Chương 2: Cả đời chỉ đánh cược nơi em ( 2 )
5Trong ký túc xá ba con yêu nữ nghĩ thế nào cũng không thông Phó Tiểu Khả rốt cuộc là gặp vận đào hoa cứt chó gì. Mấy cô nàng vắt hết óc cũng không nghĩ ra, không phải tuyệt sắc giai nhân Phó Tiểu Khả làm sao có thể thu hút được Chí Tôn đại soái ca Hứa Tùng chứ?
Chính Phó Tiểu Khả cũng không hiểu, cô đến bây giờ còn nơm nớp lo sợ không thể tin những lời Hứa Tùng nói là thật, cô từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình đang mơ mộng giữa ban ngày.
Từ khi lên đại học, cô đã dồn phần lớn sức lực của mình vào việc học tập, nếu không thì lại đến thư viện đọc sách. Cô không thích đi tản bộ, không thích karaoke, không thích mua mỹ phẩm, cả ngày chỉ ăn mì tôm, bị mọi người gọi là A Thổ Muội.
Không ít bạn học đều nói, học đại học ba năm qua, chưa từng thấy Phó Tiểu Khả mặc váy lần nào.
Vì thế Phó Tiểu Khả lúc nào cũng cười hì hì, sờ mũi nói: “Chân mình không đẹp, sợ là sẽ hù dọa mọi người!”
Cứ như vậy một Thổ Muội Tử tầm thường, Hứa Tùng rốt cuộc vừa ý cô ở điểm nào chứ?
Ai cũng nghĩ không ra.
Nhưng những điều khó hiểu này cũng không ảnh hưởng đến chuyện Hứa Tùng liên tục chủ động tiếp cận Phó Tiểu Khả.
Mặc kệ là lúc tự học hay nghe giảng bài, anh đều thoải mái dời từ phía sau sang ngồi gần Phó Tiểu Khả. Chỉ trong một đêm Phó Tiểu Khả trở thành tâm điểm khiến cho toàn bộ nữ sinh trong trường vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Dần dần khi đã quen, Phó Tiểu Khả lúc nói chuyện với Hứa Tùng không còn lắp bắp nữa.
Cô đã đọc rất nhiều sách, kiến thức rộng rãi, bình thường không phải là không nói chuyện, chỉ là không thích nói chuyện với những người không quen, từ khi loại bỏ hết cảm giác Hứa Tùng là thần tượng, cô đã có thể nói chuyện với anh rất dễ dàng.
Cô kể cho anh nghe rất nhiều truyện lịch sử, rất nhiều về nguồn gốc điển cố, rất nhiều chuyện kỳ lạ thú vị, mà trong khi kể cô còn xen lẫn với những ý nghĩ và nhận xét rất mới lạ, những điều này khiến cho Hứa Tùng vô cùng say mê lắng nghe.
Chính cô cũng không nhận ra; nhưng đối với anh mà nói, anh đã bắt đầu bị cô thu hút.
Cái nóng của mùa hè lại tới một cách mãnh liệt, lặng lẽ đặt mình vào cái nóng bức của mùa hè.
Trong phòng tự học vô cùng oi bức, Phó Tiểu Khả vừa đọc sách vừa dùng quyển vở quạt liên tục.
Đột nhiên cảm giác được Hứa Tùng bên cạnh chọc vào người mình.
Cô quay đầu, thấy anh đang nhướng mày, cười hì hì với mình.
“Nóng lắm đúng không? Gọi mình một tiếng Hứa ca ca, sẽ đưa cậu đi ăn đồ lạnh!”
Phó Tiểu Khả thoáng đỏ mặt, hờn dỗi lườm anh một cái “Đừng nói lớn, bị người khác nghe thấy!”
Hứa Tùng nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô cảm thấy rất hài lòng muốn ngừng mà không được, anh nắm cổ tay cô đứng lên đi đến bên cửa lớp.
“Mình ước mọi người đều nghe thấy!”
Phó Tiểu Khả hận không thể đào một cái lỗ chui xuống, đành buông lỏng cổ tay đi theo phía sau anh.
Đi ra khỏi cửa, anh bỗng nhiên đứng lại.
Cô hơi hoảng hốt, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy?…A!”
