Chương 44: Định nghĩa tình yêu của chị.
Minh Tú đứng lên bắt tay vị đối tác khi bản hợp đồng được kí xong tốt đẹp, chị nở nụ cười xả giao cũng đủ khiến những anh chàng có mặt điêu đứng. Cơ thể bình thường đã không được khoẻ khoắn gì, mấy hôm nay nhiều chuyện ập đến, bây giờ vừa bay ra Hà Nội phải làm việc ngay, thật sự rất mệt, muốn về khách sạn nghỉ ngơi nhưng theo lẽ nên đi ăn uống một chút cùng mọi người.Địa điểm là một nhà hàng năm sao sang trọng, tất cả gần chục người quay quần trên một bàn tiệc lớn xa hoa, tiếng cười nói thoải mái vui vẻ sau khi kí xong một bản hợp đồng lớn. Minh Tú là một trong hai người phụ nữ ngồi đây, cô gái còn lại là thư kí riêng ẻo lả của một trong hai ông đối tác đầu hai thứ tóc.
Tuy không nũng nịu như cô ta nhưng nhan sắc chị hoàn toàn biến cô thư kí ấy trở thành cảnh nền, áp đảo muôn phần. Vẻ đẹp thanh cao cùng sự quyền lực khoát lên người Tú khiến người ta choáng ngộp khuất phục, đồng thời lại muốn được nâng niu chiều chuộng dưới chân chị. Thành ra ai cũng cưng chiều bắt chuyện.
Có điều, Tú ngược lại chẳng thích chút nào, không khí đặc mùi đàn ông, làm con người luôn yêu thích sự nhẹ dịu trong lành như chị cảm thấy cực kì khó chịu, ngột ngạt...
Đặt Tú ở trọng tâm, mọi người còn lại như đám kiến bu vòng quanh giọt mật mê hoặc , ai nấy điều hướng chị hỏi han, tiếp cận, lấy lòng.
Đầu chị quay cuồng, không thích vẫn phải cười nói hoà đồng cùng họ. May sao vừa lúc điện thoại reo lên giải thoát, chị khách sáo gật đầu cáo lỗi, nhanh chóng cầm điện thoại đứng lên ra ngoài.
Thoát khỏi chiếc bàn gò bó, ra tới hành lang Tú thở hắt một cái nhẹ nhỏm, cơn gió đúng lúc thổi qua mát rượi làm toàn thân dễ chịu như vừa trút xong một tấn đá trên vai. Thầm cảm ơn chủ nhân cuộc gọi cứu tin này. Lấy ra xem, màn hình hiện vỏn vẹn chữ "Q" đơn điệu. Chị thở dài, tuy nhiên chẳng gay gắt lắm.
Tú bấm nghe, áp vài tai nhưng không lên tiếng.
"Alo chị..." Mất thêm một lúc lặng thinh, đầu dây bên kia ái ngại lên tiếng trước.
- Có chuyện gì? - Chị lạnh nhạt hỏi.
"À... Ừm không... Chị..."
Tú im lặng, lắng nghe sự ngập ngừng chẳng theo nhịp điệu đó, không biết chị nhẫn nại đợi hay không có gì để nói?
"Chị đang làm g... À không phải, chị có ăn tối chưa? Ừm, ơ... chị nên ăn uống đầy đủ vì vẫn còn bệnh".
- Tôi đang ăn tối, tự lo cho mình trước đi. - Ừ thì... Thật ra muốn dặn dò bên kia cũng nên ăn uống đàng hoàng, nhưng câu nói trôi qua cuống họng đi lên miệng lại phun ra toàn là gai góc thế này đây. - Còn gì nữa không? - Tròng mắt chị có một vệt sáng quét qua tựa ban mai, ánh nhìn thả ra ngoài con đường đông đúc quấn quanh hồ Gươm.
