Chương 1
Ngày hôm đó, đường Hồng Y ở Dương Châu thành náo nhiệt cực kỳ.Nơi gọi là đường Hồng Y là một trong những chợ hoa khá lớn của thành, nơi nổi danh nhất trong con đường là một tiệm có cái tên rất tao nhã — Trầm Hương lâu. Là một
nơi chuyên buôn bán tiểu quan.
Vốn đang thịnh hành nam phong, đối với câu lan viện tiểu quán quan, mọi người cũng không muốn bàn luận.
Mà ngày hôm nay, là ngày khai bao của một đám tân tiểu quan, tự nhiên có thể hấp dẫn đến rất nhiều vị quan to phú quý thích xem náo nhiệt đến đây.
“Ngốc Mao! Ngốc Mao!”
Một âm thanh chói tay vang lên sau hậu viện, ngay sau đó, trong trong góc lòi ra một cái đầu xám xịt bẩn thỉu, nơm nớp lo sợ bà bán nam bán nữ hung thần ác sát đang đứng chống nạnh hai tay phía xa.
“Ma…Mama…”
“Ngươi tìm đường chết có phải hay không? Gọi lâu như vậy mới chịu trả lời?” Tên bán nam bán nữ được gọi là “Mama” kia tiếp tục la mắng,“Ngày hôm nay mọi người đều vội muốn chết, ngươi lại trốn đi lười biếng phải không?”
“Ta, ta không có lười biếng……” Từ trong góc phòng chui ra một cậu bé
bẩn thỉu miệng lúng lúng nói,“Ta đang đổ…… Đổ……”
“Ôi trời ơi! Đổ? Bình thường nhìn ngươi là một thằng nhóc hư hỏng rồi, hiện tại ngay cả đổ ngươi cũng dám? Ta thấy ngươi ngứa da rồi nhỉ……” Người nọ nói xong liền đi qua nhéo mạnh lỗ tai cậu bé.
(từ đổ của bé là lấp kín, còn bà này hiểu thành đổ (đánh cược, bài bạc…) đồng âm khác nghĩa, tội bé T_T)
“A…… Mama tha mạng……” khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của cậu nhóc mặt nhăn nhó, thật vất vả mới nói lưu loát được, nói xong câu đó lại tiếp tục lắp,“Ta ở đổ(lấp)…… hang con chuột……”
“Đến lúc này mi còn quan tâm con chuột đồng làm quỷ gì! Tên của ngươi quả nhiên là xứng với ngươi.” Tú bà lấy tay đầu ngón tay chọc cái ót của nó châm chọc nói,“Đi đun nước nóng cho ta, đại gia hỏa nhi đang chờ lau người đấy, nếu hôm nay khách nhân nào mất hứng, ta sẽ hỏi tội ngươi!”
“À……”
“A À cái gì còn không mau đi!”
Sau khi bị rống một tiếng, Ngốc Mao rốt cục lấy lại tinh thần, xoa xoa nhẹ cái lỗ tai bị ngắt đến phát đau, tiếp theo co chân chạy như chớp vào phòng bếp.
Ngốc Mao vốn không phải là Ngốc Mao.
Lúc hắn ba tuổi bị ném trước cửag Trầm Hương lâu, trên cổ treo một miếng tiểu đồng tỏa, mặt trên có khắc ba chữ “Mao Phương Viên”.
Đêm đó có một trận tuyết lớn, một đứa trẻ ba tuổi, cả người tím ngắt cuộc tròn trước cửa quá, đến khi tú bà phát hiện ra, đã muốn trút hơi thở cuối cùng.
Sau khi đứa trẻ được cứu về bị sốt
một trận, tú bà vốn thấy hắn bộ dạng cũng khá nên nghĩ mình không công đã kiếm được món hời, nhưng hắn ngã bệnh nên phải tốn không ít ngân lượng, ngẫm lại thấy bực mình, cho nên dứt khoát mặc kệ hắn, để hắn tự sinh tự diệt. Cuối cùng sốt cũng hạ, nhưng mà đứa nhỏ này từ đó về sau liền bị ngu dại, ngay cả nói cũng bị lắp.
Người như vậy, nhất quyết là không thể dạy dỗ làm tiểu quan, vứt bỏ lại thấy đáng tiếc, vì thế tú bà đành phải để hắn đảm đương tạp dịch. Chỉ chớp mắt, mười mấy năm đã trôi qua rồi.
Tuy nói Mao Phương Viên đầu không tốt lắm, lại rất vụng về, nhưng cũng coi như khỏe mạnh, người khác bảo hắn hướng đông, hắn tuyệt đối không có can đảm chạy đi tây.
Cho nên bình thường có tiểu quan muốn chạy trốn, thường chọn Mao Phương Viên hỗ trợ.
Chẳng qua, một lần cũng chưa thành công.
Mỗi khi sự việc bại lộ, tú bà
quy công
thường thường nổi giận đùng đùng bắt người về đánh vài cây, sau đó thì Mai Phương Viên cũng bị dính tai ương. Đám tiểu quan còn phải giữ lại buôn bán, xuống tay quá nặng không tốt, mà đối với Ngốc Mao, hoàn toàn khác nhau. Da tróc thịt bong thậm chí nhìn thấy xương cốt đều là chuyện bình thường.
Ngốc nhân có ngốc phúc, phúc duy nhất của Mao Phương Viên, đại khái là mệnh cứng rắn, thành công sống trong Trầm Hương lâu đến giờ.
Nhưng mà cái này đến tột cùng có pải là phúc không, chuyện này vẫn chưa rõ.
Mao Phương Viên vào phòng bếp, mới phát hiện lu nước trống không, nghĩ thầm mau đi múc nước, bằng không mama đến đây thì chết.
