Chương 26
Dương Tĩnh sau khi hồi cung vừa tích cực phối hợp với trị liệu của thái y, điều dưỡng thương thế, vừa triệu Thừa tướng Úy Liêu cùng Đại Tướng quân Trình Hữu Kim, Hạ Thủ Quốc đến, thảo luận làm sao để cứu Tiêu Thương Hải về, đánh cho người Hồ một đòn đau.Dương Tĩnh lần này quay về, tuy rằng chỉ có ký ức của kiếp cuối cùng là Lư Tỉnh Trần, cuộc sống giữa những lần chuyển thế đã không còn nhớ rõ, nhưng dù sao trải qua mười thế, rất nhiều việc đều đã hiểu vô cùng rõ ràng.
Triều Đại Thịnh hiện nay giống như triều Tấn trước kia, chính là một dân tộc sau khi phân ra lúc loạn lạc thì hợp nhất lại lần nữa, rất nhiều chế độ mới hình thành, niềm kiêu hãnh của người Thịnh đã xuất hiện, văn hóa lưu truyền lâu dài.
Công cụ trong nhà, kiến trúc, trang phục ở đây, cũng đều có khuynh hướng theo văn hóa Hán Tấn, nhất là trong những sĩ tộc thì càng phồn vinh hơn, giữa các quý tộc là tư thái phong lưu, còn có sự phóng đãng không kiềm chế của văn nhân, đều thể hiện một loại khí tức tự do lãng mạn. Hơn nữa kiếp trước Đông Tấn sống ở một góc của Giang Nam cả đời không đoạt lại được vùng đất ở phương bắc, cho nên sinh ra một loại thái độ chính trị tiêu cực, triều Đại Thịnh một lần nữa thống nhất được vùng đất phương Bắc, dưới thủ đoạn mạnh mẽ của Thịnh Huy đế cùng với sự trợ giúp của Thừa tướng Úy Liêu, toàn bộ đất nước cùng dân tộc đều thể hiện tinh thần tích cực lạc quan hướng về phía trước.
Dương Tĩnh tương đối thỏa mãn với tình hình hiện tại trong nước.
Tuy rằng chiến dịch Cao Mật Sơn Đại Thịnh chiến bại, nhưng người Hồ cũng không hoàn toàn thắng lợi, cuối cùng chỉ có thể coi là thắng mà thảm, Nô Mã Vương cũng không thu được nhiều lợi ích, thu hoạch duy nhất chính là bắt được Hoàng hậu Thịnh triều làm tù binh.
Trên dưới triều đình Đại Thịnh, cũng không bởi vì chiến bại ở chiến dịch Cao Mật Sơn mà chán chường, trái lại lòng đầy căm phẫn, mong muốn sớm ngày rửa sạch được nỗi nhục trước đó, cứu được Tiêu Hoàng hậu về. Nhất là mấy Chiếu tướng như Trình Hữu Kim, Hạ Thủ Quốc, lúc trước bắc phạt có quan hệ đồng bào với Tiêu Thương Hải, tình cảm thâm sâu, loại kỳ vọng này càng thêm sâu nặng.
Nguyên nhân là vì sức mạnh của quân đội được duy trì, kiếp trước Dương Tĩnh mới có thể trong vòng nửa năm ngắn ngủi lần thứ hai phát động lực lượng đánh trả người Hồ một lần nữa. Chỉ tiếc lúc đó bởi vì người nào đó lạc đường khiến đại quân không thể tiếp ứng, mà mất một cơ hội tốt. Nhưng lúc này đây, Dương Tĩnh muốn nắm chặt thời gian cùng cơ hội, tuyệt không thể đợi đến thắng lợi của ba năm sau.
Hắn trước tiên tiếp nhận kiến nghị của Úy tương, hoàn tất việc xử lý chính vụ trong nước, sau đó một lần nữa điều chỉnh vài đường đại quân, chuẩn bị cho lần thảo phạt người Hồ lần thứ hai. Mặt khác, hắn còn phái một lượng lớn thám tử vào thảo nguyên của người Hồ, thám thính tin tức của Tiêu Thương Hải.
Kiếp trước phương diện này hắn làm không được tốt. Chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh phát triển lịch sử, công tác mật thám phần lớn đều dựa vào thương đội lui tới Thảo nguyên, nhưng những thương đội này dù sao cũng bị người Hồ phòng bị.
Lúc này đây, Dương Tĩnh âm thầm liên hệ với những người Thịnh lưu lạc trên thảo nguyên. Năm đó khi Nô Mã Vương rời khỏi Trường Kinh thì, mang đi không ít thái giám cùng cung nữ người Thịnh. Trong những người này có người cũng rất nhung nhớ đất quê hương. Hơn nữa hắn nhớ kỹ ở trên bàn đá trong cốc luân hồi chuyển thế đã thấy, người kia chính là thái y tên Mạc Tá thị.
Hắn giao việc này cho bạn tốt tâm phúc của mình, cũng là thư đồng của hắn lúc còn nhỏ — Trương Lữ.
Trương Lữ thuộc một nhánh trong gia tộc của Trương Thái hậu. Năm đó khi lưu lạc Giang Nam thì, Trương Thái hậu tuyển vài người từ nhà mẹ đẻ làm thư đồng cho Dương Tĩnh, còn vài người khác là đệ tử trong các sĩ tộc ở Giang Nam. Cuối cùng trong mấy thư đồng của Trương gia chỉ giữ lại Trương Lữ.