"À... Em... Nếu chị muốn tìm chỗ tốt để đi chơi hay ăn uống ở Hà Nội thì gọi cho em nha, em rất rành ngoài đó, em sẽ chỉ chỗ cho chị" - Rốt cuộc người trong điện thoại cũng nghĩ ra được một câu chuyện dài với chị.
Có điều... chẳng thà đừng nói, nói ra rồi lại khiến chị khó chịu. Khi quá yêu quá thương ai đó, thì chỉ một sợi tóc thổi qua cũng làm người ra để tâm, phải ! Để tâm từng chi tiết, từng lời nói vu vơ vụn vặt. Huống hồ khoảng thời gian làm nên vết nứt kia lớn tựa biển rộng sông dài.
Chị dao động một nét môi, cười chế nhạo, giọng tiếp tục mỉa mai.
- Cô có biết... trái đất đã quay quanh mặt trời được sáu vòng rồi không? Đừng có ảo tưởng ai cũng ở yên đó đợi chờ mình và mọi việc vẫn như cũ.
Ừ, cũng đúng, Quỳnh đi bao lâu, có biết bao nhiêu thay đổi, đâu phải cái gì cũng còn ở đó, hàng quán hay những chỗ Quỳnh hay đi ngày xưa chắc gì vẫn còn mà đòi chỉ chị.
Đầu dây bên kia vọng lại sự im lặng mênh mông, điện thoại vẫn đều đều chầm chậm tăng số phút đang gọi. Tú sau cơn tức giận, dần dần bình tâm.
- Thôi bỏ đi, tôi... tôi không có ý định đi chơi hay đi ăn gì đó bên ngoài... - Tú dịu giọng, cảm thấy mình có hơi gay gắt, chính chị chẳng hiểu sao chỉ bằng một hành động nhỏ hay lời nói vô ý của Quỳnh đều dễ dàng khiến mình nổi nóng đến vầy, chị vốn giữ được tâm thanh tĩnh rất tốt.
Minh Tú ơi Minh Tú, năm đó cũng vì một sự tức giận nhất thời mà em ấy bỏ đi, quên rồi ư? Không được... - Tú nuốt một hơi thở trấn tĩnh bản thân, vô thức sợ.
- Em ngủ sớm đi, vào phòng mà ngủ, thứ hai tuần sau tôi về.
"Vâng..."
Nghe chị dịu lại, bên kia tự nhiên có chút lạ lẫm, ngữ điệu ngọt ngào đến mức người ta không thể tin, lông măng trên người đồng loạt dựng đứng... Có phải là cùng một người đang nói chuyện điện thoại không? Mới phút trước gay gắt, phút sau đã nhỏ nhẹ, thời tiết cũng chẳng thể nào thay đổi nhanh như vậy.
- Còn gì nữa không?
"Chị Tú...Nhớ..." - Tự nhiên bỏ lửng câu nói bằng một chữ hết sức dễ hiểu... lầm. - "Chị nhớ... giữ sức khoẻ". - Hoảng hồn nhanh chóng sửa lại.
- Ừ. - Ừ thì... nhớ... Nhớ giữ sức khoẻ.
"Em... Em đợi chị về với em".
- Cô ta có biết mình đang nói chuyện với ai không? - Có người đang đứng ngoài hành lang sau khi nghe câu nói liền nhíu mày, sửng sốt nghĩ.
Bên kia, "người nào đó" vừa mới buộc miệng cũng ý thức được câu nói của mình nhiều ẩn ý, tự dưng nín thở. Đúng là mồm nhanh hơn não, trong lúc gấp rút không biết nói gì phần lại sợ chị cúp máy. Haiz!
Im lặng một lúc... Tút, tiếng ngắt máy vang lên, chị giãn đôi chân mày, cất điện thoại quay đi vào trong với gương mặt phớt hồng.
Ở nơi xa, trước sân nhà chị, chỗ mấy bụi hoa Quỳnh đang đua nở, có một người đứng ngẩn ngơ, điện thoại vẫn áp vào tai dù đã tắt tự bao giờ.
...
...
