Yêu Nàng Tây Đanh Đá

Chương 20

Chương 20
Tôi mang cái tâm trạng phân vân ấy từ ra trường rồi đến tận công ty. Hôm qua tôi gọi cho mẹ...tình trạng Henry không tốt cần phải phẫu thuật ngay...hay tôi cứ làm theo, một bữa cơm thôi mà.

Lỡ...hắn có âm mưu gì khác thì sao?

-Chị suy nghĩ gì mà thần người ra thế?

Thư đưa cho tôi một non coca mát rồi hỏi

Cái con bé này, ngoài mặt chành chọe lành chanh đanh đá nhưng thực ra lại rất hay quan tâm đến người khác.

Sống không thật với bản thân tí nào

-Không có gì. Hôm nay không có show quảng cáo nào sao?

-Không có, nhưng mà Chi nó nhờ chị dịch hộ văn kiện tiếng anh này rồi gửi cho phó tổng. Nó bận không tới được

-ukm.

Tôi gật đầu. Dù sao tôi cũng nên gặp hắn nói rõ

-À...chị này , anh Hiếu bảo hết giờ làm anh ấy chờ chị ở chỗ hôm trước.

-Hiếu á?

Tôi hơi bất ngờ. Hiếu vừa hẹn tôi ấy à

-Hai người có gì bí mật à? Nói đi chị và anh ấy hẹn hò từ bao giờ .

Thư khoác lấy tay tôi hỏi. Con bé này có vẻ hứng thú lắm. Nhìn cái mặt nó cưng dễ sợ luôn

-Không có. Hẹn hò gì? Bạn bình thường thôi

-Ây ... Chị ngại à? Không phải ngại đâu. Nói cho em nghe đi chị

-Không có gì mà. Chị đi dịch văn kiện tạm biệt em

Tôi nhanh chóng viện cớ thoát khỏi cô nàng.

Đầu giờ chiều tôi bình thản cầm tập tài liệu đi lên phòng phó tổng

Tiếng người con gái nỉ non khóc lóc thảm thiết

-Anh, dượng em...dượng em không phải như anh nghĩ đâu. Chắc là hiểu lầm thôi.

-Vậy sao ông ta không giải thích?

-Anh nghĩ lúc bị đánh túi bụi như thế thì còn giải thích gì nữa. Anh phải tin em,dượng nuôi dưỡng em bao nhiêu năm nay...

-Đừng khóc nữa anh tin em

-Huhu...Lãnh, cán ơn anh

Liên nức nở, tốn không ít nước mắt để dụ dỗ người yêu may mắn không thành công cốc

Tôi lắc đầu chào thua. Đúng là cô ta nên đi đóng phim, trình độ diễn xuất cao thủ thế cơ mà

Nghe thấy tiếng bước chân ra ngoài tôi liền lùi lại sau tường giả vờ như vừa mới đi tới

Đôi mắt Liên đỏ hoe lại nhùn thấy cái con điên đáng ghét kia

-Chị không ngờ em ác độc như thế. Dượng của chị đã làm gì sai

-Việc nuôi dưỡng và không dạy dỗ đứa con gái hèn nhát đáng chết rồi. Ông ta cond quấy rối tôi , chẳng lẽ tôi phải cắn răng chịu sự sỉ nhục vậy sao?

Liên khóc nấc

-Dượng không có mà...

-Có hay không lòng chị rõ nhất.

Tôi nhếch mép rồi bước đến phía cửa phòng phó tổng. Gõ vài cái cho lịch sự

Giọng tên đáng ghét vang lên

-Vào đi

Hắn ngồi trên ghế phó tổng xoay lưng lại với tôi.

-Chi nhờ  đưa văn bản cho anh.

-Ukm...

-Chuyện anh nói. Có thật không?

-Nếu cô nghi ngờ thì có thể bước ra khỏi căn phòng này...cửa ở ngay sau lưng cô.

Lãnh buông lời lạnh lùng. Hắn còn không thèm liếc nhìn nàng tây một cái.

Với Lãnh , Lucy luôn là một đứa lì lợm không thích nghe lời đối với cô ta nên dùng biện pháp mạnh

-Tôi không có ý đó. Tôi muốn noislaf tôi đồng ý thôi

Nghe thấy vậy Lãnh khẽ nhếch môi

-Ok. Tối nay tôi đón cô chúng ta phải nói về thỏa thuận

Tôi hơi ngây người....

-Có thể tối mai không?

-Không. Tôi thích hôm nay

Lãnh nhíu mày. Lại muốn chống đối sao?

Tôi mím môi.

Tối nay sao??? Hiếu...thì thế nào đây