Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 23

Chương 23: Ẩn dấu
Diệp Vân mở túi Nạp Vật của hắn ra, ở bên trong có ít nhất mấy chục khối trung phẩm Linh Thạch và hai ba khối thượng phẩm Linh Thạch.

“Số lượng Linh Thạch ít hơn dự tính nhưng cứ qua cửa ải này đã, ra ngoài rồi ta sẽ bổ sung sau vậy.” Gương mặt Khúc Nhất Bình có chút khó coi nhìn Diệp Vân nói.

Diệp Vân hiểu ý nên cũng không nhiều lời, đầu quyền nhằm phía trước oanh kích. Âm thanh va chạm vang lên, Khúc Nhất Bình tranh thủ thời gian thở dốc. Đoàn Thần Phong thấy vậy thì cười lạnh. “Xem ra, trên người của ngươi có không ít Linh Thạch.”

Khúc Nhất Bình không đôi co với hắn, trong khi đó Diệp Vân tiếp tục vung quyền ngăn cản, Linh lực trong người không ngừng tuôn ra đồng thời nhìn hắn bảo. “Khúc sư đệ đã đưa Linh Thạch cho ta, ngươi cũng nên làm giống như vậy. Ta không muốn thấy cảnh ngươi ra ngoài rồi lại đổi ý đâu.”

“Tốt, làm việc cẩn thận như vậy ta rất thích.” Đoàn Thần Phong không giận, ngược lại còn nở nụ cười sảng khoái cầm Linh Thạch đút vào một túi nạp vật ném xuống dưới.

Diệp Vân hít sâu một hơi, ánh mắt quét qua người Khúc Nhất Bình rồi nhảy lên bắt lấy túi nạp vật rồi hạ xuống đứng cạnh Đoàn Thần Phong. Khúc Nhất Bình hiểu ý, hắn không do dự đánh ra một đoàn hỏa diễm màu đen rồi tung người nhảy lên đứng bên cạnh Diệp Vân.

Đoàn Thần Phong nhìn Khúc Nhất Bình bằng vẻ mặt không hài lòng. Diệp Vân quay lại nhìn hắn rồi cất giọng không biểu lộ chút nào cảm xúc. “Ba người chúng ta giờ giờ cùng ngồi một thuyền, từ giờ sẽ thay nhau ngăn cản công kích của Linh lực để hai người còn lại có thời gian hồi sức, càng tránh chuyện một người tiêu hao quá nhiều, kiệt sức để hai người còn lại thừa cơ đối phó.”

Tâm trạng Khúc Nhất Bình thấy thoải mái hẳn, hừ lạnh. “Như vậy là tốt nhất, tránh phát sinh rắc rối.”

Đoàn Thần Phong cũng hừ khẽ đáp lại rồi không nói thêm gì nữa, thân thể lướt tới phía trước, Linh lực tràn ra oanh kích tạo thành một lỗ thủng phía trên. Diệp Vân và Khúc Nhất Bình đuổi theo phía sau, lần lượt thay phiên nhau tiến lên phía trước. Ba người cùng ra tay nên không tốn quá nhiều thời gian đã thuận lời leo lên được hơn nửa đoạn đường.

Ở phía dưới, đám đệ từ càng hâm mộ Diệp Vân, trong lòng hả hê. “Đoàn Thần Phong tranh chấp với Khúc Nhất Bình nhưng người được lợi lại chính là Diệp Vân a.” Bao nhiêu trung phẩm và thượng phẩm Linh thạch đều rơi vào người Diệp Vân. Nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể tiếc rẻ vì biết những chuyện tốt này không đến lượt bọn hắn được hưởng. Đối với bọn hắn, việc hợp tác của ba người bọn họ đã mở ra cánh cửa để những người khác vượt qua được lần khảo nghiệm này.

Những đệ tử tạp dịch khác theo đó tìm kiếm những người có tu vi tương đương với mình rồi kết thành từng nhóm ba người rồi thay phiên nhau leo lên.

***

Trên đỉnh núi, từ tấm bia lớn trước vách đá đang tản mát ra kim quang bức người. Theo chiều gió, Đoàn Thần Phong tung mình lên không trung rồi thu mình lộn người nhưng con chim lớn thu cánh rơi xuống đứng trước tấm bia.

“Cuối cùng đã lên tới nơi rồi. Đoàn Thần Phong ta há phải là người mà đám sâu kiến như các ngươi có thể so sánh chứ!” Đứng trước bia đá, Đoàn Thần Phong cất tiếng cười lớn hả hê. Ngay sau đó Diệp Vân cũng nhảy lên đứng ở đỉnh núi, tiếp đó mới tới lượt Khúc Nhất Bình. Đứng sau lưng Diệp Vân, Khúc Nhất Bình buông lỏng thân thể, từ khóe miệng hiện lên một tia âm độc.

