Trầm Hương Tỏa

Chương 2

Chương 2
Nhớ lại ngày đó hắn lần đầu tiên đến Trầm Hương lâu, cũng đã so trên dưới với Phó Tân Bác. Nếu cơn tức này hắn không phát được, sau này hắn làm sao sống yên ở Dương Châu này? Hắn nhìn ra được, Phó Tân Bác đối với Tỉnh Bách Nhiên, thật sự là xuất phát từ chân tâm. Về phần mình, đương nhiên cũng thích Bảo nhi. Nếu không thì đâu cần phải vì một tiểu qua mà phải gây sự với người có thế lực tương đương với mình ở Dương Châu – Phó đại thiếu gia.

Chẳng qua, kiểu thích này, chỉ là bỏ thêm chút ít sức so với những lần trước thôi. Bất kể như thế nào, hắn sẽ không cam nguyện nhận thua. Chỉ nghĩ cảnh Phó Tân Bác hôn Tỉnh Bách Nhiên lúc nãy, Trương Siêu vẫn chưa hết tức, vừa lúc dư quang thoáng nhìn thấy một vật như cái thùng, không hề nghĩ ngợi, thẳng chân mà đạp.

(hư quá ==!!)

“Rầm……” Âm thanh lại vang lên lần thứ hai.

“Nước!” Mao Phương Viên kinh hô.

Lại đổ, lại đổ……

Vừa gánh được nước lên, Mao Phương Viên vốn định nghỉ ngơi một lúc mới làm tiếp, kết quả thùng vừa mới đặt xuống, lại bị đá ngã.

“Ngươi……” Hắn vốn nói chuyện không lưu loát, cảm thấy quýnh lên, lại càng nói lớp,“Ngươi sao…… lại vậy……”

“Bổn công tử ra sao?” trong lòng Trương Siêu vốn đang không vui, thấy tên bẩn thỉu ngờ nghệch này, lại càng bực mình.

“Ngươi…… Khi dễ người……”

Mao Phương Viên cắn môi, nước mắt đã ngân ngấn.

Hắn không vui.

Trước kia lúc bị mama đánh, hắn cũng không tới nỗi khó chịu như vậy.

Trương Siêu nhìn thấy hắn, khẽ cười một tiếng.

Thì ra là một thằng ngốc.

Thật là, với một thằng ngốc, so đo làm cái gì?

Lắc đầu, Trương Siêu nhấc chân bước qua thùng nước, không thèm để ý người phía sau.

Tiệc rượu đúng giờ bắt đầu.

Nhóm tiểu quan đi lên đài, từ lời nịnh nọt giới thiệu của tú bà, dưới ánh mắt bọn phú thương công tử dưới đài lập tức lộ ra ánh nhìn thèm khát.

“Theo ta thấy, bất quá cũng chỉ thế thôi, hiền đệ.”

Một nam tử mặc thanh bào nho nhã lịch sự, thong tha phe phẩy cây quạt có họa quân tử lan.

“Truyền Quân huynh, chờ một chút chớ vội nóng nảy.” Trương Siêu vỗ vỗ vai hắn,“Vở kịch hay còn phía sau.”

“Nga? Thật không?” Vương Truyền Quân nhíu mày,“Ta đây chờ xem, tên tiểu quan có thể khiến hiền đệ ngày đêm đặt trong miệng, chờ âu yếm kia, là cái dạng vưu vật gì.”

Trương Siêu mỉm cười nói:“Đến lúc đó, Truyền Quân huynh đừng cùng đệ tranh đoạt là được.”

“Quân tử không đoạt người có chủ.” Vương Truyền Quân thu hồi cây quạt, đưa mắt nhìn trên đài,“Huống hồ, bên trong cũng không có thứ ta thấy hứng thú.”

Biết này huynh đệ bái kết

này là một tên nôn nóng, Trương Siêu cũng không nói thêm nữa, chỉ chờ. Ngẫu nhiên, còn lơ đãng nhìn về phía Phó Tân Bác ngồi cách đó không xa.

Lúc này, hắn bỗng nhìn thấy có bóng người hơi quen quen.

Thằng ngốc?

Hắn ở cùng Phó Tân Bác tán gẫu gì vậy?

