Chương 33
Tôi biết họ biết...nhà họ Võ biết, nhà họ Vương biết, ngay cả cô Liên kia cũng biết người đàn ông trong đồn cảnh sát kia vô tội...hoàn toàn vô tội...Kẻ có tội còn nhởn nhơ ngoài kia kìa
Tôi không thể làm ngơ. Nhất định thế
Đột nhập giữ liệu mật của cục cảnh sát không phải điều khó khăn đối với tôi nhưng thứ làm tôi băn khoăn là người đàn ông kia lại là cha đẻ của Liên
Tại sao ông ta phải làm như vậy?
Căn bản ông ta không có liên quan gì đến lão Điềm
Tôi thật tò mò muốn xen lý do của ông ta là gì
Muốn biết thì phải hỏi. Tôi sẽ đi hỏi ông ta...
*********************
Cuộc đời dù đắng cay ngọt bùi đều đã trải qua nhưng khi nhìn thấy người đó
Tôi vẫn thất thật thảm thương
Ông ta gầy, đen nhẻm nhưng bù lại có một đôi mắt sáng với ánh nhìn khắc khổ
Khuôn mặt già nhăn nheo với những vết chân chim sâu khảm trên nàn da xám xịt
-Chào ông!
-Vâng, chào cô. Cô là luật sư mà họ nói à? Trẻ quá, tuổi trẻ tài cao...con gái tôi chắc lớn hơn cô vài tuổi...
-Ông rất yêu thương con gái ?
-Vâng...nó rất xinh đẹp.
Nụ cười tự hào của người cha đối với con gái tôi đã thấy ở ba tôi...
-Vậy...sao ông lại...
-Tôi không có gì để bào chữa. Cô luật sư, đừng lãng phí thời gian với một lão già như tôi. Tôi chẳng còn gì nữa rồi...
-Còn...con gái ông
-Nó tốt thôi...sự xuất hiện của tôi chỉ làm ảnh hưởng nó thôi.
Ông Huân nghẹn ngào. Cuộc đời của ông năn nộn...vợ bỏ, con không nhận cha, hiện tại còn đang mắc ung thư gan .
Sắp không còn nhiều thời gian nữa rồi
Ông không còn sức mà chiến đấu với kẻ đó để bảo vệ con mình. Điều ông làm duy nhất để bảo vệ con gái khỏi cái chết là nhận tội thay tên súc sinh kia
Nước mắt ông năn dài trên má
Mong sao cháu ngoại và con gái được bình an vô sự
-Có chắc là sẽ tốt không? Ông làm như vậy chỉ khiến người ta sung sướиɠ hơn...đứa bé đó cùng gia đình ông liệu có thoải mái ???
-........
-Xin phép tôi đi trước đây. Chị Liên tôi sẽ để ý giúp ông
-Cám ơn cô!
Tôi ra khỏi đồn rồi đến chỗ hẹn với Hiếu....hôm nay tôi sẽ chờ cậu ấy..
Hiếu quả nhiên đến sớm ...thấy con bé tóc vàng đang đứng dưới gốc cây liền lúng ta lúng túng
-Cậu... cậu tới...tới sớm thế?
-Tớ chờ cậu. Tớ biết cậu sẽ tới sớm
Bó hoa hồng đỏ thắm trên tay. Hôm nay cậu trai nhà họ Vương bá rất bảnh nha
-Cậu đói không? Đi ăn gì nhé? Tớ chưa ăn gì từ sáng tới giờ
Tóc vàng nhẹ nhàng nói
-Ừ...đi ...à...tặng cậu.
-Không phải ngày đặc biệt. Tặng tớ làm gì?
Tóc vàng nhìn cậu bạn đang đỏ mặt tía tai mà sốt ruột.
-Tớ... ừm...thật ra ...tớ....cậu
-Hiếu! Vương Bá Hiếu. Nếu cậu muốn tỏ tình với tớ thì đừng nhé. Tớ với cậu là bạn...chỉ là bạn thôi
-Tại sao? Cho tớ 1 cơ hội được không?
Hiếu hít thở mạnh....cú sốc đầu đời đấy mà. Hơi phũ nhưng còn hơn để cậu ấy nuôi hi vọng hão huyền.
-Tớ đã thích một người khác rồi.
-Cậu đừng nói dối...Cậu lấy cớ thôi đúng không?
-Không! Tớ thực sự đã thích người khác rồi...tớ thích phó tổng...
-Nói dối
-Thật đấy. Cậu không tin thì thôi....người đó có hơi vô lý, hơi ương ngạnh, hơi tự ý vô duyên, hơi bị biếи ŧɦái....nhưng biết làm sao được mình thích người đó. Trái tim mình không thể nào kiểm soát nổi
Ừm...cái này Hiếu biết chứ.
Cảm giác ấy chính là lúc ở bên tóc vàng hoe mà.
Sống mũi cay cay
-Tớ...hiểu rồi. Cậu cứ nhận đi...như một người bạn! Tớ không đi ăn với cậu được. Ăn uống cẩn thận nhé, sức khoẻ của cậu không tốt lắm..
-Xin lỗi cậu...và cám ơn cậu. Bá Hiếu!
Người ta tan nát cõi lòng thì có người cười phớ lớ
-Làm tốt lắm nhóc con.
"Mày phải trả bản quyền cho tao. Tao sẽ gửi bản ghi âm cho mày".
-Giá ?
"10000 đô, không bớt"
-Thành giá. Hải....mau gửi cho tao rồi xóa bản gốc
"Ok"
Hải nhìn màn hình đen ngòm rồi tự thấy ngu
Em gái mình có 10.000 đô thôi? Ngu quá đáng nhẽ phải đòi nhiều hơn. Hắn là đại gia cơ mà
Ngu...quá ngu!