So với một kẻ giàu có như Đoàn Thần Phong thì số Linh Thạch vừa rồi đã là toàn bộ gia sản của hắn, giờ phút này trong tay hắn không có nổi một viên trung phẩm Linh Thạch. Đã không có Linh Thạch, sau này hắn tu hành trên Thiên Chúc Phong chỉ còn biết dựa vào lượng Linh Thạch được cấp phát hàng tháng như những đệ tử khác mà thôi.

Nghĩ tới đây, trong đầu Khúc Nhất Bình không khỏi hiện lên ý tưởng cướp Linh Thạch trên người Diệp Vân như Lưu Đạo Liệt khi xưa. Hơn nữa, trải qua lần thí luyện này hắn cảm thấy tương lại Diệp Vân sẽ trở thành mối uy hϊếp lớn đối với hắn. Nếu không có Linh khí trong tay, hắn chưa chắc đã là đối thủ của Diệp Vân.

“Ánh mắt gian giảo, không biết ngươi đang mưu tính gì? Diệp Vân, chúng ta lập giao kèo cốt để cùng nhau lên tới đỉnh núi an toàn mà thôi. Hiện giờ đều đã lên tới nơi rồi, không bằng chúng ta liên thủ đối phó hắn?” Đoàn Thần Phong bỗng nhìn Khúc Nhất Bình rồi hướng Diệp Vân nói. “Diệp Vân, hắn nhất định không phải là người tốt, lưu lại sau này chỉ thêm phiền toái. Chúng ta liên thủ đối phó hắn phải chết không thể nghi ngờ.”

Khúc Nhất Bình nghe xong thì vừa sợ vừa giận liền hét lên. “Đoàn Thần Phong, ngươi quá cuồng vọng rồi đó. Ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta. Dù ta không phải đối thủ của ngươi, chả lẽ lại không thể cùng ngươi đồng quy vu tận?”

Quan sát hai người tranh chấp, Diệp Vân hơi nhíu mắt bảo. “Ta không muốn nhiều chuyện, các ngươi muốn gì cứ tự mình giải quyết đi.” Trong mắt Diệp Vân, cả hai người này đều không phải loại tốt lành gì. Điểm mấu chốt chính là, nếu hắn toàn lực xuất thủ thì quang ảnh hai màu đen trắng trong người không thể giấu được nữa. Đừng nói là hợp tác ra tay, lúc này nếu Đoàn Thần Phong có lấy ra thêm mấy viên thượng phẩm Linh Thạch làm thù lao hắn cũng sẽ cự tuyệt.

“Xem ra phải tự mình giải quyết rồi. Đám sâu kiến như ngươi còn dám ở đó khoác lác sao?” Đoàn Thần Phong không vì sự cự tuyệt của Diệp Vân mà bỏ qua ý định ban đầu, sau một tiếng hừ lạnh, Đại Nhật Quyền Sáo trên tay hắn phát ra màn sáng trắng nhàn nhạt hướng Khúc Nhất Bình đánh tới.

“Ngươi muốn chết!” Ban đầu Khúc Nhất Bình chỉ phụng mệnh âm thầm theo dõi Đoàn Thần Phong, sau nhiều lần bị hắn làm nhục đã mang lòng căm giận, nay kẻ thù ra tay trước mặt khiến hắn không kìm chế được nữa.

Một tiếng ‘Chát’ vang lên, thân ảnh hắn khẽ động, vòng tay màu đen cũng dấy lên một luồng hỏa diểm màu đen hừng hực rồi lập tức xông tới. Hai kiện Linh khí va chạm khiến hào quang nổ vang rồi bắn ra tung tóe.

Dệp Vân quan sát một lúc, nhận thấy hai người này thực lực không sai biệt lắm, trong thời gian ngắn khó phân cao thấp, trong lòng thầm mong hai người đồng quy vu tận nên tất nhiên sẽ không nhúng tay vào. Hắn quay người hướng về tấm bia đá đang tản mát kim quang đi tới.

Tấm bia đá cao tới mười trượng, bề ngoài nhìn qua không có gì khác biệt với những tấm bia đá khác. Trên bề mặt không có hoa văn mà khá thô ráp.

Diệp Vân tiến tới, vừa tập trung vào đó thì trong đầu cảm giác như có một vòng sáng vàng kim như mặt trời lộ ra. Trong nhất thời hắn có cảm giác như tấm bia đá không còn tồn tại ở đó, chỉ có mặt trời bắn ra ngàn vạn kim tuyến ẩn chưa khí tức huyền diệu dị thường.