Sau khi ăn xong mọi người đề nghị đi đâu đó để làm tăng hai, nhưng Tú khéo léo cáo từ xin về trước, mọi người không có cách nào giữ lại cô gái quá xinh đẹp này, đành luyến tiếc đồng ý để chị về trước.
- Giám đốc, tôi đưa chị về.
Tiến Khoa, anh chàng thực tập sinh của công ty chị, chính là người thường xuyên mang cơm lên phòng Tú, cùng chị đi công tác, kí hợp đồng. Thật ra cậu ta là con trai của một đối tác lớn, cộng sự với công ty chị từ ngày mới thành lập, mới đi du học về. Đáng lẽ Tiến Khoa có thể chọn con đường khác tươi sáng hơn, tốt hơn, nhưng chẳng hiểu sao đích thân chủ tịch Lý - ba cậu ta đến xin Lan Khuê cho làm thực tập sinh, lại còn phải theo Minh Tú mới được, vậy là Khoa thành thư kí tạm thời, đi theo chị mấy ngày nay.
- Khách sạn ở gần đây, tôi đón taxi được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, đã mệt cả ngày nay.
- Dù gì cũng vừa đến Hà Nội, đi dạo một vòng rồi về ngủ cũng chưa muộn mà giám đốc.
Tú cao mày, đưa mắt lướt ngang Tiến Khoa một cái, trước lời mời lịch thiệp và vẻ mặt thư sinh đầy mong đợi đó, Tú đành miễn cưỡng gật đầu.
Chiếc xe mui trần chạy lòng vòng quanh những con phố cổ, trời vừa lập thu, mùa se lạnh, gió thổi hiu hiu phớt qua từng cơn nhẹ.
- Sáng nay cậu đi máy bay cùng tôi ra đây, xe ở đây vậy? - Tú hơi thắc mắc, Khoa tìm ở đâu ra con BMW mui trần màu trắng này nhanh thế?
- Nhà em có công ty ngoài này mà. - Tiến Khoa cười tươi, gương mặt thư sinh nõn nà căng ra, mắt long lanh nhìn Tú, không nam tính nhưng lại có một nét dễ thương của chàng trai mới lớn năng nổ, nhiệt tình.
Tú gật đầu, chị không hiểu gia thế cậu ta khủng vậy, sao nhất định phải xin thực tập công ty mình, cúi đầu làm thư kí cho mình? Suốt ngày bám theo chị chịu cực khổ chạy dự án, công tác.
- Cậu nhỏ hơn tôi, vậy ngoài giờ làm việc, có thể gọi tôi bằng chị. - Tú dù sao cũng không muốn làm bà cô khó tính, vả lại anh ta là con đối tác lớn.
- Dạ. - Mắt Tiến Khoa sáng rỡ, len lén nhìn sang người con gái giỏi giang xinh đẹp ngồi cạnh, chốc chốc tỉm cười, đảm bảo không người đàn ông nào có thể không đổ ngã trước cô ấy. - Chị Tú... Chị có nghe câu: "nhất gái lớn hai, nhì trai lớn một chưa".
Tú nhíu mày, sao lại chưa? Mà chị còn phải nghe rất nhiều lần với giọng điệu rất tự hào của ai đó nữa kìa, hôm nào tan học cũng lót tót chạy theo chị.
*********************
- Chị Tú ơi chị Tú... Thấy người ta ngưỡng mộ mình đẹp đôi chưa? Bởi vậy, "nhất gái lớn hai nhì trai lớn một", nghĩa là nếu vợ lớn hơn chồng hai tuổi coi như hợp nhau nhất.
- Đồng Ánh Quỳnh, em bớt nói lại một chút đi. - Chị quay lại nhăn mặt, gò má ửng đỏ, giữa đường giữa xá đi nói tào lao còn la cho lớn.
...
- Chị Tú, chị lớn hơn em nhiêu đó là rất tốt.
