Chương 43: Bên nhau.
Quỳnh tập trung lái xe, biết tính mình không cẩn thận nên cố nhìn trước nhìn sau rất kỹ lưỡng. Trên đường đi, Quỳnh chần chừ ngẫm nghĩ mãi, chẳng lẽ cứ đi hoài thì đến công ty mất >.<Rốt cuộc không nhịn được, ngập ngừng lên tiếng trước.
- Chị Tú... Chúng ta có thể ăn sáng trước khi làm không? - Chị bị đau dạ dày nặng vậy không ăn uống đầy đủ sao được? Hôm trước còn tự ý rời bệnh viện.
Không có tiếng trả lời. Im lặng là đồng ý, Quỳnh nhanh chóng tấp vào một quán cháo. Buổi sáng ăn cháo tốt cho tiêu hoá.
- Cháo cá. - Quỳnh ngẩng lên nhìn chị bằng đôi mắt e dè, đẩy phần cháo nóng hổi sang phía Tú.
Chị cầm muỗng lên ăn, Quỳnh mừng thầm trong bụng, chị chịu ăn là tốt.
Thôi, ăn sáng... Ăn ăn ăn...
...
- Em lên phòng tôi đợi một chút.
Chị Tú đi đâu đó một lát trở lên.
- Em xuống chỗ cũ làm việc đi.
Quỳnh đã hiểu, gật đầu, đi xuống phòng cũ làm việc. Thật ra cũng không vui lắm, để chị đi xin việc lại cho mình, lần trước cũng tại bản thân yếu kém, hơn nữa Quỳnh tự ý nghỉ, bây giờ đi làm lại đường đột cũng không đúng. Ăn làm sao? Nói làm sao? Nhìn mặt mọi người làm sao?
Quỳnh muốn mở miệng nói gì đó rồi nhìn chị lại không dám. Thôi thì tự an ủi bản thân vậy, được làm cùng công ty với chị đã tốt lắm rồi. Xoay người rời đi.
Lúc bàn tay vừa chạm nắm cửa, tiếng chị vang lên.
- Em thực sự có năng lực, đơn xin nghỉ hôm trước phòng nhân sự cũng chưa thông qua nên xem như nghỉ phép vậy.
Xoay đầu lại, chị đang cúi mắt dán vào hồ sơ làm việc không hề nhìn mình.
- Vâng.
...
---------------------
Đồng nghiệp cũ thấy Quỳnh đi làm trở lại vẫn thích thú như xưa, họ bu quanh hỏi thăm đủ thứ chuyện, cùng nhau dè bỉu anh trưởng phòng khó chịu khó tính, Quỳnh chỉ cười không bình luận thêm.
Công việc vẫn như trước chẳng có gì thay đổi, Quỳnh tự hứa với lòng dứt khoát tập trung làm việc, nghiêm túc lại, không để chị phải bận tâm vì mình lần nữa. Vả lại, không thể... nhu nhược, còn phải bảo vệ người ta, thất nghiệp thì mất mặt không còn đường nói luôn ấy chứ.
Lần đầu tiên cảm thấy hơi...nhục nhục... Và lần đầu tiên thoáng nghĩ sẽ dựa vào thế lực kinh tế gia đình, hay là xin "viện trợ" của ba ra ngoài mở công ty riêng? @.@
Thôi đi... Dù sao cũng là làm việc cho chị, vậy thì cần phải đem hết sức lực ra cống hiến chứ.
Mới chớp nhoáng đã hết giờ làm việc.
Quỳnh do dự trước cửa phòng giám đốc không dám gõ cửa, chị có cần đi ăn trưa không? Có ăn trưa cùng nhau được không? Tiếng thang máy bỗng mở, Quỳnh hết hồn nép vào một góc tường. Một anh chàng cao lớn điển trai bước ra mặt hí hửng, tay cầm hai phần cơm được cho vào họp đẹp đẽ gõ cửa phòng chị.
- Vào đi.
Quỳnh loáng thoáng nghe tiếng Tú vang lên nhỏ nhẹ. Anh ta bước vào, đóng cửa, Quỳnh không thấy gì nữa. Tự nhiên máu nóng nổi lên dồn tận não, đi xôm xôm tới trước cửa phòng chị, đưa tay lên định gõ cửa nhưng rồi rụt tay về. Làm cái gì đây Quỳnh? Trời đất... Muốn gây sự với chị nữa sao?
Nhưng mà lòng dạ cứ cồn cào lên, đó là thằng nào? Grrr, rồi bây giờ bay vào đó nói sao?
"Anh là ai? Tôi là người ở chung nhà với chị Tú" ? Ôi trời ơi điên khùng. Không được.
"Anh là ai, tôi không biết anh, anh đi ra đi" ? Cũng không được.