Đột nhiên bị hắn giữ chặt bả vai, dựa vào vách tường bên ngoài cửa lớp.
Anh cuối đầu, buộc phải ở rất gần rất gần cô, giọng nói có chút nặng nề “Cậu còn chưa gọi mình là Hứa ca ca mà!”
Tai cô cũng đã nóng rực lên.
Thỉnh thoảng có bạn học đi ngang qua, nhìn thấy hai người họ như vậy ngạc nhiên không thôi, bước chân bất giác chầm chậm lại, ánh mắt không chút e dè nhìn chằm chằm.
Phó Tiểu Khả xấu hổ đỏ cả mặt, dùng sức đẩy Hứa Tùng, muốn đẩy anh ra.
Nhưng mà anh giống như một cái tháp sắt đóng đinh ở đó, sức đẩy của cô đối với hắn một chút xíu ảnh hưởng cũng không có.
“Đừng đùa nữa! Thả mình ra! Có người nhìn kìa!” Cô cuống quýt nói.
Anh vẫn thảnh thơi như cũ, cười xấu xa: “Vậy em gọi một tiếng Hứa ca ca đi, không thì anh sẽ không thả ra đâu!”
Phó Tiểu Khả bây giờ không có cách gì khác, nghẹn đỏ mặt, thở gấp, nhỏ giọng nói: “Hứa ca ca…”
Hứa Tùng lại làm khó dễ cô “Cái gì? Anh nghe không rõ! Em gọi lại một lần nữa đi, to hơn mới được!”
Phó Tiểu Khả sắp bị anh làm cho phát khóc, nhắm mắt lại bất chấp gọi: “Hứa ca ca!”
Hứa Tùng cười lớn, kéo cô vào lòng
Phó Tiểu Khả hoàn toàn đứng hình.
Hứa Tùng cứ ôm cô như vậy, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, đi ăn thức ăn lạnh.
Buổi tối, Phó Tiểu Khả cực kỳ hoang mang hỏi mọi người: “Bọn mày nói xem, tao và Hứa Tùng cuối cùng là quan hệ gì?”
Ninh Chỉ Hân nghe xong câu hỏi liền leo lên giường gõ vào đầu cô “Đồ ngốc! Cả trường đều biết mày bị Hứa Tùng kéo đi! Tao nói mày là bạn gái hắn, mày còn muốn thế nào?! Kí©ɧ ŧɧí©ɧ những người cô đơn như tao trắng trợn quá ha!”
Trong đêm tối Phó Tiểu Khả vô cùng oan ức nói “Nhưng mà, từ đầu tới cuối anh chưa từng nói tao là bạn gái của ảnh, cũng từ đầu đến cuối chưa từng nói là anh thích tao…A! Lão đại sao lại đánh tao!”
Cô còn chưa nói hết đã bị lão đại quăng gối nện cho một trận.
“Đồ ngốc! Người ta không phải dùng cách “nói” nông cạn như vậy! Người ta chỉ dùng “hành động”! Mày còn chưa thấy đủ sao hả!”
Lão nhị bên cạnh cũng nói: “Đúng, đúng! Chỉ có kẻ phàm tục khi yêu mới nói ra, còn người vĩ nhân khi yêu đều dùng hành động! Lão Tứ ngốc, tranh thủ thời gian, đừng có suy nghĩ lung tung, để cho hắn dùng “hành động” tận tình yêu mày đi!”
Phó Tiểu Khả lần thứ n bị sặc nước miếng của chính mình.
6
Sắp đến sinh nhật Hứa Tùng, cô hỏi anh muốn quà gì. Hứa Tùng suy nghĩ một chút, trả lời là: “Có một mong muốn duy nhất!”
Phó Tiểu Khả hỏi là cái gì, Hứa Tùng kéo tay cô, nhìn vào mắt cô cực kỳ nghiêm túc nói cho cô biết: “Anh muốn thấy em mặc váy!”
Phó Tiểu Khả đấu tranh tư tưởng một lúc.
Cô cắn môi, giãy ra.
“Chân em…rất xấu…”
Hứa Tùng nhíu mày nhìn cô, giống như biết rằng cứ im lặng chờ đợi như vậy sẽ khiến cô tự mình tiếp tục nói hết lý do.
