Da mặt dày cùng với đầu óc đen tối của Lục Viễn đã vượt quá xa tưởng tượng và nhận thức của Chu Du. Tuy rằng bài đăng này đại bộ phận người xem đều không hiểu, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng, cùng với đó là một loại cảm giác thầm vui sướиɠ vì mình và Lục Viễn có một bí mật nho nhỏ.
Lần cuối giữa hai người có bầu không khí bí mật nhỏ này vẫn là vào thời điểm gần cuối năm lớp 11, khi đó Chu Du trời xui đất khiến mượn từ bạn học một quyển truyện tranh, bìa truyện đậm chất phong cách sàn nhảy thập niên 90, xanh đậm đỏ thắm, vô cùng lòe loẹt sặc sỡ, người phụ nữ mông to trên bìa thực ra trông khá quyến rũ, hiện tại hắn vẫn còn nhớ rõ quyển truyện tranh đó tên là《 Da^ʍ quật kinh hồn* 》.
*Quật là hang ổ, hang động, da^ʍ quật là kiểu nhà thổ, ổ gái mại da^ʍ.
Chu Du đợt đó vừa mới bắt đầu si mê tiểu thuyết kinh dị, trước lúc mượn truyện chỉ vì nghe được hai chữ phía sau, lại nghe đồng học lấm la lấm lét mà nói là chuyện kể đêm khuya, trong lòng còn rất hưng phấn. Nào ngờ chờ đến lúc đối phương lén lút đưa cho hắn, hắn mới hiểu được đối với người bình thường mà nói, đêm khuya không chỉ có mỗi truyện ma quỷ, còn có truyện người lớn......
Chỉ tiếc khi đó hắn đã sẵn có dấu hiệu thanh tâm quả dục, đối với mấy thứ tục tĩu này chỉ quẳng cho ánh nhìn khinh bỉ, lật vài trang xem thấy đích thị không phải truyện ma quỷ liền ném vào trong hộc bàn. Chu Du mới đầu nghĩ tan học lập tức trả lại cho bạn học kia, ai ngờ hôm đó tan học hắn bị thầy giáo gọi đi làm chút việc, về sau lại bận rộn, trong hộc bàn chất đầy sách giáo khoa cùng bài thi, chính hắn đã quên tiệt vụ này.
Quyển sách này lại được thấy ánh mặt trời vẫn là công lao của Lục Viễn, bởi vì hộc bàn của hai người bọn họ được ngăn cách bởi một tấm gỗ đứng, mà tấm gỗ này lại vừa vặn hơi lung lay, đứng không được mà gỡ ra cũng không xong, kẽ hở trước sau có thể nhét vừa đồ vật như sách bài tập các thứ. Lục Viễn lại tương đối lôi thôi, trong hộc bàn lộn xộn hết cả, thường xuyên tìm đồ không ra liền thò tay sang phía Chu Du lục lọi.
Ngày đó cũng vậy, chuông vào học vang lên Lục Viễn mới nhớ tới chuyện lấy sách giáo khoa, nhất thời không tìm được sách, trái lại lục lọi sâu bên trong, phát hiện bên kia lọt qua đây một cái bìa truyện. Cậu ngay từ đầu có chút tò mò, lại nhìn kỹ hình thức cái bìa truyện kia, mới nhìn thấy bên trên là một cái đùi trắng toát...... Đến nỗi cậu là làm thế nào thò ngón tay mà moi quyển truyện qua, Chu Du vẫn chưa từng bao giờ hỏi, hắn chỉ nhớ rõ đến lúc chính mình phát hiện ra, Lục Viễn đã lấy sách giáo khoa che chắn ở bên ngoài, say sưa lật được một nửa......
Quyển truyện người lớn kia là bước ngoặt để bọn họ chính thức hòa hảo, trước đó hai người tuy rằng cũng không đến nỗi thấy nhau là chí chóe, thế nhưng Lục Viễn phần lớn thời gian đều tương đối kiêu căng phách lối. Lần đó cậu hiếm thấy mềm mỏng được một thời gian, nịnh nọt Chu Du muốn mượn truyện xem. Chu Du ban đầu còn cảm thấy khó hiểu, về sau mới hiểu được, Lục Viễn cảm thấy mượn truyện người lớn có chút mất mặt, hơn nữa thầy cô trong trường nghiêm khắc quản giáo, cậu cũng sợ bị tóm được, cho nên dứt khoát thừa dịp Chu Du đã mượn được rồi, liền đem đồ giấu vào trong hộc bàn Chu Du, nhét dưới đệm giường của Chu Du, trong quần áo của Chu Du...Khi nào cậu muốn xem thì lại đi tìm Chu Du, xem xong rồi lại nhét trở vào.