Lại nữa, buổi tối đi cùng nhau tiếp tục nói, nhưng lần này ở chỗ chỉ có hai người.
- Em thiệt rảnh quá ha, rồi lỡ chị lớn hơn em một tuổi thì sao? - Chị không để ý đã bị lôi kéo vào sự việc mình cho là tào lao.
- Thế thì vẫn tốt, đứng thứ nhì.
- Ở đâu ra?
- Em tự quy định, nhưng mà bây giờ mình tốt nhất rồi. - Quỳnh cười khì khì. Rốt cuộc một thời gian dài, Quỳnh vẫn cho đó là cái tốt nhất ông trời đã sắp đặt.
********************
Thấy Tú im lặng, Tiến Khoa lại gợi chuyện, hơi ngập ngừng thăm dò:
- Giám đốc, chị thích mẫu đàn ông như thế nào? - Nét bạo dạn và cuồng nhiệt của tuổi trẻ vẫn cháy bùng trong anh.
Minh Tú choàng tỉnh khỏi một chút hồi ức vụt qua, chị nghe tiếng hỏi ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt trong mong cương nghị đang hướng mình. Ngẫm nghĩ một lúc, cười nhẹ, mím môi phun ra hai chữ vô cảm:
- Không có.
Sự thất vonggj dâng lên nhanh trong mắt Khoa, chị không có hình mẫu sao? Vậy mình mất phương hướng phấn đấu rồi, tìm cách tấn công khác vậy.
- Chị đã từng yêu ai chưa?
Tú kiềm chế mình phì cười trước thái độ ngô nghê của cậu ta, câu hỏi rất sinh viên, câu này dễ trả lời hơn đây, chị gật đầu.
- Dĩ nhiên, tôi già rồi.
Chị nhìn ra cửa sổ né tránh, môi cong nét cười.
- Vậy hả? - Ôi chị Tú từng yêu sao? Người lạnh lùng lý trí như chị khi yêu sẽ thế nào? Có dịu dàng không?. - Anh ta hẳn là người rất tuyệt vời. - Tiến Khoa yểu xìu, xụ mặt, nhưng không giấu được nổi ngưỡng mộ về người đàn ông chị yêu, chị tập trung đầy hào quang như thế, anh ta nhất định là thánh nhân hoặc cực kì ưu tú.
Tú ngẫm nghĩ xem ưu tú chỗ nào? Sau đó lắc đầu bất lực.
- Không đâu.
- Không? - Khoa nghi hoặc. - Vậy nhất định vô cùng đẹp trai, sáu múi, tài hoa phong nhã. - Anh khẳng định chắc nịch như thế, người đó dĩ nhiên phải xứng với giám đốc tài giỏi.
- Đẹp thì... Ưm đẹp. - Đẹp thì mới có nhiều cô gái chết mê chết mệt khiến chị đau đầu như thế, nhưng chị không quan tâm nét đẹp đó lắm, vì chỗ đẹp hay không đẹp cũng đều khắc sâu vào tâm trí chị, không phân tích. - Sáu múi hay không chưa thấy, tài hoa mờ nhạt, còn phong nhã thì... Chắc không. Hồi còn sinh viên rất lười, ham chơi, chỗ nào đông vui là liền lôi kéo tôi đi bằng được, tính tình lông bông, thích gì làm đó, chẳng có bất kì kế hoạch nào trong đầu. - Chị nhún vai thở dài.
Bây giờ đỡ nhiều rồi nhưng dường như không mấy khả quan. Haiz!
Trời đất. Nghe có vẻ bình thường quá vậy? Có điều anh nhận thấy khi hỏi về người đó, ánh mắt lãnh đạm của giám đốc tự nhiên sáng lên, lấp lánh sự dịu dàng, còn thoải mái nói chuyện với anh nhiều hiếm thấy. Hẳn là chị dành rất nhiều tình cảm cho người đó.
Anh gãi gãi đầu.
- Vậy đó là người rất đặc biệt đúng không?
