Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 22

Chương 22: Vơ Vét Tài Sản
“Cẩn thận, chỉ cần hơi dừng lại là linh lực sẽ không ngừng kéo đến đó.”

Đoạn Thần Phong có chút hài lòng nhìn hắn một cái, quát khẽ một tiếng, Đại Nhật Quyền Sáo phỏng chế trong tay lại một lần nữa phát ra ánh sáng chói mắt, nổ mạnh một tiếng, sau đó liền ngăn lại một luồng linh lực phóng đến.

“Ngươi tiến lên tìm một điểm đặt chân mới, ta nếu không duy trì được thì sẽ gọi ngươi.” Diệp Vân hầu như không dừng, lại một quyền tung ra, ngăn cản một luồng linh lực kế tiếp, toàn thân chấn động, sắc mặt có chút khó coi.

“Vậy thì ngươi cẩn thận một chút.” Đoạn Thần Phong nhìn hắn một chút, sau đó cũng không hề dừng lại, lướt lên phía trên.

Tiếp theo, Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, lấy ra một viên linh thạch trung phẩm, đồng thời chuẩn bị tiếp lấy luồng linh lực chuẩn bị lao ra.

Kỳ thật thì hắn cũng không giống như biểu hiện bên ngoài hiện tại, sắc mặt tái nhợt thực ra cũng là do hắn vận dụng linh lực làm cho sắc mặt hơi trắng đi mà thôi, mà quanh ảnh đen trắng này quả là quá mức kinh người, ngay cả sự cảm ứng của kim đan còn có thể tránh được, hơn nữa lại còn hấp thu linh lực. Theo sự hiểu biết của hắn càng ngày càng tăng thêm về nó thì quang ảnh này quả là một vật vô cùng giá trị, tựa hồ rất là kinh người.

Càng là như vậy thì hắn càng phải tận lực che giấu, tuyệt đối không để cho người khác biết được sự thật này.

Oanh một tiếng, phía trên, Đoạn Thần Phong đã tìm được một chỗ đứng mới một cách nhanh chóng, một quyền chuẩn xác đánh vào cửa động.

Diệp Vân hít sâu một hơi, thân thể liền nhảy lên, lập tức tập trung tư tưởng để chuẩn bị đối phó với linh lực trùng kích.

Quả nhiên, thân thể hắn vừa mới vừa mới đến cửa động thì một luồng linh lực đã ầm ầm đánh tới.

Ánh mắt hắn lóe lên, một quyền liền đánh ra, đồng thời lập tức tập trung chú ý đến quang ảnh đen trắng thoáng hiện lên trong cơ thể hắn.

Lần này hắn cảm nhận được một chút rõ ràng, quang ảnh đen trắng giống như một cái miệng, hé ra rồi nuốt một một chút linh lực.

Lại khiến cho hắn hơi chấn động là trong chớp nhoáng này, quang ảnh đen trắng này giống như là một vật còn sống, thậm chí là nó còn biết làm sao để cho kim đan không hề chú ý đến nó. Hắn có thể khẳng định là quang ảnh đen trắng này vẫn có thể hấp thu thêm nhiều linh lực hơn nữa.

Lúc này, đạo linh lực thứ hai từ trong động gào thét lao ra, hưng hăng đánh đến.

“Còn chịu được không?”

“Không cần thừa lời!”

Sắc mặt Diệp Vân càng trở nên khó coi, một quyền tung ra cản lại luông linh lực này, đồng thời hắn cũng cảm giác được quang ảnh đen trắng này tuyệt đối là đang hút lấy linh lực, nhưng lại không tiết ra cơ thể hắn chút linh lực nào. Đồng thời hắn lại cố ý để cho thân hình mình có chút lắc lư.

“Thật sao?”

Đoạn Thần Phong cười cười, thân ảnh lại một lần nữa lướt lên.

Phía dưới cách hai người không xa, Khúc Nhất Bình vẫn dùng vẻ mặt âm trầm nhìn xem hai người phối hợp, ánh mắt liên tục chớp động, sau đó hắn cắn răng, rút cuộc như đã quyết định một việc gì đó, thò tay vào trong ngực, rồi lấy ra một cái thủ trạc màu đen.

Thủ trạc: vòng tay.

Cái thủ trạc này nhìn giống như một loại ngọc bình thường nào đó, nhưng bên trong lại được khảm mấy viên tinh thạch màu xám, tỏa ra ánh sáng vô cùng bắt mắt.

