuống nhếch mép cười gian tà, rồi nói nhỏ gì đó vào tai tên tài xế. Sau đó hắn bỏ đi mất, bước lên một chiếc xe khác bỏ Thanh Hà lại.

Tên tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu, lại cười gian không kém tên lúc nãy, hắn không chạy đường lớn mà chạy xe  vào một con đường đất nhỏ. Trời lờ mờ tối... Thanh Hà say xe, đầu đau như búa bổ.

Hắn dừng lại, cô nhắm hờ mắt không để ý, tựa đầu vào băng ghế sau, quá mệt!.

Một lát cô cảm thấy có cái bàn tay sờ lên đùi mình, môi dường như bị mơn trớn bằng sự ươn ướt kì dị. Rất lạ lẫm, có ai đang hôn cô, môi người đó nhàn nhạc, thô ráp và đày mùi thuốc lá, không mềm mại ngọt ngào và phảng phất mùi nước hoa đắc tiền như người mà cô vẫn quen thuộc.

Thanh Hà giật mình mở mắt, không phải người trong tâm trí cô đang nghĩ về, không phải Thanh Hằng của cô. Là cái tên khốn kiếp trọc hói, Thanh Hà dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra khỏi người mình.

- Sao thế em gái? - hắn cười nham nhở và mọi rợ.

- Không! buông tôi ra.







- Sao thế? tốt nhất em nên chiều đi nếu không muốn bị gϊếŧ chết. Đáng lẽ em Chết rồi nếu ngoan ngoãn có lẽ tôi sẽ tha mạng. - Hắn cố giữ tay chân Thanh Hà thật chặt, mạnh bạo trải những nụ hôn xuống mặt và cổ cô. Thanh Hà hoảng loạn, lắc đầu liên tục tránh né trận mưa hôn bẩn thỉu từ hắn.

- Thế thì ông gϊếŧ tôi đi -  Thanh Hà vừa chóng cự, vừa hét lớn trong bất lực.

Có lẽ cô lại một mâu thuẫn thêm một điều nữa, lần đầu bị Thanh hằng cưỡng bức cô đã nghĩ chẳng thà là một người đàn ông còn hơn người phụ nữ. Nhưng bây giờ cô thật kinh tởm hắn, cô chỉ muốn là Thanh Hằng thôi... Thanh Hằng của cô...

- Anh cá rằng Thanh Hằng đó chẳng thể nào làm em thoã mãn bằng anh đâu, ngoan đi cô bé, không chừng em sẽ có thêm tiền để về nhà đấy. - hắn dừng lại dùng giọng dụ dỗ, đưa tay vuốt nhẹ lên má Thanh Hà làm cô nổi hết da gà.

-Không đời nào!!! Thanh hằng sẽ chẳng để anh yên đâu! - Thanh Hà đanh giọng.

Hắn khựng lại vài giây, nhân lúc đó Thanh Hà tông cửa xe chạy ra ngoài, chẳng biết mình chạy đi đâu, đến đâu, cứ nhắm hướng rừng mà chạy trong bóng tối, chỉ biết mình nhất định phải thoát khỏi hắn, có ra sao cũng được, dốc hết tốc lực của cô gái yếu ớt.

Ánh đèn xe chạy theo phía sau lưng càng lúc càng gần khiến Thanh Hà phát hoảng, nhưng dù cố gắng cỡ nào cũng chẳng nhanh hơn được nữa, hắn đã đuổi kịp...

Hắn túm tóc Thanh Hà giật lại phía sau, đè cô xuống đất, gầm lên như một con thú, liên tiếp tát vào mặt Thanh Hà hai ba cái. Cô chắc lần này mình không thể thoát khỏi.

- Đồ khốn kiếp mày nghĩ mày là ai ? chỉ là một món đồ chơi, là một nô ɭệ thôi hiểu chưa! - Hắn hét lên.

Cô cảm thấy chua chát, lời hắn nói không hẳn là sai. Đúng, cô là một nô ɭệ tội nghiệp, đáng lẽ lúc nãy được thả, phải ngay lập tức tìm cách về với gia đình. Thế nhưng tôi lại ngu ngốc mừng rơn khi tưởng mình được đón về với Thanh Hằng. Cô điên rồi!.

Hắn thô lỗ xé áo sơ mi của cô, Đưa tay sờ soạn khắp nơi trên cơ thể nõn nà bao người thèm khát, chẳng một chút thương hoa tiếc ngọc, cảm giác thật khủng khϊếp, hơn gấp trăm ngàn lần hôm bị Thanh Hằng cưỡng bức. Nếu để cô chết đi có lẽ sẽ đỡ đau khổ nhiều.

- Thanh Hằnggggg - Cô hét lớn... - Thanh Hằnggg... Cứu em... - Cái tên được cô lặp đi lặp lại trong nước mắt, khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ càng đẹp man dại hơn, quyến rũ hơn gấp bội. Giờ mà Hắn dừng lại thì có lẽ hắn điên rồi!