- Ừm, đặc biệt nhất là rất hay gây sự cho tôi dọn dẹp.
Ặc, vậy cũng gọi là đặc biệt sao? Không ngờ khẩu vị của giám đốc nặng như thế. Rốt cuộc không nhịn được nữa, Khoa thắc mắc thẳng:
- Người tầm thường thế mà giám đốc cũng yêu được?
Tầm thường? Tú thu hồi tầm mắt đang thả ra những con phố đông đúc, quay lại phía Tiến Khoa. Cô ta chỉ là người bình thường, chứ tuyệt đối không tầm thường, cô ta đủ sức làm chị điêu đứng một thời gian dài, đủ sức làm chị nổi giận, bực tức, đau thương, khốn khổ, điên loạn... Tất cả những mùi vị trên cuộc đời này cô ta đều có thể dễ dàng đem đến, bắt chị nếm trãi.
Thấy Tú nhìn mình trân trối không nói gì, Khoa cảm giác dường như mình đang làm chị phật ý, liền nuốt khan.
- Không phải, ý em là vì sao chị lại yêu người đó?
Vì sao ư? Có lẽ vì rất nhiều lí do...
...Vì nụ cười toả nắng của Quỳnh phủ lên được trái tim băng giá của chị, sự loi nhoi nhắng nhích lấp đầy khoảng trống tâm hồn chị, vì những câu hỏi lan man lơ ngơ của Quỳnh luôn khuấy động thế giới nội tâm vốn thanh tĩnh trong chị.
...Vì Quỳnh rất ghét tính toán, mà vẫn đều đặn lên lớp quản trị ngồi học toán cao cấp, rốt cuộc chỉ toàn lợi dụng thời cơ nắm tay nắm chân chị dưới hộc bàn. Vì Quỳnh chẳng thích đi thư viện tự học, nhưng vẫn háo hức đợi chờ thứ bảy chủ nhật, để được cắp sách lên thư viện học cùng chị, rốt cuộc nằm ngủ lúc nào không hay, gối đầu lên giáo trình của chị, thậm chí có khi ngủ mê chảy ke ướt cả sách của chị.
...Vì Quỳnh đi xa nhà mấy tháng trời, mà nghỉ tết vẫn không muốn về nhà sợ phải xa chị. Về nghỉ tết thì chỉ lo tương tư thương nhớ chị không màn gia đình, kết quả là ông Đồng đổ hết lỗi lên đầu chị, nói chị dụ dỗ dạy hư con gái ông ấy.
...Bởi vì Quỳnh dù bản thân thi trược toán logic, vẫn hào hứng kéo mọi người đi ăn mừng khi chị được giải nhất toán logic của thành phố, dáng vẻ tự hào cho đến khi bị chị mắng vì tội trượt môn. Rồi thì đưa tay thề thốt sẽ chăm ngoan, không làm chị mất mặt. Nhưng rồi sau đó, đến cả cơ hội được mất mặt vì em ấy chị cũng không còn.
...Bởi vì... Bởi vì... Hàng trăm ngàn điều nữa, những cái vụn vặt tạo nên con người mà chị yêu hơn chính bản thân.
...Đến cả việc đột ngột ra đi, bỏ rơi chị với hàng triệu nỗi uất ức không thốt được thành lời, ám ảnh cả trong giấc mơ.
Tú cụp mi mắt, cắn răng cố nén lòng không để mình tiếp tục nhớ những thứ làm trái tim thắt chặt, hít sâu:
- Đó tuyệt đối không phải người tốt nhất, mà là người tôi yêu nhất. Cũng không biết tại sao lại yêu? Chỉ biết không thể cưỡng lòng mình. - Chị nói xong liền thả mắt ra lòng đường tấp nập, không nhìn người con trai kia nữa, giữ tâm thanh tịnh lại.
Anh im lặng lái xe.
Ừm, cũng phải, tình yêu đâu cần người ngoài ấy xứng hay không, bản thân cảm thấy đủ là được.
...