Chương 32
Hajz Tôi ra viện ngay chiều hôm ấy. Anh chị em trong công ty đến hỏi thăm đông lắm. Bạn hiếu còn gói gém cả quà cơ
Quà bạn ý ra nước ngoài đấy
Riêng bạn Khoai mang hẳn 1 bọc thịt xiên nướng, chả cá, bánh bột nọc tôm , linh tinh đủ loại tới cho bạn Tóc Vàng
Cảm kích vãi luôn. Nhìn cái mặt thèm muốn của bạn ý là bạn Khoai đã biết ý lắm rồi
-Ăn nhiều vào. Người sắp thành cái que rồi
Tóc vàng ngơ như con bò đội nón. Gầy tý nào? Gầy chỗ nào chứ?
-Tôi có việc bận tối nay phải vào Đà Nẵng gấp. Em ở nhà phải tự chăm sóc bản thân, còn nữa...mấy ngày tới đừng ra ngoài một mình. Con chó dại xổng chuồng rồi
Khoai điềm tĩnh nói
-Phó Tổng bị làm sao thế? Nói với tôi làm gì?
-Ngoan ngoãn nghe là được.
Khoai vén mấy sợi tóc mai của bạn tóc rồi mới đi
Bạn tóc vàng ngồi đần mặt trên giường
Cảm giác ngón tay người ta chạm vào mà run rẩy
Chết mất thôi.
-E hèm...
Anh chị em trong phòng người ho hắng, người uống nước... bàn tán rất rôm rả
Giữ phó tổng và Nàng Tây, có cái gì đó người ta biết như không biết.
Bạn tóc vàng không biết nói gì hơi. Ngay bây giờ chỉ ước có cái lỗ nào chui xuống cho đỡ ngại
Elianna chống cằm nhìn Hiếu. Rõ ràng anh chàng châu á này chẳng phải người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng gặp nhưng...ở Hiếu thu hút Elianna. Đôi mắt quyến rũ, giọng nói ấm áp tất cả đều làm cô bạn siêu vẹo
Yêu chết đi thôi....
Hiếu lại nhìn bạn tóc vàng đang chẳng màng chính sự
Biết rõ ràng cậu em họ thích người ta, tấn công dồn dập mà cậu chả dám tiến tới chiến đấu
-Phương Anh, tớ...
-Gì cơ????
Đôi mắt hai màu đặc biệt vẽ ý cười. Đẹp như tranh vẽ
-Tớ... ngày mai chỗ cũ. Tớ có chuyện muốn vớicậu...rất quan trọng. Cậu nhất định phải đến
Hiếu hít một hơi mặt đỏ tía tai
-Sao cậu không nói luôn đi.
-Không được. Nhất định phải là ngày mai mới được. Võ Phương Anh. Tớ chờ cậu. Không gặp không về.
Hiếu chạy biến
Elianna mặt mày không chút khởi sắc
-Phương Anh tớ phải làm sao?
-Tớ sẽ nói rõ với cậu ấy. Rứt khoát...tớ không có ý với cậu ấy đâu. Elianna, nếu cậu thích cậu ấy thay vì chỉ ngồi ngẩn ngơ và ghen vớ vẩn. Cậu nên hành động đi....bởi vì không nói... đôi khi cả đời không thể nói
Tôi suy tư
Kẻ hèn nhát cũng chính là tôi đây. Cảm xúc của bản thân còn không dám đối diện
Mạnh miệng khuyên kẻ khác nhưng chính mình bế tắc.
Vô dụng thật đấy. Cuộc đời huy hoàng của Võ Phương Anh gặp chữ tình là nụi bại...
Còn cả việc tên điên nào đó đang tự thú ở đồn
Tôi đây phải xử lý thôi.
Vẫn là cần tới nghề nghiệp chuyên môn.