Theo linh lực của hắn rót vào thì thủ trạc trên tay của hắn tản mát ra ánh lửa màu đen chói mắt, trong khoảnh khắc liền biến quyền đầu của hắn thành một đoàn hỏa cầu.

“Linh khí?”

Lúc này, tất cả các đệ tử tạp dịch xung quanh đều hoàn toàn chú ý đến Đoạn Thần Phong và Diệp Vân, đột nhiên phát hiện điều dị thường bên người, nhao nhao kinh sợ mà la lên.

“Đoàn sư huynh, Diệp sư huynh, chờ ta một chút.”

Một tia âm trầm trong mắt Khúc Nhất Bình lóe lên, sau đó liền hô một tiếng. bay vυ't lên.

“Người này cũng có linh khí?”

Diệp Vân nhìn xuống thì cũng khẽ giật mình.

“Oanh!” “Oanh!” “Oanh!”…

Liên tục mấy tiếng bạo vang, khí thế của Khúc Nhất Bình xông lên khiến cho người ta sợ hãi đến cực điểm, mấy đoàn hỏa diễm tỏa ra, hắn cũng không hề dừng lại mà đuổi theo Diệp Vân.

“Hả?”

Diệp Vân lúc này cũng không rõ ý định của hắn, cẩn thận đề phòng, vừa mới cản lại một luông linh lực trùng kích thì Khúc Nhất Bình đã vọt đến trước mặt của hắn, sắc mặt trắng bệch, hô hấp có chút hỗn loạn, dường như việc xông lên vừa rồi của hắn cũng đã là cực hạn.

“Diệp sư huynh, huynh giúp đỡ cả ta nữa.” Khúc Nhất Bình cũng không có ý dừng lại, đánh ra một đoàn hắc hỏa về phía của động, sau đó nhìn về phía Diệp Vân nói.

Diệp Vân nhíu mày, hắn đã hiểu ra được một chút.

“Nơi này chỉ có ba chúng ta có tu vi không sai biệt lắm, mà những luồng linh lực này lại dừa vào tu vi mà đến, nếu các ngươi đã lên rồi thì ta cũng không thể nào tìm được người nào khác có cùng tu vi để mà liên thủ, cho nên muốn khẩn cầu Diệp sư huynh giúp đỡ ta, nếu có thể thành công qua cửa này thì ta chắc chắn sẽ nhớ kỹ đại ân này.” Khúc Nhất Bình ngăn lại một luông linh lực thì hô hấp càng trở nên gấp gáp hơn, nhưng vẫn không ngừng nói với Diệp Vân.

“Đầu óc ngược lại cũng có chút thông minh, ánh mắt cũng không tệ.”

Diệp Vân còn chưa trả lời thì âm thanh của Đoạn Thần Phong phía trên đã vang lên, “Nhưng chúng ta như vậy cũng khá tốt rồi, sao lại phải hợp tác với ngươi nữa?”

Khúc Nhất Bình cắn răng, liên tục đánh ra hai luồng hắc diễm, tức giận nói: “Nếu ta cố ý ngăn cản thì chỉ sợ hai người các ngươi cũng không thể dễ dàng mà lên được đỉnh đâu.”

Nghe xong lời ấy thì săc mặt Diệp Vân lập tức trầm xuống.

Lúc trước hắn đã cảm thấy Khúc Nhất Bình cũng không phải là dạng người thiện lương, mà vừa rồi nói chuyện còn mơ hồ nghe được ý tứ uy hϊếp, nếu giờ này có thể đối phó với Khúc Nhất Bình thì hắn thậm chí còn tìm cơ hội mà ném đá xuống giếng một phen. Chẳng qua là hắn cảm thấy uy lực hỏa linh khí trên tay của Khúc Nhất Bình có thể biến thành hắc diễm này hết sức kinh người, tựa hồ còn mạnh hơn không ít so với Đại Nhật Quyền Sáo phỏng chế trên tay của Đoạn Thần Phong, đúng là có khả năng lưỡng bại câu thương.

“Diệp Vân tiểu tử, ngươi cũng đã nhận linh thạch của ta rồi đó, nếu ngươi hợp tác với hắn, chẳng lẽ hai viên linh thạch thượng phẩm cũng không muốn nữa?” Đoạn Thần Phong cười lạnh vài tiếng, sau đó lại nói tiếp.

Ánh mắt Diệp Vân lóe lên, những lời này của Đoạn Thần Phong đúng là có ý muốn nhắc nhở hắn.

Hiện tại việc tu hành của hắn, thiếu nhất chình là linh thạch.