Tổ tiên nhà mẹ của Trương Thái hậu cũng không phải tộc lớn gì. Năm đó bà cũng chỉ lấy thân phận của một vũ nữ tiến vào Hoàng cung, có được sự ưu ái của Tiên đế, mới từ từ leo lên địa vị Tài tử, rồi Quý nhân. Cho đến trước khi chạy xuống Giang Nam, Trương Thái hậu vừa được thăng lên Quý phi.
Trước khi Trương Thái hậu dựa vào nhi tử độc nhất Dương Tĩnh này mà trở nên rạng rỡ, Trương gia vẫn là một gia tộc nhỏ nghèo túng. Tổ phụ cùng phụ thân của Trương Lữ đã từng vì kế sinh nhai, chạy đến buôn bán ở thảo nguyên, có thể nói lưu loát tiếng Hồ. Sau đó toàn gia theo Trương Thái hậu chạy đến Giang Nam, thành lập một triều đình nhỏ của người Thịnh ở Giang Nam, mấy huynh trưởng của Dương Tĩnh từng người một chết đi, cuối cùng đến phiên hắn làm Hoàng đế, thế là Trương gia cũng phát đạt.
Trương Lữ từ nhỏ đã được nghe chuyện cũ của tổ phụ và phụ thân, lại vì Dương Tĩnh từ nhỏ đã có chí lớn thu phục đất cũ, vì vậy hắn càng chăm chỉ học tập rất nhiều điều và tìm hiểu những việc về người Hồ trên thảo nguyên, mỗi khi ở trước mặt Dương Tĩnh đều nói đâu ra đấy, rất được Dương Tĩnh ưu ái.
Bất quá Trương Lữ quả thực có vài phần bản lĩnh. Hắn đọc sách giống như mọi người, nhưng đầu óc lại vô cùng nhanh nhạy, có chút gì đó gió thổi cỏ lay, hắn đều có thể thám thính được tin tức trước tiên, chạy đến nói cho Dương Tĩnh.
Hơn nữa quan trọng nhất là, hắn phân rõ được người hắn thần phục chính là ai. Tuy rằng Trương Thái hậu là cô họ bà con xa của hắn, nhưng hắn đã dứt khoát định rõ Dương Tĩnh mới là chủ tử của hắn. Đây cũng là nguyên nhân Dương Tĩnh đuổi hết mấy thư đồng của Trương gia đi, chỉ để lại mình hắn.
Bởi vì tính cách hắn linh hoạt, thân thể lại cao lớn, Dương Tĩnh đi đến đâu đều mang hắn theo. Sau đó Dương Tĩnh gặp rồi làm quen với Tiêu Thương Hải lần đầu tiên bên bờ Trường Giang, khi đó Tiêu Thương Hải còn tên là Tiêu Quý, hai người ở bên bờ sông vì hiểu lầm mà đánh một trận to. Trương Lữ ở bên cạnh không xen vào, nhưng cũng thầm ngáng chân Tiêu Thương Hải một chút, Tiêu Thương Hải tức giận sau đó nửa đường dẫn người chặn hắn lại, đánh cho một trận. Sau đó Trương Lữ mặt mũi bầm dập khóc chạy về tố cáo cho Dương Tĩnh, Dương Tĩnh nổi giận đùng đùng đi tìm Tiêu Thương Hải, hai người lại đánh một trận nữa.
Đều là đánh nhau xong mới thành bằng hữu, Trương Lữ cùng Tiêu Thương Hải sau này cũng trở thành bạn rất tốt. Bất quá tình cảm của Tiêu Thương Hải và Dương Tĩnh có biến hóa, trong một đêm từ huynh đệ biến thành chủ mẫu, quan hệ của hai người cũng từ từ cách ra.
Nguyên nhân chính là vì hiểu thái độ làm người của Trương Lữ cùng với tình bạn giữa hắn và Tiêu Thương Hải, vì vậy chuyện này chỉ có thể giao cho hắn đi làm, Dương Tĩnh mới yên tâm.
Trương Lữ nghe xong kế hoạch của Thịnh Huy đế, không khỏi có chút giật mình, cảm thấy một vài cách của Hoàng đế thật sự vượt quá sức tưởng tượng, nhưng cẩn thận đánh giá lại, cũng không phải là không thể làm được, chỉ là trước đây thật sự hoàn toàn không ngờ đến.
Dương Tĩnh nói:
“Ái khanh, lần này có thể một lần hành động cứu được Hoàng hậu về hay không phải xem ngươi rồi. Trăm triệu không thể cô phụ kỳ vọng của trẫm.”
Trương Lữ nghiêm mặt nói:
“Bệ hạ, ngài yên tâm, thần nhất định không phụ sự ủy thác.”
Dương Tĩnh nói:
“Nhớ kỹ thái y kia tên là Mạc Tá thị. Dòng họ này của người Hồ khá nhiều, nhưng tuổi hắn còn khá trẻ, hẳn là không khó để tìm ra.”
Trương Lữ chần chừ một chút, cuối cùng không nhịn được hỏi:
“Bệ hạ thứ tội, thần muốn hỏi một chút, vì sao bệ hạ có thể khẳng định thái y người Hồ kia sẽ giúp chúng ta?”
Dương Tĩnh không thể giải thích rằng hắn đã nhìn thấy tất cả ở trong cốc Luân Hồi, nói:
“Ngươi đi làm đi. Trong lòng trẫm tự biết.”
“Vâng.”
Trương Lữ nhanh nhạy xin cáo lui, chuẩn bị cho việc ẩn vào thảo nguyện.
Lúc này đặc sứ của người Hồ mang thư của Nô Mã Vương, cũng đến Lạc Kinh.