Chương 27
Đời trước sau khi Thịnh Huy đế quay về kinh mới tỉnh lại. Chuyện của Tiêu Uyển Nương cùng Hoàng Trưởng tử đã thành bụi bặm rơi xuống. Hơn nữa lúc đó tâm tình của hắn nôn nóng, cũng không có tâm tư đi quản mấy chuyện của hậu cung, ngày ngày tính tình đều nóng giận, không thể an tâm dưỡng thương. Sau khi đặc sứ của người Hồ mang thư của Nô Mã Vương chứa đầy vũ nhục đến, nhất thời khiến hắn vốn đang nôn nóng bất an tức giận đến thổ huyết, hôn mê vài ngày, sau khi tỉnh lại thương thế liền chuyển biến quá nặng.Lúc này đây, Dương Tĩnh đã tính toán thời điểm đặc sứ của người Hồ sắp tới. Bởi vậy hắn không giống lần trước triệu kiến ở đại điện, mà chọn cách đơn độc triệu kiến.
Đặc sứ người Hồ lúc đầu không muốn lén lút giao thư ra, kiên trì nhất định phải dựa theo nghi lễ chính quy giữa hai nước được yết kiến ở trên đại điện, thư của Nô Mã Vương cũng phải được trình lên rồi mở ra trước mặt chúng thần Đại Thịnh mới được.
Nhưng Dương Tĩnh đâu để ý đến gã chứ? Trực tiếp áp đặc sứ từ sứ quán vào ngự thư phòng, hiện tại phải lập tức giao thư ra đây, nếu không lập tức cút khỏi Lạc Kinh.
Đặc sức chưa từng nhìn thấy vị Hoàng đế nào không nói lý lẽ như thế này, không ngờ Thịnh Huy đế không chút nào để ý đến lễ nghi của quốc gia.
Nhưng người đang dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, đại đao của mấy tên thị vệ gác ở trên cổ, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, câu này của người Thịnh gã đã học qua, thế là đặc sứ ngoan ngoãn giao thư của Nô Mã Vương ra.
Dương Tĩnh nhận lấy lá thư này thì, ngực hơn run.
Hắn khẩn cầu mười thế mới có được cơ hội trở về, cũng từng mong muốn có thể ngay từ đầu cữu vãn sai lầm này. Nhưng chính hắn cũng rõ ràng, hắn cần cũng không phải bắt đầu lại một lần nữa, mà là bù đắp sai lầm của chính mình.
Nếu Tiêu Thương Hải không lưu lạc đến thảo nguyên, cũng sẽ không có những việc phát sinh ngày sau.
Vị thần kia sau mười thế luân hồi đưa hắn quay về, đã thay hắn lựa chọn thời gian thích hợp để quay lại.
Vì vậy có một số việc chính đã xảy ra.
Vì vậy Dương Tĩnh phải đối mặt với chuyện cho dù đã luân hồi mười thế, cũng khiến hắn không thể tiếp nhận được.
Hắn cầm lá thư này, chậm chạp không dám mở niêm phong của bức thư ra.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng phục hồi tinh thần, liếc mắt nhìn lướt qua đặc sứ vẫn bị áp quỳ trên mặt đất đã tê dại hết hai chân, chậm rãi mở phong thư ra.
Thư, chính là lá thư này.
Thậm chí nội dung, một chữ cũng không đổi.
Dương Tĩnh nhắm mắt lại.
Đặc sứ không biết trên thư Nô Mã Vương viết cái gì, nhưng chuyện Hoàng hậu Đại Thịnh Tiêu Thương Hải bị đưa vào trong đại trướng của Nô Mã Vương thì tất cả người Hồ đều biết, bởi vậy cũng có thể đoán được nội dung trong thư là gì.
Tuy rằng quan hệ hai bên là đang giao chiến, nhưng không được chém đặc sứ. Nhưng đặc sứ vẫn nhịn không được thầm than trong lòng là bản thân không may mắn, gặp phải chuyện xui xẻo này.
Nam nhân nào có thể dễ dàng tha thứ chuyện bị thê tử của mình cắm sừng chứ? Chỉ sợ Thịnh Huy đế phẫn nộ sẽ gϊếŧ chết mình.
Đây cũng là lý do vì sao gã kiên trì muốn giao thư ở trên đại điện. Nhiều đại thần người Thịnh có mặt như vậy, Thịnh Huy đế hẳn sẽ không gϊếŧ gã.