Rốt cuộc không có một sáng kiến nào trong đầu Quỳnh, đành áp tai vào cánh cửa nghe thử coi bên trong có tiếng gì không? Ôi chẳng nghe được gì cả.
Thời gian giống như đang dừng lại khi biết anh ta và chị Tú ở trong phòng ăn cơm cùng nhau. Quỳnh nép vào góc tường lúc nãy, kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau thấy anh ta bước ra, thở phào. Cái mặt đáng ghét đó thật là phởn phơ, đồ.. Đồ không biết xấu hổ.
Quỳnh ấm ức đưa tay xem đồng hồ, tới giờ làm việc lại rồi. Thôi, không vào phòng chị nữa, đã hứa với lòng sẽ làm việc nghiêm túc mà.
...
Buổi chiều, Quỳnh lại đứng trước cửa phòng chị do dự, lần này mạnh dạn gõ cửa, lỡ cái tên "không biết xấu hổ" đó vào trước thì sao?
Cộc cộc cộc...
- Vào đi.
- Chị Tú. - Quỳnh đã chuẩn bị sẵn nụ cười, nhưng sao nhìn chị thấy chị liền cụp mắt xuống không dám cười nữa.
- Có chuyện gì? - Chị không ngẩng lên nhìn người vừa bước vào, vừa đến đã nghe tiếng, đâu cần xem ai.
- Hết giờ làm việc rồi... - Quỳnh ấp úng.
- Cô ta có biết đang nói chuyện với ai không? - Chị nghĩ thầm, nhẹ ngước lên không biểu cảm hỏi lại. - Thì sao?
- À... Ừm... Không, không sao cả... - Quỳnh giật mình xua tay. Bối rối, đầu liền sợ quá nảy ra sáng tạo lớn. - Vâng... Em... Em để quên chìa khoá nhà rồi... - Ôi mình thông minh thế, liền nhắc lại. - Đúng đúng... Em để quên chìa khoá nhà rồi, chị có không? - Dù đỡ ấp úng hơn câu đầu tiên một chút, tuy nhiên hai gò má Quỳnh vẫn ửng hồng, cúi gầm mặt nhìn xuống mũi chân
Tú lướt mắt ngang thái độ của Quỳnh một cái, thoáng nhíu mày, cánh môi đầy đặn thoáng nhếch lên, nếu không phát hiện ra Quỳnh đang nói dối thì không phải là chị nữa rồi. Sau bao nhiêu năm, trình độ nói dối của đứa nhỏ này thật chẳng có chút tiến triển nào, vẫn non kém.
Nhưng chẳng hiểu sao lòng chị có một làn gió mát rượi thổi nhẹ qua, như giữa cơn mưa dầm có giọt nắng hiếm hoi. Ôi, lại nhớ ngày xưa nữa rồi... Đêm mưa năm ấy, ở công ty thực tập... Cũng vì một câu nói dối mà chị lần đầu nghe lòng mình dậy sóng.
Chị bỏ chiếc bút trong tay, đứng lên lục trong túi xách lấy chùm chìa khoá khác đưa cho Quỳnh.
- Còn gì nữa không?
Ặc, chị cứng nhắc quá mà, giả bộ hiểu sai ý mình sao? Quỳnh mím môi, miễn cưỡng nhận chùm chìa khoá. Rốt cuộc không nhịn được.
- Chị không về à?
Mắt chị ánh lên một tia sáng, nhưng rồi môi phun ra một câu đầy giễu cợt.
- Muốn đợi tôi cùng về?
- Em... - Quỳnh ấp úng, thì ra càng theo thời gian, càng bị chị áp đảo, tưởng rằng mình bây giờ đã đủ "cứng cáp" rồi chứ, ai ngờ vẫn bị chị... "Đè đầu cưỡi cổ" như thế. - Vì... Vì em cầm chìa khoá của chị rồi... À! Em còn đi xe của chị nữa.
Tú chép môi, nghĩ vài giây, chị gom mấy sập hồ sơ bỏ vào túi xách.
- Được, đi về.
Quỳnh có chút vui mừng, không ngờ chị đồng ý thật.
Thầm nghĩ - Công nhận mình thông minh quá! Chị vẫn bị trình độ nói dối của mình lừa dễ dàng như ngày xưa ư?
Xuống đến xe, Quỳnh vui vẻ bảo:
- Chị Tú, chúng ta ghé siêu thị mua đồ ăn về nấu nha, em sẽ nấu, chị bận việc thì cứ làm, em nấu rất nhanh, sẽ có đồ ăn ngay. - Chị Tú đem hồ sơ về nhà hẳn sẽ làm việc tiếp rồi, vả lại bị đau dạ dày nên về nhà nấu mấy món mềm dễ ăn, Quỳnh tin mình nấu ăn cũng sẽ ngon hơn bên ngoài, hơn nữa còn vệ sinh.