- Thanh Hằng... Cứu em... - Cô khản giọng, chẳng thể hét thêm được nữa, giọng càng ngày càng nhỏ, thều thào, nhưng vẫn gọi tên chị trong tuyệt vọng.

Hắn bật dậy cởi chiếc thắt lưng, định tát cô thêm vài cái nữa nhưng chẳng hiểu sao lại dừng tay, Ánh mắt kinh hãi nhìn lên, quẳng Thanh Hà sang một bên khiến cô ngã sóng soài xuống đất.

Hắn tự nhiên run rẫy như con nay tơ trước bầy sói hoang, Thanh Hà lấy làm lạ nhìn theo tầm mắt hắn. Là Thanh Hằng đang đứng sừng sững, sau lưng có Lan Khuê, Phạm Hương, Diễm My và đám đàn em hùng hậu.

Mắt Thanh Hằng long lên, nhanh như chớp chạy đến đỡ Thanh Hà dậy, phủi phủi khắp người, cô gái mềm nhũn trong tay chị, cởi nhanh áo khoác choàng cho cô.

Thanh Hằng ghì chặt Thanh Hà vào lòng mình như vừa mới tìm lại được món bảo bối thất lạc, chẳng gì vui hơn, chưa bao giờ hạnh phúc hơn... Đôi mắt đỏ hoe nhưng không khóc, gương mặt căng thẳng giãn dần. May mà vừa kịp.

Đến giờ này Thanh Hà mới tin mình còn sống, trên đời thật sự có phép màu... Cánh tay yếu ớt, run run ôm cổ Thanh Hằng.

Hắn quỳ xuống đi bằng đầu gối đến chỗ Thanh Hằng đứng, thật sự tên này chẳng những đáng khinh bỉ, đáng kinh tởm mà còn đê tiện, hèn hạ...

- Đại Ka...

Thanh Hằng im lặng, ghì gương mặt thanh tú trắng nõn đang sưng lên vì bị đánh của Thanh Hà vào lòng ngực.

Đoàng... Đoàng... Đoàng... Đoàng... Đoàng... Đoàng... - Sáu phát súng vang lên chát chúa.

Thanh Hà hơi giật mình, nhưng có lẽ nếu Thanh Hằng không ghì mặt cô vào lòng che đi tầm mắt, để cô thấy được sau lưng mình có 1 tên vừa bị bắn 6 viên đạn vào đầu và ghim đúng duy nhất 1 chỗ, chắc Thanh Hà sẽ khóc thét. Những tia máu tươi tanh tưởi còn văng trúng lưng Thanh Hà, chỉ là cô không biết.

Tiếng thét đau đớn của hắn còn chưa kịp phát ra khỏi cuống họng đã cứng đờ, chẳng còn biết gì. Vừa sau đó, cái xác được lôi đi mất ngay tức khắc. Thanh Hằng mặc dù ra tay lạnh lùng, tàn độc nhưng chưa bao giờ xử đàn em nặng tay đến nỗi vậy. Đến Phạm Hương và những người chứng kiến còn thoáng lạnh người.

Thanh Hằng lơi Thanh Hà ra một chút, đưa tay sờ khuôn mặt đỏ tấy, sau đó cúi người bế sốc cô lên, đi vào xe.

- Về thôi! - Nhẹ nhàng thì thầm với Thanh Hà.

- Làm sao Ka tìm được... - Lan Khuê đứng lại hỏi Diễm My, thật sự rất tò mò, cả Phạm Hương còn không biết, cũng đưa mắt nhìn Diễm My chờ câu trả lời. Sâu trong rừng thế này cơ mà!

- Đồng hồ Ka tặng cô ấy có định vị!. - Chắc chỉ có Diễm My biết, vì lúc nãy chính My được lệnh lái xe chở Thanh Hằng đi.

.

Nhà Bin vừa có chuyện buồn, với lại cũng gần tết rồi chắc các bạn cũng không đọc fic nhiều nhỉ. Chỉ tại bị ghiền, không bỏ nổi nên ngày nào cũng lôi ra cố viết.

Mà Bin tự cảm mình thấy viết càng ngày càng dở... Có lẽ nên ngưng fic này một thời gian. T.T chắc sẽ buồn lắm. Nhưng  nếu cứ cố viết mà chẳng ra hồn gì cũng không được ha... Hic hic... Chắc sẽ nhớ mấy bợn lắm ạ! T.T

Hic hic, ngưng fic thì sẽ buồn..buồn...buồn tàn tạ.. Bin viết bằng đam mê, thật ra thì fic nào cũng tâm huyết dù biết mình viết không được hay, đã không được hay rồi ngày qua ngày lại xuống tay (quá tệ).

Phân vân quạ, thôi thì hôm nào tự thấy mình ok hơn Bin sẽ viết lại ạ. ( không biết nhịn được bao lâu)

Tks các bạn lâu nay yêu thưng bợn Bin ạ, yêu các bạn!!! Lắm lắm lắm...