“Chân em từng bị bỏng, để lại vết sẹo rất lớn, nhìn rất kinh khủng! Đã rất lâu rồi em chưa từng mặc váy” trong giọng nói của cô trong vô thức để lộ ra một chút cô đơn.
Hứa Tùng cau mày. Anh có hơi đau lòng. Nhưng lập tức anh thả lỏng cơ mặt, nở một nụ cười, kéo Phó Tiểu Khả đi ra ngoài lớp học.
“Ơ? Chúng ta đi đâu vậy?” Phó Tiểu Khả vừa đi theo vừa vội vã hỏi.
“Yên nào, đi theo anh là được, cô bé Cinderella của anh!” anh kéo cô chạy một mạch về phía trước.
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ.
Tay trong tay chạy cùng anh dưới ánh mặt trời, ngay lúc này Phó Tiểu Khả cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Hứa Tùng kéo Phó Tiểu Khả đến một cửa hàng thời trang. Anh đích thân chọn cho cô một cái váy dài phong cách Bohemian.
“Thế này sẽ không nhìn thấy sẹo của em!”
Phó Tiểu Khả ngẩn người nhìn chiếc váy rực rỡ.
“Nhưng mà váy kiểu này, không hợp với em…” cô ngập ngừng.
Hứa Tùng lại nói: “Cô Bé Lọ Lem cũng không nhất thiết phải quét tro, trước 12h trong đêm vũ hội, em là cô gái xinh đẹp nhất!” anh nói với Phó Tiểu Khả “Không có gì không thích hợp, chỉ cần em thay đổi kiểu tóc, sau đó mặc chiếc váy này, anh bảo đảm em sẽ thay da đổi thịt!”
Phó Tiểu Khả bị lời nói đó thuyết phục.
Hai ngày sau sinh nhật Hứa Tùng, Phó Tiểu Khả chỉnh sửa kiểu tóc, mặc chiếc váy dài kia, rồi nhờ Ninh Chỉ Hân giúp cô trang điểm.
Trang điểm xong, cô khẽ ca ngợi một tiếng.
“Oa oa! Kỹ thuật trang điểm của tao đã cao siêu đến vậy sao? Thật là heo nái đã biến thành Điêu Thuyền[1] nè!” Ninh Chỉ Hân kêu gào.
Lão đại với Lão nhị còn xúc động hơn, miệng đang uống nước đều phun hết ra ngoài, quyển sách trong tay cũng rớt xuống đất.
“Phó Tiểu Khả?! Trời, thế giới này điên quá rồi nha! Chuột nhờ mèo làm phù dâu kìa!! Phó Tiểu Khả trang điểm ăn mặc đẹp một chút cũng thành một đại mỹ nhân nha!!!”
Phó Tiểu Khả bị đám bạn kêu gào vừa ngượng lại vừa vui.
Cô rất muốn biết chút nữa Hứa Tùng thấy cô ăn mặc như vậy biểu hiện lúc đó sẽ như thế nào.
Phó Tiểu Khả đã không phải thất vọng. Lúc Hứa Tùng thấy cô ánh mắt có chút không giống bình thường.
Ánh mắt nóng bỏng, như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại phải kiềm chế, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm như thiêu như muốn thiêu đốt cô.
Đám bạn của anh cũng ồn ào đứng dậy. Bọn họ la oai oái:
“Chà, Hứa Tùng thật là bất ngờ nha, mày thật là có phúc đó!”
“Oa ha, Hứa Tùng không ngờ mày nhặt được bảo bối ha!”
“Trời ơi, Hứa Tùng 'Tái ông thất ngựa, họa phúc không lường'[2] đâu biết là họa hay phúc phải không nào?”
Mấy lời này, Phó Tiểu Khả nghe không hiểu lắm. Đang muốn hỏi một chút, lại thấy Hứa Tùng đánh lên đầu người kia một cái.
“Đi đi đi, tránh sang một bên! Đừng có nói bậy nói bạ, làm phiền người khác có được không!!!”
Người kia hì hì cười gian, vừa trốn sang một bên nói: “Được rồi được rồi, tao không nói bậy nói bạ! Tao tránh sang một bên, tự động hủy thi diệt tích đây!”