“Lẽ nào, mỗi kim tuyến đều ẩn chứa huyền diệu của Đại Đạo, chỉ cần tìm hiểu được một điểm thì sẽ có thu hoạch rất lớn?” Trong đầu Diệp Vân hiện ra ý nghĩ này, còn chưa kịp suy nghĩ thêm gì thì phía sau vang lên tiếng quát.

“Dừng tay!”

“Càn rỡ!”

Vừa lúc mấy tiếng quát vang lên, ba thân ảnh theo vầng sáng hiện ra. Người đi đầu phất nhẹ tay áo làm hai người Đoàn Thần Phong và Khúc Nhất Bình bắn tung ra hai phía, thân thể va chạm mạnh với vách núi rồi rơi đánh rầm xuống mặt đất.

“Dám ở dưới thánh vật của Luyện Tâm Điện mà lớn tiếng ồn ào, còn dám ra tay tranh đấu, các ngươi thật không biết sống chết ra sao.” Vị trưởng lão vừa xuất thủ nghiêm mặt, cất giọng lạnh lẽo.

Trong chớp mắt, chúng đệ tử đang ở trên vách đá dựng đứng cảm thấy một luồng uy áp mênh mông tỏa ra như hóa thành thực chất khiến bọn họ không cách nào di chuyển. Những đệ tử có tâm thần không vững thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất. Rất may, vào lúc trưởng lão phát ra uy áp thì vách đá cũng ngừng không phát ra Linh lực nữa, nếu không đám đệ tử này đã rơi xuống hết.

Diệp Vân cũng cảm thấy uy áp bắn tới như sóng vỗ bờ, nhưng chỉ qua một chốc, vầng sáng hai màu từ ngực hắn lóe lên khiến uy áp theo đó mà biến mất, thân thể lại trở nên nhẹ nhõm lạ thường. Đưa mắt nhìn Khúc Nhất Bình và Đoàn Thần Phong đang lăn lộn đau đớn trên đất, trên gương mặt đám đệ tử còn lại đều lấm tấm mồ hôi lạnh thì chủ động điều khiển Linh lực đổi chiều, sắc mặt theo đó cũng thành trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thoạt nhìn không khác gì đám đệ tử đang phải thống khổ dưới uy áp kia.

“Chỉ với chút tu vi như vậy mà dám ở dưới bia đá của Luyện Tâm Điện mà hô to gọi nhỏ sao? Các ngươi cũng đã biết, tấm bia đá này là do người đã từng đạt tới Kim Đan của Thiên Chúc Phong lúc vẫn lạc đem Kim Đan ẩn giấu trong đó, khác nào thần thánh? Các ngươi mang lòng thành kính may ra còn có thể ngộ được một chút đạo lý trong đó, với tu vi sau này rất có lợi. Thế mà lại tranh đấu không thôi ở chốn này, thật không biết sống chết!” Thanh âm của vị trưởng lão đã hòa hoãn lại không ít, nhưng giọng nói vẫn âm trầm vô cùng.

“Kim Đan chi đạo cùng chúng ta chênh lệch quá lớn, chẳng khác nào vực thẳm và bầu trời, chúng ta có thể hiểu được gì đây!” Đoàn Thần Phong thấp giọng lẩm bẩm, bộ dáng rất không phục.

Lông mày Diệp Vân khẽ nhíu lại, trong lòng thầm rủa kẻ này thật quá ngu xuẩn, thời điểm này còn dám nói ra những lời chống đối như vậy.

“Ngươi muốn tìm chết sao?” Trưởng lão nheo mắt, bàn tay từ từ giơ lên. Một đạo quang ảnh từ đó đánh thẳng lên người Đoàn Thần Phong khiến hắn bay ngược trở lại, va mạnh vào một khối đá lớn. Khối đá không chịu nổi dư lực liền nát vụn.

Từ khóa miệng Đoàn Thần Phong trào ra từng ngụm máu tươi. Hắn gượng ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy phẫn nộ như muốn nói điều gì mà không cất lên lời.

Vị trưởng lão có ảnh mắt sắc như lợi kiếm bắn tới, uy áp trên không ngưng thành thực chất giáng xuống. Đoàn Thần Phong cuối cùng cũng biết sự lợi hại của đối phương, đành không cam lòng mà cúi đầu xuống.

Vào thời khắc đó, không ai nhìn tháy từ khóe miệng hắn hiện lên một tia giảo hoạt, tựa như một nụ cười hiểm.