“Chỉ cần có linh thạch thì ta hợp tác.” Diệp Vân nhìn về phía Đoạn Thần Phong phía trên, không chút khách khí nói: “Ngươi cũng không cần uy hϊếp, ngươi không cho ta, nói không chừng Khúc sư huynh cũng có thể đưa cho ta linh thạch thượng phẩm.”

Đoạn Thần Phong hơi ngẩn ra, cánh tay đang ngăn cản linh lực cũng chậm đi một chút, thiếu chút nữa thì bị linh lực đánh rớt xuống, nhưng hắn vẫn nở nụ cười, “ Tốt, người nào đưa ra nhiều linh thạch hơn thì ngươi hợp tác với người đó, ta giờ cộng thêm hai viên linh thạch thượng phẩm nữa.”

Lúc này Khúc Nhất Bình vì ngăn cản linh lực đã đến cực hạn, nghe Đoạn Thần Phong nói như vậy thì hô hấp liền trở nên khó khăn, khuôn mặt vốn tái nhợt thì bây giờ đã chuyển sang màu gan lợn rồi.

Ánh mắt Diệp Vân lóe lên, mơ hồ có cảm giác là Đoạn Thần Phong đang cố ý nhằm vào Khúc Nhất Bình, mà Khúc Nhất Bình dường như cũng không có hảo ý với Đoạn Thần Phong, vì vậy, mặt hắn không chút thay đổi nói: “Vậy cũng chưa chắc, tổng số linh thạch của hai người cộng lại thì vẫn là nhiều hơn so với chỉ một người.

“Diệp Vân, ngược lại ngươi hiện tại cũng biết mặc cả đó.”

Đoạn Thần Phong lại hiện ra dáng vẻ dò xét đối với Diệp Vân, nhưng mà hắn vẫn không nói lời cự tuyệt, ngược lại nói: “Đã như vậy thì ta liền tăng thêm cho ngươi, tổng cộng bốn mươi viên linh thạch trung phẩm, bốn khối linh thạch thượng phẩm.”

Nói xong, hắn liền sờ vào Nạp Vật Đại của mình, linh quang chớp động, lập tức bên dưới liền truyền đến một hồi kinh hô, trong tay hắn lần này lấy ra linh thạch, trong đó có bốn viên tỏa ra ánh sáng tinh khiết đến cực điểm, so với những viên xung quanh khác thì đều tản ra quang hoa mờ mịt, rõ ràng là khác biệt cực lớn.

Những tên đệ tử tạp dịch, phần lớn ngay cả linh thạch trung phẩm cũng chưa được nhìn, hiện tại bỗng nhiên được nhìn thấy linh thạch thượng phẩm, thấy vầng hào quang của linh thạch thượng phẩm, khiến cho ánh mắt và hồn phách của bọn họ đều bị hút vào trong đó.

“Những linh thạch này, hiện tại ta liền đưa cho ngươi, ngươi chỉ cần lên lấy là được.”

Đoạn Thần Phong từ trên cao nhìn xuống phía Diệp Vân và Khúc Nhất Bình, nói: “Chỉ cần hắn có thể bỏ ra được số lượng linh thạch không sai biệt lắm so với ta thì ta sẽ không ngăn cản ngươi với hắn giao dịch, nhưng nếu mà chênh lệch quá xa thì cũng không thể trách ta.”

Dừng lại một chút, hắn thâm ý nhìn về phía Diệp Vân, nói tiếp: “Nếu mà hắn không thể mang ra số lượng linh thạch như vậy, chắc hẳn số lượng linh thạch này cũng đủ để cho ngươi quyết định rồi, nhưng trước hết phải liên thủ loại bỏ hắn, tránh cho việc hắn ngăn cản chúng ta.”

Khúc Nhất Bình nghe vậy thì tức vỡ phổi, quát lên: “Đoạn Thần Phong, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Đoạn Thần Phong cười ha hả, “Vậy thì sao?”

Diệp Vân bất động thanh sắc quay đầu nhìn Khúc Nhất Bình, nói: “Những thứ của Đoạn sư huynh quả thực là đủ rồi.”

Vẻ mặt Khúc Nhất Bình lạnh đi, gần như sắp khóc đến nơi.

Đúng lúc này thì một đạo linh lực vọt tới, hắn cắn răng chém ra một đoàn hắc diễm, sau đó quát lên một tiếng trầm thấp chói tai, khẽ vươn tay, ném túi Nạp Vật cho Diệp Vân.