Trong lòng Phó Tiểu Khả hơi nghi hoặc một chút, nhưng cô nhanh chóng bị Hứa Tùng cuốn lấy liền ném nó ra sau đầu.
Vì vui vẻ nên Hứa Tùng uống chút rượu. Cả đêm, anh từ đầu đến cuối đều nắm tay Phó Tiểu Khả không buông, như là đang giữ một món bảo bối, rất sợ vừa buông tay một chút là làm mất.
Phó Tiểu Khả theo anh, cả đêm mặt cũng đỏ giống như uống rượu vậy.
Hứa Tùng thừa dịp không ai để ý ghé vào tai cô nói nhỏ: “Tiểu Khả, em thật đẹp! Anh bị em lấy mất hồn phách rồi!” giọng nói anh trầm thấp, khe khẽ bên tai cô, cô cảm thấy hồn phách của mình cũng bay mất rồi.
Cô cúi đầu, khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào giống như mật ong vậy.
7
Một buổi chiều sau sinh nhật của Hứa Tùng, Phó Tiểu Khả vừa ngủ trưa dậy, đang ngồi trong ký túc cho tỉnh ngủ thì được cô quản lý ký túc cho hay là bên ngoài có người kiếm.
Cô vội vàng chạy xuống lầu thì thấy người tìm mình là một cô gái rất xinh đẹp.
Cô gái kia thấy cô, thoải mái bước tới chào hỏi: “Cậu là Phó Tiểu Khả đúng chứ!? Xin chào, mình tên Ngải Điềm Điềm!”
Phó Tiểu Khả ngơ ngác nhìn cô gái: “Chào cậu, xin lỗi…mình hình như không quen cậu”
Ngải Điềm Điềm hất tóc, một cảm giác phóng khoáng chín chắn được sinh ra. Phó Tiểu Khả khẽ chắt lưỡi.
“Không sao, mình tới là để nói cho cậu biết một chuyện — thật ra Hứa Tùng hẹn hò với cậu không phải vì cậu xinh đẹp khiến anh ấy thích, mà do anh ấy và mấy người bạn đánh cược — cá rằng anh ấy có thể khiến cho một Thổ Muội chưa từng mặc váy phải mặc váy!”
Khuôn mặt giống như thiên thần của Ngải Điềm Điềm hiện lên một nụ cười tao nhã, một nụ cười hoàn hảo, khiến cho cả người Phó Tiểu Khả lạnh run.
“Tại sao tôi phải tin lời cậu nói? Cậu là ai? Tại sao lại nói cho tôi biết chuyện này?”
Ngải Điềm Điềm vẫn cười tao nhã như vậy “Không tin lời tôi sao? Thật ra thì cậu chỉ cần hỏi những người bên cạnh Hứa Tùng một chút là biết tôi có nói thật hay không. Nói thật thì tất cả mọi người đều biết chỉ có mình cậu là chẳng hay biết gì. Cậu hỏi tôi là ai? Tôi là bạn nhảy từ nhỏ của Hứa Tùng đồng thời là bạn gái anh ấy; tôi cảm thấy lần này anh ấy đùa có hơi quá nên muốn nói cho cậu biết, sớm nghĩ lại đừng để lún quá sâu, tránh bị tổn thương. Dù ra sao, đến cuối cùng Hứa Tùng anh ấy cũng sẽ quay về bên cạnh tôi thôi!”
Phó Tiểu Khả xiết chặt nắm tay, ép bản thân phải nở một nụ cười.
“Cảm ơn lời khuyên của cậu; chỉ có điều lần sau” mặc kệ trong lòng đang cuồn cuộn dậy sóng Phó Tiểu Khả cũng không muốn bị người khác chê cười “Những lời này xin hãy nói thẳng với nam chính kia đi, cậu trực tiếp tìm tôi thế này dù thế nào cũng làm cho khí chất xinh đẹp và tao nhã của cậu bị giảm xuống thôi!” nói xong cô xoay người lên lầu, không thèm liếc mắt nhìn lại gương mặt phía sau lưng một lần, không quan tâm tới vẻ mặt không cam lòng của cô ta.
8
Phó Tiểu Khả không lên giảng đường hay phòng tự học.
Phó Tiểu Khả bắt đầu trốn lên lớp.
Phó Tiểu Khả tắt điện thoại.