Ai ngờ Thịnh Huy đế này lại khéo tay chơi trò bắt cóc, trực tiếp đem gã vào ngự thư phòng. Ngoại trừ vài tên thị vệ cùng thái giám, không còn một ai ở bên cạnh. Nếu như Thịnh Huy đế nổi giận gϊếŧ mình, thật đúng là không còn cách nào.
Đặc sức còn đang âm thầm kêu khổ không thôi, Thịnh Huy đế xem xong lá thư của Nô Mã Vương, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt khó coi, lại giấu diếm cảm xúc khác, thậm chí còn chậm rãi gấp thư lại, một lần nữa bỏ vào trong phong thư màu vàng còn nguyên ấn triện.
Dương Tĩnh liếc mắt nhìn đặc sứ kinh hãi không thôi, chậm rãi nói:
“Trẫm đã biết. Chờ trẫm hồi âm một phong, ngươi mang về cho chủ tử của ngươi.”
Đặc sứ bị mấy tên thị vệ đưa ra ngoài.
Đến nửa đêm, gã một lần nữa bị gọi đến Thanh Hòa điện của Hoàng thượng, Thịnh Huy đế đưa lại một phong thư, bắt gã suốt đêm phải đưa khỏi kinh thành.
Đến lúc này, sự kiện Hoàng hậu chịu nhục từng gây nên sóng to gió lớn, liền yên lặng trôi qua không chút tiếng động dưới sự che giấu của Thịnh Huy đế.
Nhưng giấy không thể gói được lửa. Tin tức Tiêu Hoàng hậu bị Nô Mã Vương lăng nhục, vẫn truyền ra trong kinh thành.
Chuyện này giấu không được, nhưng có thể khống chế trong phạm vi phù hợp.
Dương Tĩnh một bên cho người ở trong những quán trà lớn truyền ra sự trung trinh bất khuất của Tiêu Thương Hải, một bên tiến hành vây bắt những kẻ lén tùy tiện chửi bới Hoàng hậu. Trong đó còn có một vài con nhà dòng dõi, Dương Tĩnh cũng không chút khách khí để Hắc Y Vệ đến bắt.
Hắc Y Vệ này, lại nói về lúc trước, từng là một nhánh quân cận vệ mà Tiêu Thương Hải từng dẫn đầu, nhân số khoảng trên dưới một ngàn, chuyên trách bảo vệ sự an toàn của Thịnh Huy đế.
Những Hắc Y Vệ này cực kỳ trung thành và tận tâm với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu. Sau khi Dương Tĩnh quay về kinh liền tập hợp họ lại một lần nữa, giao cho chức năng giống như Cẩm Y Vệ thời nhà Minh.
Nhưng thời gian trước Hắc Y Vệ còn thiếu thời cơ, nhất thời đang khổ sở không biết nên khai đao như thế nào, vừa lúc có những ngôn luận bất lợi công kích Hoàng hậu truyền ra. Thế là dưới sự mạnh tay của Hoàng thượng, ma đao của Hắc Y Vệ soàn soạt hạ thủ những kẻ vũ nhục Hoàng hậu.
Sau khi trải qua một phen ‘nghiêm trị’ này, tuy rằng tất cả mọi người đều biết tin tức Tiêu Thương Hải bị người Hồ bắt được còn bị Nô Mã Vương lăng nhục, nhưng không một ai dám nghị luận. Uy danh của Hắc Y Vệ cũng dần dần mở rộng.
Trong thời gian đó cũng có mấy ngôn quan từng lớn mật thượng tấu, nói Tiêu Thương Hải đã thất thân với Nô Mã Vương, không xứng làm Hoàng hậu Đại Thịnh, bị Hoàng đế lấy lý do ‘Bụng dạ khó lường, ly gián tình cảm đế hậu, dùng lời nói gian trá bức ép đế vương vứt bỏ thê tử, muốn dồn trẫm vào hoàn cảnh bất nhân bất nghĩa’, quất một trăm roi biếm quan sung quân đến nơi hoang dã phía Tây Nam. Còn chưa ra khỏi kinh mấy ngôn quan này đã bị hình phạt quất roi đánh chết, nhưng toàn gia vẫn bị biếm khỏi kinh.
Nhìn kết cục của mấy người này, những người có suy nghĩ khác trong đầu cũng đều tắt tâm tư.