Chương 3: Muốn được ôm em như bây giờ (1)
1Hứa Huyễn tăng ca rất khuya, trong công ty lúc này chỉ còn mình cô. Bên ngoài trời đã tối hẳn, khí trời lúc này đã là mùa đông, Hứa Huyễn thấy hơi lạnh. Con đường này luôn rất khó bắt xe, nhất là vào buổi tối. Cô đứng ở đầu đường đã được nửa tiếng, nhưng một chiếc taxi cũng không thấy.
Hứa Huyễn xoa xoa tay, trong lòng hơi lo lắng. Ở đây không phải một mình cô chờ xe, người đàn ông đứng bên cạnh cô còn đợi lâu hơn. Chút nữa dù cho có xe tới cô cũng phải nhường người ta lên trước, bản thân tiếp tục chờ chiếc kế tiếp.
Tình huống này khiến cho Hứa Huyễn có hơi uể oải. Lúc thở dài, một chiếc taxi đang chạy từ bùng binh qua đây. Hứa Huyễn nhìn người đàn ông đứng cách đây không xa, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Cuối cùng anh ta cũng được giải thoát rồi, mà cô vẫn phải tiếp tục chờ đợi.
Hứa Huyễn quay đầu bi thương khép hai bàn tay vào nhau xuỵt vào tay để lấy hơi ấm, muốn làm cho mình ấm thêm một chút, nhưng dù xuỵt thế nào thì cơn lạnh vẫn quấn lấy cô.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
“Là muốn bắt xe sao?” cô theo giọng nói ngẩng đầu, là người đàn ông kia “Cô đi trước đi, tôi đợi chiếc sau” dưới ánh sáng lập lòe của đèn đường, cô thấy loáng thoáng hình như anh ta đang mỉm cười.
Hứa Huyễn hơi lưỡng lự “Này…Không hay lắm đâu? Anh cũng chờ lâu như vậy rồi…”
“Không sao” cô thấy rõ là hắn thực sự đang cười “Cô là phụ nữ, đã trễ vậy rồi, ở một mình như vậy không tiện đi trước đi!”
Anh vừa nói vừa vẫy tay gọi cô.
Hứa Huyễn bước nhanh tới, anh còn mở cửa hộ cô.
Bước vào xe Hứa Huyễn ngước đầu lên nói cảm ơn: “Cảm ơn anh!”
Anh ta lại chậm rãi nở một nụ cười với cô: “Cũng không phải chuyện gì lớn, không cần khách sáo như vậy!” Hứa Huyễn có hơi sợ nụ cười này.
Đúng là một người đàn ông đẹp trai, đặc biệt là lúc cười đáy mắt mê người không nói nên lời.
Anh đóng cửa xe, vẫy tay chào tạm biệt cô, rồi gật đầu ra hiệu với tài xế tỏ ý có thể đi.
Xe bắt đầu lăn bánh, chậm rãi tiến về phía trước, tài xế lái xe không nhanh vì phía trước xảy ra sự cố kẹt xe. Qua cánh cửa thủy tinh, Hứa Huyễn nhìn người đàn ông bên ngoài, anh ta đang xoa tay.
Trong lòng Hứa Huyễn trở nên rối rắm.
Anh ở đứng đó còn lâu hơn cô, dù là đàn ông nhưng cô còn mặc thêm áo khoác còn anh chỉ mặc một bộ đồ tây, chắc chắn lúc này anh ta đang rất lạnh.
Phía trước vẫn chật cứng, xe chạy chậm, cách chỗ lúc nãy cũng không xa, Hứa Huyễn đấu tranh một chút cuối cùng kích động kêu tài xế: “Bác tài, phiền vòng lại ở đường biên phía trước, chúng ta quay lại chỗ lúc nãy được không?”
Tài xế mặt đầy kinh ngạc “Được thôi” chốc lát liền hiểu Hứa Huyễn muốn làm gì “Đi đón vị tiên sinh vừa rồi đúng không?”
Hứa Huyễn cúi đầu cười ngượng ngùng.
Xe quay lại chỗ ban đầu. Người đàn ông kia quả nhiên vẫn chưa bắt được xe, đang đứng ở ven đường xoa tay dậm chân.
Thấy xe vòng về, anh ta lộ vẻ bất ngờ, Hứa Huyễn đẩy cửa xe ra nói: “Lên xe đi! Lúc này rất khó để bắt xe, chúng ta cùng đi!”
Anh ta do dự một chút, cuối cùng mở cửa ghế phụ bên cạnh.
“Vậy cảm ơn!” anh mỉm cười với Hứa Huyễn, sau khi lên xe anh nói với tài xế “Bác tài, đưa cô ấy về trước” sau đó chỉ vào mình nói “Sau đó đưa tôi!”
Tài xế suy nghĩ một chút, không kiềm được nói: “Vừa tiện đường đưa anh trước, đưa cô ấy trước thì có một đường vòng”
Hứa Huyễn lập tức nói: “Đưa vị tiên sinh này về trước đi ạ!”
Anh ta vẫn kiên quyết: “Không sao, cứ đưa cô ấy trước!” anh quay đầu cười với Hứa Huyễn “Đừng giành cô là một con gái, cứ làm như vậy đi”
Hứa Huyễn nhìn nụ cười của anh ta, trong lòng có hơi rung động. Xã hội bây giờ càng ngày càng coi trọng vật chất, đặt lợi ích lên đằng đầu, chân tình ngày một thưa dần, có lúc ngay cả những đồng nghiệp lâu năm với nhau cũng không nói được mấy câu chân thật, cô thật không nghĩ tới lại có thể cảm nhận được sự khiêm tốn và quan tâm ở một người xa lạ.