Phó Tiểu Khả không nhận điện thoại ký túc xá.
Phó Tiểu Khả kiên quyết tránh mặt Hứa Tùng.
Cô gái kia ghét thì cứ ghét, có ý đồ xấu thì cũng mặc nhưng…cô ta nói không sai — Hứa Tùng hóa ra chỉ vì cá cược mới tiếp cận cô.
Phó Tiểu Khả không tìm Hứa Tùng làm loạn. Cho dù là đau lòng khổ sở, những chuyện như vậy cô làm không được.
Cô chỉ gửi tin nhắn cho anh, để cho anh biết sau này đừng liên lạc nữa.
Sau đó cúp máy, từ nay về sau tránh mặt sẽ không gặp anh.
Dù không gặp nhưng lại không kiềm chế không nghĩ tới. Vừa nghĩ tới anh, nghĩ đến mọi việc trước đây, trong lòng cô lại đau đớn vô cùng.
Cô tự nói bản thân không được khóc, vì thế mặc cho nước mắt lưng chừng trong hốc mắt, cũng cố nén lại không để chúng rơi xuống.
Nhưng mà hai ngày sau, cuối cùng cô cũng bị Hứa Tùng kéo vào một phòng học không người mặt đối mặt.
Vừa nhìn thấy anh, trái tim cô lại đau nhói.
Hắn không giống với thường ngày, bề ngoài hơi nhếch nhác, mái tóc rối bời, cằm lún phún râu chưa cạo, mắt đầy tơ máu, đôi lông mày nhíu chặt.
Mũi cô thấy hơi cay.
Không phải cô chỉ là một vật đánh cược thôi sao? Không phải hắn cá cược, đùa giỡn với một Thổ Muội sao?
Cô kiên quyết quay đầu, lệnh cho chính mình không được nhìn anh.
Lại bị anh giữ chặt lấy má xoay về đối diện với anh.
“Tại sao?” Anh thấp giọng hỏi, giọng nói hơi khàn.
Cô nghĩ có lẽ anh cũng có một chút đau; nhưng mà, có thể đau đớn đến thế nào chứ? Có lẽ anh chỉ là áy náy, có lẽ anh chỉ là cảm thấy buồn tẻ, có lẽ hắn muốn kiểm nghiệm khả năng cuốn hút của chính mình tới đâu — Ngược lại dù thế nào anh cũng sẽ không thật lòng thích mình đâu!? Một cô gái dân tộc như Phó Tiểu Khả cô sao bằng một góc của Ngải Điềm Điềm kia chứ?
Cô cố gắng mỉm cười với anh “Em biết hết rồi!” cô lạnh nhạt nói, cứ như sự thật cũng không khiến cho cô tổn thương chút nào “Anh cùng bọn họ đánh cược mới tìm em! Anh cũng có bạn gái rồi!”
Lời nói của cô, thái độ của cô, nụ cười của cô tất cả đều khiến anh vô cùng ân hận.
Anh đấm lên tường.
“Cô ta không phải bạn gái của anh! Cô ta chẳng qua chỉ là bạn nhảy trước kia thôi! Là cô ta tự nghĩ mình là bạn gái của anh! Em hãy tin anh, Tiểu Khả!” hắn nâng gò má nàng cuống quýt nói cho cô biết.
Phó Tiểu Khả cười rộ lên.
“Hứa Tùng vấn đề không phải cô ta là ai, cô ta có phải bạn gái anh hay không không liên quan gì đến em. Vấn đề là, mọi chuyện chỉ là một ván cược, một lời nói dối, một sai lầm mà thôi!”
Cô chậm rãi gỡ từng ngón tay anh ra, kiên trì mà dứt khoát.
Ngón tay hắn lại xiết chặt như cũ, cố chấp mà vội vàng.
Phó Tiểu Khả dùng sức đẩy anh ra “Hứa Tùng, chúng ta không còn là trẻ con, đây là phòng học, chút nữa sẽ có người tới, anh buông em ra! Chúng ta nên dừng ở đây thôi!”
Hứa Tùng không nghe, làm thế nào cũng không buông tay.
Phó Tiểu Khả cảm thấy mình sẽ không chịu được nữa.