Tú bỗng khựng người, bàn tay đang mở cửa xe dừng lại, quay phắt hướng Quỳnh, đôi mày chau chặt vào nhau khó hiểu, tâm tình lập tức biến đổi một cách chóng mặt, lúc nãy vẫn đang bình thường mà.
Chỉ là... Chị nhớ một số chuyện...
******************
...Ở vườn trường, trên băng ghế gỗ dưới góc liễu bên cạnh bờ hồ, chị ngồi trên đùi "ai đó", gục đầu vào ngực "ai đó" để người kia ôm hôn... Người ta mân mê bàn tay chị, môi áp gần thật gần, ngọt ngào thì thầm những lời tự tình tựa sương mai.
- Đến khi chị ra trường em vẫn còn phải học thêm hai năm. Chị phải đi làm nữa, chẳng lẽ phải đến cuối tuần em qua thăm chị, hoặc chị đến trường thăm em?
- Chị sẽ thuê nhà ở gần trường, em không ở kí túc xá nữa cũng được mà!
Quỳnh cười như được mùa, tít mắt lại:
- Chị Tú, em không biết nấu ăn đâu đấy!
- Chị nấu. - Chị tự nhận trách nhiệm.
Vậy là, đôi môi đầy đặn của chị lại bị người ta bức ép đến ngộp thở.
*********************
"Em từng nói không biết nấu ăn, bây giờ đã biết rồi sao? Sáu năm qua em đã học nấu ăn vì ai? Vì cô vợ ở bên đó đúng không? "- Chị cay đắng nghĩ, nếu vậy không cần nữa, bàn tay buông thõng khỏi nắm cửa, bỏ đi không trả lời câu nói lúc nãy của Quỳnh.
- Ơ... Chị Tú, chị Tú... - Quỳnh sửng sốt trước thái độ thay đổi 180 độ, lập tức chạy theo. - Chị đi đâu vậy?
- Ra ngoài ăn cơm. - Giọng nói vừa khô khan vừa lạnh nhạt.
Ặc, không muốn ăn đồ mình nấu luôn hay sao? Đúng là chị gái thời tiết, trời ơi, chị cứ lại mưa nắng thất thường đến mức người ta choáng váng chóng mặt như thế? @.@ chị không thể làm một người dễ hiểu hơn hay sao?
Được rồi, ra ngoài ăn thì ra ngoài ăn, cũng đâu cần đi nhanh như thế? Quỳnh phải cố chạy theo đôi chân dài thoăn thoắt của chị ra khỏi hầm xe.
- Chị Tú, đợi em một chút. - Ra đến đường lớn, lúc sắp qua đường, Quỳnh vội vã níu lấy chị, bằng một động tác đơn giản, tự nhiên, bàn tay Quỳnh nắm lấy cổ tay chị siết lại.
Chính Quỳnh cũng không ý thức hành động này lại thân thiết đến độ nào, nhất là đối với quan hệ gay gắt của cả hai lúc này.
Tú giật mình, khẽ cúi đầu nhìn xuống, những ngón tay trắng trẻo thon thả vừa vặn quấn quanh cổ tay chị, thoáng nhíu mày nhưng chẳng nói gì... Bước chân đột nhiên chậm lại, tâm trạng đang nặng nhọc của chị bất giác dịu dàng hơn.
Quỳnh đi theo chị, cuốc bộ mấy con phố đônh đúc, chị muốn ăn gì mà xa dữ vậy? Đi them vào một con hẻm, Tú dừng ở một quán ăn nhỏ, không có gì đặc biệt. Chị bình thản ngồi xuống như đã quen thuộc.
- Cho cháu hai đĩa cơm.
Chị gọi, ông chủ quán cười tươi, gật đầu, vì quá quen chị hay vì quán chỉ bán duy nhất một món? Đến lúc này Quỳnh vẫn không biết mình được ăn gì?
Một lát, hai đĩa cơm sườn xào chua ngọt được bê lên. Quỳnh ngẩng đầu nhìn chị, sao mình lại quên món này nhỉ? Liền vui lên thấy rõ.
- Chị Tú, chị cũng thích ăn sườn xào chua ngọt hả?
Tú không trả lời, cúi xuống ăn. Thật ra, chị cũng vừa thích sáu, bảy năm nay...
...
-------------------
Vừa về đến nhà, chị Tú vào luôn phòng làm việc, Quỳnh ngồi ngoài sofa một mình xem tivi, lúc lâu mệt mỏi ngủ thϊếp đi...
Khuya, Quỳnh nửa tỉnh nửa mê nghe tiếng bước chân ra phòng khách, tắc điện, tắt tivi... Có tiếng nước chảy trong phòng tắm, rồi tiếng bước chân vào phòng ngủ, sau đó cả căn nhà chìm vào thinh lặng.
