Yêu Nàng Tây Đanh Đá

Chương 19

Chương 19
Có lẽ đây là bữa cơm khó nấu nhất của tôi

Hải mải tán dóc không nói, cái tên kia lại như hắc diện diêm la hai mắt của hắn như bắn dao găm về phía tôi vậy

-Không ngờ cô cũng giỏi đấy.

-A....

Bị giật mình cắt trúng tay, tôi hốt hoảng bỏ dao xuống lùi về phía sau vài bước liền đυ.ng phải cái tên vô cảm kia

-Vừa mới nghĩ cô cũng có giá trị, xem ra ....là đồ vô dụng.

Lãnh nhếch môi bước ra ngoài

Dám chọc hắn sao? Giỏi thì thể hiện đi

Bốp....

Quả cà chua đẹp đẽ đáp chúng đầu tên vô cảm tôi sung sướиɠ cười vang

-Haha. Cho chết. Anh có biết giá trị thường đi kèm với hạn sử dụng không? Tôi đây chính là vô giá đấy có biết chưa.

Nhìn con bé tóc vàng cười mà tức. Lãnh bỏ ra ngoài phòng khách ngồi cho bõ ghét

-có cơm rồi à?

Hải từ trên lầu đi xuống la hét

Lão đói lắm rồi bây giờ là gần 9h tối lão còn chưa ăn cơm... Đói chết mất

-Chưa

Lãnh đang cay cú vụ quả cà chua nên câu đáp có chút cục mịch 

-Nhím kia mày không nhanh cái tay lên anh mày chết đói mẹ nó rồi này. Mày đéo thương tao gì cả

Bốp.....

Quả cà tím bay một đường cong đẹp mắt tới giữa cái bản mặt đẹp trai của lão hải

-Bớt lải nhải đi. Dọn bàn

-Quân độch ác, mày làm hỏng mặt tao rồi, tao không lấy được vợ mày phải ở đây nấu cơm cho tao cả đời

Hải gào lên, anh em nhà này không được lấy một giây im lặng

Bốp .... Quả táo từ phòng khách cũng mọc cánh mà đáp thẳng vào gáy Hải, lão đau điếng quay lại nhìn thủ phạm 

Lãnh mặt lạnh, ho vài tiếng rồi nhìn bạn hiền

-Xin lỗi mày, nỡ tay

Bà nó, nỡ cái cục c*t ý, đau vãi, anh với chả em cứ đợi đấy có ngày lão sẽ trả lại hết 

-Mày không cút về nhà đi ở nhà bố làm gì, cút cút về cho bố ăn cơm

Hải dỗi con mẹ nó rồi, lão giận lão đuổi nhá ...thế mà có đứa mặt dày đíu chịu về còn quyết định ở lại qua đêm cơ

Bữa cơm diễn ra với không khí kì dị

Hải cầm đĩa sườn chua ngọt thơm phưng phức lên ngửi ngửi

-Thơm.... đây ăn đi 

Hải gạt vào đĩa bạn Lãnh một miếng , gạt vào bát em họ một miếng rồi cười ròn tan

-Hihi... mọi người có phần rồi, còn lại là của tao

Lãnh nhíu mày

Á đù, thằng này nó tham ăn từ khi nào thế nhở.  Cắn một miếng thịt sườn Lãnh mới hiểu tại sao thằng bạn thân của mình quyết giữ lại cả đĩa

Không phải do đầu bếp năm sao nấu...không cầu kỳ nhưng món ăn này có hương vị không đâu lẫn được...

Uống ít canh rau cải thịt băm...đơn giản thế thôi mà mang cho người ta cảm giác thật dịu...vị ngọt đọng ở đầu lưỡi.

Ngẫm lại, anh chưa bao giờ được ăn cơm Liên nấu....

Chính xác hơn là không dám ăn.

Liên khéo gì thì khéo chứ khoản bếp núc thì hết nói nổi

Nhìn sang nàng tây khó tính...

Lucy là người cẩn thận, hơn nữa dù rất lười nhác nhưng khi đã quyết làm gì thì sẽ làm trọn vẹn

-Nhím. Cô chú có gọi cho mày không? Henry thế nào rồi?

Đôi mắt đặc biệt khẽ động, tay tôi run run

-Đang chờ phẫu thuật , Mr.Hoàng và bác sĩ Jordan nói chưa thể thu xếp thời gian để phẫu thuật cho nó được.

Bác sĩ Jordan là bác sĩ phẫu thuật hàng đầu, nếu ông ta chịu làm phẫu thuật cho Henry thì cơ hội tỉnh lại của nó sẽ cao hơn. Mong sao ông ấy sớm đồng ý làm phẫu thuật cho thằng bé

Lãnh nhíu mày

-Không sao. Mày cũng đừng lo quá.

Hải cười cười, lão không giỏi an ủi nên đành cười trừ mà thôi

***************""""**********

Lãnh trở về nhà.

48 cuộc gọi nhỡ từ Liên. Chắc để giải thích, Lãnh nhếch môi cười

Lại nhớ băn khoăn của nàng tây hắn lại nảy sinh ra một ý tưởng kỳ quặc

Lướt lại dòng tin nhắn đã trôi xuống tận đáy hòm thư trong điện thoại, hắn soạn 1 tin rồi gửi cho con bé tóc vàng

Nhìn thấy dòng tin nhắn hiện nên trên điện thoại tôi suýt nữ thì quẳng luôn ra ngoài cửa sổ

Phó tổng cư nhiên nhắn tin cho tôi

Nội dung tin nhắn cũng khiến tôi đau đầu

" tôi thể giúp em trai được phẫu thuật. Đổi lại mỗi tối phải nấu cơm cho tôi tại nhà riêng của tôi"

Tôi có nên tin hắn hay không????

"Không cần hoài nghi, Mr.Hoàng bác của tôi, bệnh viện của ông Jordan được tôi tài trợ. Hãy suy nghĩ cho kỹ, em trai được phẫu thuật hay không đấy"

Trong lúc bạn trẻ tóc vàng còn đang đắn đo, bạn trẻ mặt lạnh mưu mô đang sung sướиɠ với ý tưởng của mình thì còn một bạn trẻ khác đang tức giận

Liên quăng đồ tùm lum

-Dượng điên à? Dượng muốn đứa nào cũng được trừ con điên đó. Dượng à nó là kẻ thù.

-.....

-Sao Dượng lại hồ đồ như vậy, trước mặt bao nhiêu người. Biết phải làm sao đây?

-Cuống cái gì?

-Không cuống mà được à? Từ nãy tới giờ Vương Bá Lãnh còn không nghe máy của con đây. Vì cái sự hồ đồ ngu ngốc của dượng mà chúng ta sắp mất cái mỏ vàng kia rồi.

Chat....

Cái tát vang cả phòng khiến Liên đứng hình

-Con điếm này. Mày dám chửi tao sao?  Giữ chân nó là việc của mày. Tao làm gì mày không có quyền can ngăn. Đừng chõ mồm thối của mày vào tao... Nếu mày còn không biết nghe lời tao sẽ cho mày biết tay

Liên nhìn cha Dượng nổi giận bỏ đi mất. Ông ta lần đầu mắng chửi Liên như vậy. Tất cả tại con nhóc kia. Cô phải trả thù...

Cướp dượng của cô sao? Hão huyền!