Cô trừng mắt nhìn Hứa Tùng, nói từng chữ: “Cuối cùng là anh muốn thế nào? Anh muốn thế nào hả?” những giọt nước cuối cùng chảy dài từ khóe mắt xuống, chảy qua mũi cô rồi rơi vào miệng cô.
Dường như anh có thể biết được vị của những giọt nước mắt kia, bởi vì trong lòng anh cũng tràn đầy chua xót.
” Anh buông em ra!” cô lại nói lần nữa; anh vẫn không chịu buông tay.
Cuối cùng cô bộc phát, hung hăng đẩy anh, lớn tiếng quát: “Hứa Tùng anh không thể ức hϊếp người khác như vậy! Anh buông em ra! Mau buông ra!!!”
Cô vừa quát vừa khóc.
Có người mở cửa bước vào, nhìn thấy bọn họ, kinh ngạc đứng ở cửa, hoang mang không biết nên vào hay nên ra.
Phó Tiểu Khả không thèm để ý đẩy anh ra, không thèm quay đầu lại liều mạng chạy ra ngoài.
Nước mắt rơi xuống, trái tim đau như bị vỡ vụn.
Cô không còn sức che đậy nỗi đau, cuối cùng thì anh đã dễ dàng đập tan lớp vỏ ngụy trang mạnh mẽ của cô.
9
Phó Tiểu Khả cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ vậy. Trong mơ mọi thứ đều hoàn hảo, tỉnh mộng thì sự thật lại khủng khϊếp không thể chịu đựng nổi.
Cô nhắc nhở bản thân, cũng bắt buộc bản thân phải quên đi Hứa Tùng, cô cũng tự nhủ chỉ cần quên đi anh, bản thân cũng sẽ không đau nữa.
Từ lần đó, Hứa Tùng không quay lại tìm cô.
Cô nghĩ có lẽ anh lừa cô chẳng qua là cảm thấy có hơi áy náy cho nên muốn được cô tha thứ. Nhưng nếu cô không chịu, vậy anh cũng không cần thiết phải dây dưa vô vị với cô nữa.
Phó Tiểu Khả tự nói với bản thân, cứ như vậy đi đừng để dây dưa thêm, cứ như vậy cả hai quên đi nhau cũng tốt.
Nhưng một hôm, Ninh Chỉ Hân lại nói cho cô biết: “Hôm nay tao nghe Hứa… nghe bên kí túc nam nói, dạo này hắn uống rất nhiều rượu, ngay cả thầy quản lí cũng biết rồi! Thầy quản lí còn nói, nếu hắn không bớt phóng túng đi, sẽ nghiêm khắc xử phạt”
Lão đại nói với cô: “Tiểu Khả, tao thực ra muốn nói với mày tên Hứa…, hắn ngày nào cũng đứng dưới sân kí túc nhìn lên cửa sổ phòng chúng ta nửa ngày trời, nhưng sau trận mưa không thấy tới nữa”
Lão nhị bổ sung thêm lời Lão đại: “Tại sao sau hôm đó hắn không tới nữa? Tại vì hắn dầm mưa nên bị bệnh! Mấy hôm nay tao bị đau bụng, không phải vẫn đi xuống phòng y tế suốt đấy sao? Sau bữa đó, tao gặp hắn ở phòng y tế!”
Lúc mấy cô nàng nói chuyện này, Phó Tiểu Khả vẫn lẳng lặng không lên tiếng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng đến lúc không có ai, cô lại trốn vào trong chăn, vẫn im lặng, nhưng khuôn mặt lại đầy nước mắt.
Cô cảm thấy người kia đúng là một kẻ cướp, khiến cho cô muốn quên lại không quên được, khiến cho cô vừa đau vừa khổ sở, khiến cho cô không biết chính xác bản thân nên làm gì, một kẻ cướp khắc vào trong tim.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày sinh viên năm thứ tư tốt nghiệp.
Trước khi tốt nghiệp, nhà trường tổ chức một hội diễn văn nghệ lớn, học sinh toàn trường đều phải có mặt tham gia.
Đương nhiên trong hội diễn không thể thiếu tiết mục của Hứa Tùng.
Phó Tiểu Khả cũng không biết rõ lúc mình ngồi ở phía dưới xem diễn có cảm xúc thế nào.