Dọc đường, Hứa Huyễn không ngừng nhìn trộm mặt anh ta qua kính chiếu hậu. May mà không bị anh phát hiện.
Ngày thứ hai đi làm, cả ngày Hứa Huyễn đều đắm chìm trong phiền muộn và tâm hồn luôn treo ngược cành cây.
Cô rất hối hận vì tối hôm qua không lấy hết dũng khí để hỏi tên người đàn ông kia là gì, số điện thoại là bao nhiêu, cô không ngờ rằng mình lại đối với một người vô tình gặp gỡ lại nhớ mãi không quên.
Cô bắt đầu tăng ca vào buổi tối, dù là đã hoàn thành công việc cũng không chịu về sớm, chờ đến ngày đó cũng vào giờ đó ra ngoài đón xe, như vậy có phải sẽ có cơ hội gặp anh ta lần nữa.
Đáng tiếc là nguyện vọng của cô không thành hiện thực. Liên tục mấy ngày đêm đông, lúc đón xe không một ai chịu nhường xe cho cô, trung bình mỗi ngày phải đợi đến bốn mươi mấy phút mới có xe về nhà. Hy vọng của Hứa Huyễn dần dần mất đi, tại đây đêm đông giá rét này, tại con đường thành phố này, trước mặt cô là hàng loạt người chen lấn để giành xe.
Cô kiên trì mười ngày, đến ngày thứ mười một, cô không tăng ca nữa, bắt đầu thời gian đi làm như thường lệ check thẻ đi về.
Lúc bắt xe, cô lại có một mộng tưởng đẹp bắt đầu làm cho người ta say mê, đáng tiếc là sẽ không bao giờ khiến cho người ta vui mừng và được toại nguyện trùng phùng lặp lại lần nữa.
Hứa Huyễn ngẫm lại một chút, dù sao cuộc sống là hiện thực, cho nên cô quyết định bỏ đi những suy nghĩ mỗi đêm, không suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Cô không biết bản thân mình có tính là một lần đơn phương mà bị thất tình hay không.
2
Gần đây công ty huy động nhân viên, gia đình tổng giám đốc của Hứa Huyễn đi di dân, nên ngay lập tức sẽ có cấp trên mới đến tiếp quản.
Mọi người ai cũng hiếu kỳ về cấp trên mới, lúc cùng nhau ăn trưa liền lôi nhân viên nhỏ Lý Phỉ Phỉ bên phòng nhân sự qua hỏi không ngừng.
Lý Phỉ Phỉ bị hỏi đến nhức cả đầu, buộc lòng phải nói ra một vài gợi ý nhỏ.
“Cấp trên mới của mấy người được khai thác từ Trong Kim bên cạnh tới, cực kỳ nổi danh trong nghề. Nói vậy rồi mà mấy người còn không đoán ra được là ai thì đúng là quá đần!”
Cô ta vừa dứt lời, thì có người kêu lên: “Vạn Tùng Đào? Chẳng lẽ là Vạn Tùng Đào?”
Lý Phỉ Phỉ nhíu mày liếc một cái, xem như ngầm thừa nhận. Các đồng nghiệp đột nhiên trở nên hào hứng “Là anh ta thật sao? OMG, công ty lại có thể đem được anh ta về xem ra là đã dốc hết vốn liếng!”
Hứa Huyễn vừa mới tốt nghiệp, mới đến làm chưa bao lâu, hiển nhiên là cô phản ứng rất chậm đối với việc mọi người trở nên hào hứng khi nghe cái tên này.
“Người tên Vạn Tùng Đào này rất lợi hại phải không?” cô hỏi người đồng nghiệp bên cạnh, người đồng nghiệp lập tức quăng cho cô ánh nhìn phức tạp “Này Hứa Huyễn, câu hỏi này của cậu giống như hỏi một người dùng Iphone 4, Steve Iobs có phải người rất nổi tiếng không, làm trong ngành này ai mà không biết Vạn Tùng Đào! Mình cảm thấy xấu hổ thay cậu!”
Hứa Huyễn lập tức lên mạng tra, sau đó chính cô còn thấy xấu hổ về bản thân. Trong ngành này Vạn Tùng Đào giống như là một tiêu biểu, dù còn trẻ, nhưng lại đạt được nhiều thành công trong sự nghiệp. Người trong nghề mà không biết Vạn Tùng Đào, đúng là thứ nhạt nhẽo giữa thế giới đầy mùi vị.
Không chỉ xấu hổ mà cùng lúc còn có bất ngờ, phấn khích, chán nản, mong đợi.
Nhìn từng tấm ảnh trên màn hình, âu phục phẳng phiu của người kia, nụ cười mê người, đôi mắt khôn ngoan mà sáng trong lóe lên tia cương nghị và tự tin, tất cả những thứ này cũng khiến cho Hứa Huyễn vừa cảm thấy quen thuộc vừa xa lạ.
Cô đã tính đầy đủ mười đêm chưa hề thấy người đó, giờ phút này hắn lại đang trên màn hình vi tính mà mỉm cười với mình.