“Bảo nhi hắn bình thường…… Thật sự nói ta như vậy?” Giọng nói Phó Tân Bác vội vàng mà mang theo vui sướиɠ.

“Vâng.” Mao Phương Viên dùng sức gật gật đầu,“Hắn nói…… Thích…… Bánh bao.”

“Bánh bao?” Phó Tân Bác khó hiểu.

“Chính là ngươi…… Bảo Bảo nói ngươi giống bánh bao……” Mao Phương Viên thành thực nói.

Phó Tân Bác không khỏi im lặng.

Quản hắn là bánh bao vẫn là bánh mì làm gì…… Chỉ cần trong mắt ngươi có ta, như vậy đủ rồi.

Ta sẽ để ngươi đi bên cạnh ta, nhất định!

Nghĩ như vậy, Phó Tân Bác lại kiên định muốn mua được lòng tin của Tỉnh bách Nhiên tối nay.

“Cám ơn ngươi nói cho ta biết điều này…… Hả? Người đâu?” Phó Tân Bác vừa tỏ vẻ cảm kích với Mao Phương Viên thì đã không thấy người đâu.

Hắn vốn không biết, lúc này Mao Phương Viên đang chính khí hừng hực chạy đến phía Trương Siêu.

Người xấu!

Đạp đổ nước hắn khổ nhọc mới gánh được, làm hại hắn làm việc chậm trễ khiên mama phạt hắn không được ăn cơm, người xấu!

Làm chuyện sai với hắn còn không chịu xin lỗi, người xấu!

Trương Siêu hăng hái nhìn chằm chằm cái người đang hừng hực tiến về phía mình… Một thằng ngốc

Chú ý đến tầm mắt Trương Siêu, Vương Truyền Quân tò mò theo nhìn theo hắn, sau đó…sặc rượu.

“Khụ khụ…… Khụ…… Hiền, hiền đệ……”

“Làm sao vậy? Truyền Quân huynh.” Trương Siêu thấy hắn như vậy, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“Cái đó…… Chắc sẽ không là…… Bảo nhi ngươi nói chứ?”

“Truyền Quân huynh trong đầu huynh nghĩ gì vậy? Hắn? Sao có thể?” Trương Siêu dè bỉu. (=o=)

“Kia……” Vương Truyền Quân đem “Vậy ngươi sao

chứ nhìn theo hắn” Đổi thành,“Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng, phẩm vị của người, trở nên độc đáo như thế từ khi nào.”

Trương Siêu cười nói:“Cho tới bây giờ cũng chưa từng độc đáo như thế.” =w=

Hắn vừa dứt lời, Mao Phương Viên cũng đã vọt tới trước mặt của hắn.

Bởi vì đi nhanh, hắn thở có hơi gấp, khuôn mặt cũng đỏ bừng, chẳng qua trên mặt bụi nhiều quá nên nhìn không ra mà thôi.

“Có gì sao?” Trương Siêu nâng mắt, nở nụ cười.

“Ngươi, ban ngày, vì cái gì, nhấc chân đá nước, của ta?” Cố hết sức hỏi ra những lời này, Trên trán Mao Phương Viên đã rịn ra mấy giọt mồ hôi.

Cười? Ngươi còn cười?

Cười chì cười đi, sao lại cười đẹp như vậy chứ? Mao Phương Viên có hơi lung lay tâm.

Lúm đồng tiền trên đôi má Trương Siêu ngày càng sâu:

“Bởi vì…… Ta thích ngươi a.” ^_^

“Cái, cái, cái, cái, cái gì?” đầu lưỡi Mao Phương Viên thắt mạnh hơn.

“Ta nói, ta thích ngươi.” Trương Siêu ôn nhu nói,“chẳng lẻ Ngươi không hiểu được, nếu là ngươi thích một người, vì hấp dẫn lực chú ý của hắn, nên gặp hắn lại muốn bắt nạt hắn sao? Cho nên, ta bắt nạt ngươi, là bởi vì ta thích ngươi.”

(*đỏ mặt* vậy…vậy…Cẩn cục cưng, Rùa gia gia, Tiểu Lang, Tiểu Mọt …các ngươi đều thích ta sao? Hảo ngượng nha >/////////_///