Giống như vô cùng hoảng sợ, lại giống như có chút mong đợi.
Đang lúc hồi hộp, Ninh Chỉ Hân nói cho cô biết: “Tiểu Khả Tiểu Khả! Tiết mục tiếp theo là của Hứa Tùng! Mày ổn chứ? Nếu như không ổn tao sẽ theo mày ra ngoài dạo một lát!”
Phó Tiểu Khả nhìn nhỏ trả lời: “Đi thôi!” trong hội trường giọng cô nghe có hơi ồm ồm.
Âm nhạc lập tức vang lên.
Dáng người minh tuấn kia bước lên sân khấu, mọi người xung quanh không ai không say mê theo dõi.
Nhịp tim cô đập theo giai điệu âm nhạc, theo từng bước nhảy của anh, bình bịch nhảy lên, đập nhanh như vậy, hoảng hốt, không bình tĩnh được, không cách nào kiềm chế được.
Không biết điệu nhảy hoàn tất khi nào, khi âm nhạc ngừng hẳn, khi anh thể hiện động tác kết thúc, toàn trường thét lên chói tai hoan hô, Phó Tiểu Khả cảm thấy đầu óc mình quay mòng mòng.
Mà anh, đứng trên sân khấu, không ngừng thở gấp, nhưng không đi xuống.
Thậm chí, anh còn đến gần mép sân khấu hơn, anh nhận lấy micro trong tay người dẫn chương trình, anh đứng trên sân khấu, đối mặt với toàn thể mọi người trong hội trường, l*иg ngực anh phập phồng liên tục, anh thở gấp nói: “Hôm nay, bài nhảy này, tôi nhảy vì một cô gái! Trước đây, tôi lừa dối cô ấy, làm tổn thương cô ấy, nhưng tôi muốn cô ấy biết! Tôi sai rồi, tôi hối hận, tôi rất đau! Còn nữa tôi muốn cô ấy biết, tôi là thật lòng!” anh tỏ tình khiến toàn trường yên lặng như tờ, giọng nói anh chân thành tha thiết khiến mọi người cảm động.
Cuối cùng, anh nhìn về hướng nào đó dưới khán đài anh nói: “Xin lỗi, xin em tha thứ cho anh! Anh là thật lòng! Phó Tiểu Khả anh thật lòng thích em!”
Toàn trường xôn xao, mọi người đều quay đầu nhìn về phía Phó Tiểu Khả.
Phó Tiểu Khả che miệng khóc.
Hứa Tùng nhảy từ trên sân khấu xuống, chạy nhanh về phía cô.
Đến trước chỗ cô ngồi, anh đứng lại.
Toàn trường như ngừng thở. Toàn trường lần nữa trở nên im lặng.
Anh đi đến trước mặt cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô, lúc mở miệng, giọng nói khàn khàn, gần như nghẹt thở: “Tiểu Khả, anh thật lòng! Anh rất thích em! Anh cầu xin em có thể tha thứ cho anh, được không?”
Phó Tiểu Khả không kiềm được nước mắt, nói không nên lời.
Mọi người bên cạnh chờ đợi lo lắng, không đợi được nữa thúc giục cô: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Tiếng nói dần dần hội tụ, bắt đầu lớn lên, dần dần lan ra toàn bộ hội trường.
Âm thanh chấn động như thế, bao quanh bốn phía khiến Phó Tiểu Khả vừa choáng váng vừa bối rối.
Anh đứng giữa trung tâm, đưa tay về phía cô.
Nước mắt cô giàn giụa, nói với anh một câu: “Anh về sau, sẽ còn đánh cược một cô gái khác như vậy không?”
Anh từ tâm trạng hồi hộp sốt ruột trở nên vô cùng hào hứng, nụ cười trên mặt anh giống như cầu vòng sau cơn mưa.
“Sẽ không! Cả đời anh chỉ đánh cược nơi em!”
Cuối cùng Phó Tiểu Khả đưa tay ra, đặt vào trong lòng bàn tay hắn.
[Hoàn]
Chú thích:
[1] Điêu Thuyền là một mỹ nhân xinh đẹp xuất hiện trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa do La Quán Trung hư cấu, nàng được xem là một trong Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa. Sắc đẹp của Điêu Thuyền được ví là Bế nguyệt