Trở lại hậu viện, phát hiện tú bà đã đi rồi, điều này làm cho Mao Phương Viên nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn lại chứng kiến, bên cạnh giếng có một người khác đang đứng.
Cảnh tượng rất quen thuộc.
Bên cạnh giếng, mỹ nhân, nhảy xuống, bọt nước tung lên ……, ánh mắt trống rỗng, ánh mắt chằm chằm theo dõi hắn.
“Không! Đừng!”
Mao Phương Viên hô to một tiếng, hai tay ôm đầu, thống khổ ngồi xuống.
Người vốn đang đứng bên cạnh giếng bị hoảng sợ, quay đầu đến nghi hoặc hỏi:“Mao mao…… Ngươi làm sao vậy?”
“Không nên nhảy…… Không nên nhảy……”
“Nhảy?” Người kia nhướng mi đẹp,“Ngươi nghĩ rằng ta muốn đi tìm cái chết?”
“Đừng…… đừng……”
Mao Phương Viên vẫn ngồi như trước, đắm chìm ở trong thế giới của mình
“Yên tâm, ta không sao. Mao mao…… mao mao?” Người kia đi đến trước mặt hắn, mới phát hiện hắn hơi bất thường.
Mao Phương Viên chậm rãi ngẩng mặt lên, lúc nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của người trước mặt, mới rốt cục nở nụ cười mở ra:“Bảo bảo……”
Người kia “Xì” Một tiếng cười lên.
“Mao mao, ta nói rất nhiều lần, là Bảo nhi, không phải bảo bảo
(cục cưng).”
“Bảo…… Bảo……” Mao Phương Viên thực cố gắng muốn bắt chước ohats âm chữ kia, đầu lưỡi lại cong không được.
“Quên đi, bảo bảo thì cứ gọi bảo bảo đi.” Tâm tình Tỉnh Bách Nhiên vốn rất âm u mới vui lên được chút ít,“Ngươi còn có việc phải làm nhỉ? Cần hỗ trợ sao?”
“Không cần không cần, tự ta…… Ta sẽ làm ……”
Tring ấn tượng của Mao Phương Viên, người này cũng xem là khá đẹp, mỹ nhân là không cần làm việc.
Tỉnh Bảo đẹp, Tiểu Kiều đẹp, Hiểu Thần đẹp, Điện Phỉ rất dễ nhìn…… Chỉ có mình, cả ngày lúc nảo cũng bẩn thỉu, không ai thích, phải làm việc.
Đi đến bên cạnh giếng, thả gáo nước xuống, rồi nhấc lên, xem…… Kỳ thật cũng không phải khó. Cho dù không biết vì sao mình lại rất sợ hãi nơi này, hắn cũng phải làm tốt nhiệm vụ do mama giap.
Tỉnh Bách Nhiên nhìn thấy hắn lắc đầu, này Ngốc Mao, từ nhỏ liền như vậy hết hi vọng mắt.
Mao Phương Viên gánh nước xong, quay đầu thấy Tỉnh Bách Nhiên cười cười, đột nhiên vươn tay chỉ vào ohias sau lưng hắn:“Bánh bao! Bánh bao!”
Nghe thấy hai chữ này, Tỉnh Bách Nhiên trong lòng rung động.
Nhẹ nhàng nghiêng thân, quả nhiên, chính là người hắn suy nghĩ tới.
Đưa tay đem vén sợi tóc trên tráng ra sau tai, Tỉnh Bách Nhiên rất có tự tin
hoàn thành động tác này một cách phong tình vạn chủng.
“Phó công tử.” Môi phấn khẽ mở, hơi thỏe như lan, mồi lần cười lên, đã là khuynh thành.
Mao Phương Viên ở bên cạnh thấy sửng sốt sửng sốt.
Phó Tân Bác cố nén suy nghĩ muốn ôm Tỉnh Bách Nhiên vào lòng, lại chỉ là đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn.
Thấy hắn đứng bất động, Tỉnh Bách Nhiên tâm lạnh phân nữa.
“Ngọn gió nào đã thổi ngài tới đây vậy?”
Nghe được người mình yêu mến nói lãnh đạm, ánh mắt Phó Tân Bác tối sầm, lập tức mở chiết phiến, bất cần đời nói:
“Hôm nay là ngày khai bao của ngươi, ta sao có thể không đến?”
“A……” Tỉnh Bách Nhiên khẽ cười một tiếng, cười ngắn ngủi mà mị nhân,“lần đầu tiên của ta, chắc gì thuộc về công tử rồi nhỉ?”
“Nga? Vậy ngươi còn muốn cho ai?” trong ánh mắt Phó Tân Bác tràn đầy trào phúng.
Tỉnh Bách Nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tới hắn:“Muốn người của ta, có rất nhiều người……”
Phó Tân Bác rốt cục nhịn không được tiến lên từng bước, nhanh tay ôm thắt lưng của hắn, mạnh mẽ áp môi lên.
Oa oa oa…… (OvO)
Mao Phương Viên che mắt.
Ta cái gì cũng không thấy.
Đang lúc muốn bưng thùng nước xay người chạy đi, lại đột nhiên nghe thấy được một tiếng nói.
“Phó Tân Bác, ngươi buông hắn ra.”
Lạnh quá……
thanh âm này, không có một tia độ ấm. Khiến đáy lòng Mao Phương Viên run lên.
Cánh tay Phó Tân Bác vẫn đặt ở trên eo thon của Tỉnh Bách Nhiên, khóe môi nhếch lên ba phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ bảy phân tươi cười:“Lâu quá không gặp nha, Trương công tử.”
“Ta đã sớm đã cảnh cáo ngươi, đừng đυ.ng người của ta.” >”