...
Quỳnh giật mình thức giấc trời sáng hẳn. Đêm nay lại mộng du vào phòng lấy chăn ra đắp ư? (Mộng du khôn quá hé cha nội). >.<
Chị Tú đang loay hoay sắp xếp gì đó trong phòng quần áo, hôm nay chị không mặc đồ công sở, mà một chiếc quần đen bó sát, ôm đôi chân dài miên man thẳng tấp, chiếc áp phong tôn hết những đường cong gợi cảm hoàn hảo, khoát một chiếc cardigan dáng dài thanh lịch.
- Ủa chị... Đi làm hả, đợi em một chút. - Quỳnh dụi dụi mắt, cuống lên, nhanh nhanh lấy đồ định thay ra để còn chở chị đi làm.
- Em tự đến công ty đi, tôi đi công tác.
Trời! Chị đi công tác mà đến giờ phút này người ở chung mà mới "vinh hạnh" được biết. Quỳnh khựng người, bối rối hoang mang.
- Chị đi công tác ở đâu?
Tú vẫn đều đều động tác gấp quần áo vào vali, không ngẩng lên phun ra hai chữ lạnh băng.
- Hà Nội.
Quỳnh im lặng, nhắc đến Hà Nội mới nhớ Hà Nội, có lẽ từ lâu Hà Nội chỉ còn là một cái tên ẩn sâu trong trí nhớ cùng những hồi ức đẹp.
Nhìn chị soạn đồ mà tim hẫng đi vài nhịp, gương mặt khó coi, một nỗi buồn lạ lẫm xộc thẳng vào tim, man mác... Chị...
Đi chóng vánh vậy ư? Nói gì bây giờ?
- Chị... Em đưa chị ra sân bay. - Quỳnh miễn cưỡng nói, buồn thiu. Sao lại buồn như vậy? Chỉ là đi công tác thôi mà, vài ngày chị cũng về, nhưng...
- Không cần, có người đến đón rồi.
Chị không biểu cảm, nói xong cũng là lúc đứng lên kéo valy. Chị đã tươm tất, chỉ cần lấy túi xách lên là đi. Quỳnh muốn nhắc chị... Nhắc chị rằng...
...Ưʍ... mùa này Hà Nội đã vào thu nên se lạnh, chị nhớ mang theo áo ấm. Cuối cùng, không làm sao mở lời được. Chỉ lặng lẽ đứng nhìn chị nhàn nhạt lấy thêm chiếc kính đen to bản đeo vào, rồi lách người sang chỗ Quỳnh đang đứng thừ chắn ở cửa phòng, lãnh đạm bước đi. Lúc chị lướt ngang qua, không khí trước mặt Quỳnh chuyển động, mùi nước hoa quí phái trên cơ thể chị phả đến, đọng ở không gian, vít vít chớp mũi Quỳnh ngây ngất.
Lúc sực tỉnh đã thấy chị bước ra đến cửa chính, vội vàng bước theo trong vô thức.
Ngoài cổng, có chiếc xe hơi vừa vặn trờ tới. Một người đàn ông cao lớn vươn người bước xuống, Quỳnh nhận ra, là anh chàng hôm trước đem cơm lên ăn cùng chị, đúng thực người không biết xấu hổ mà.
Có điều... Trái tim bất giác se thắt, như có ai đưa bàn tay thẳng vào lòng ngực bóp lại, vài nhịp thở bị trì hoãn. Cho tới khi...
Chị quay đầu.
- Tôi đi đây.
Rồi không đợi Quỳnh trả lời, tiến thẳng ra cửa, đưa vali cho anh ta cất vào cốp xe, từ tốn bước lên. Chiếc xe dần chuyển bánh.
Quỳnh tựa người vào một bên cửa, thẩn thờ nhìn chiếc xe màu trắng chở chị dần dần khuất dạng... Nhìn gì nữa đây, đã qua một thời gian lâu, mắt Quỳnh vẫn nhìn vô định.
Chị đi mất rồi, không có sự bịn rịn, không có cái ôm, chiếc hôn nhẹ phớt qua trên má, không có câu dặn dò đang lẽ... Và cả sự tạm biệt đàng hoàng cũng chẳng có.
Mỉm cười buồn, xót xa tê dại, nghe nỗi mất mát đâu đó xâm nhập, lang toả ra khắp ngóc ngách cơ thể, chảy theo từng mạch máu ngấm vào từng tế bào thần kinh, môi lại mấp mái một câu thường trực như bản năng sẵn có.
- Minh Tú của em.
Dù có trở lại, cũng chẳng như xưa được. Ở bên nhau nhưng có thật sự bên nhau?
...