Lúc ấy tác dụng của Chu Du đại khái chính là thư viện truyện người lớn di động, hơn nữa gọi phát là đến, dịch vụ thông minh, tri kỷ lại an toàn.
Chu Du vừa nhớ tới việc này liền cảm thấy hoang đường lại khôi hài, lúc ấy chính mình cũng thật là tốt tính, tuy rằng cũng thiếu kiên nhẫn thế nhưng mỗi lần như thế đều chỉ lầm bà lầm bầm oán trách ngoài miệng, kỳ thật nếu như sớm biết ngày sau hai người sẽ lăn chung vào một khối, khi đó có vẻ là cùng nhau nghiên cứu một chút cũng không tồi....
Lục Viễn không biết Chu Du đang bần thần nghĩ đến chuyện trước đây, cậu ở phía sau mua cho Chu Du một cái máy tính mới, sau khi quẹt thẻ xong chờ nhân viên đi lấy hàng, cậu mới nhớ tới chuyện hỏi Chu Du có muốn cài thêm hệ điều hành Windows hay không.
Chu Du còn mải mê xem vòng bạn bè, chờ phản ứng lại Lục Viễn là đang hỏi mình thì lập tức cả kinh.
"Không cần chạy hai hệ điều hành song song đâu, anh tập dùng cái kia là được." Chu Du giật mình đưa mắt nhìn người bán hàng đang mở hộp, lại quay sang đi nói, "Cái này rất đắt đi, em nỡ bỏ nhiều tiền như vậy?"
"Đúng vậy," Lục Viễn lấy thẻ ngân hàng gõ lên cánh tay hắn, cười nói, "Em hào phóng chứ hả."
Chu Du nghĩ thầm đúng là rất hào phóng, chỉ là cái trình tự này không đúng cho lắm, sao hắn cứ có cảm giác được thưởng vì biểu hiện trên giường của mình không tồi thế nhỉ?
Hắn thầm nhủ trong lòng, quay đầu lại thấy có người đang dỏng tai lên hóng hớt, hiển nhiên là có cùng ý nghĩ với hắn, vội đứng đắn nói: "Cảm ơn lão tổng ban thưởng, làm trợ lý cho em quá hạnh phúc!"
"Anh nhắc em mới nhớ," Lục Viễn bỗng nhiên sực tỉnh, cầm điện thoại lên nhìn, sau đó nhét trở lại vào túi, lẩm bẩm: "Tình yêu công sở này...... phải chăng tốt nhất là nên nói với Trì tổng một tiếng?"
Không ít công ty rất kiêng kị yêu đương chốn công sở, công ty của Lục Viễn tuy rằng không có quy định nào về phương diện này, thế nhưng hiện tại cậu mới thăng chức không bao lâu, cũng không muốn khiến cho người khác hiểu lầm cậu lợi dụng chức vụ mà gửi gắm người nhà vào công ty. Huống chi ban nãy Bùi Lập Dũng cũng đã biết được tường tận, mà trên đời này không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, cùng với việc tương lai bị lão tổng biết chuyện từ miệng của người khác, chi bằng chính mình thành thật khai báo trước.
Có điều trừ bỏ điểm này, còn có chút chuyện làm Lục Viễn cảm thấy không yên tâm, đó là Chu Du bị người khác đánh giá...
Trước đây cậu còn nghĩ tới về sau Chu Du đi theo mình, cái khác không nói, ít nhất là cậu có thể hạn chế tối đa hắn phải ăn khổ chịu thiệt, cũng có thể tránh cho hắn ở chỗ người ta bị khinh miệt, chỉ là tối hôm qua nói chuyện thẳng thắn với ông tướng này, Lục Viễn mới biết được hóa ra một năm Chu Du kiếm được còn nhiều hơn so với cậu.
Như vậy xem ra, Chu Du trái lại là không cần thiết phải làm trợ lý cho cậu, xét cho cùng công việc này quả thật vừa vụn vặt tỉ mỉ lại vừa phiền toái, tiêu tốn thời gian cũng nhiều, ngoài ra hiệu suất làm việc của Chu Du đích thực cũng không tính là cao.
Hai người giữa trưa đi ăn quán, Lục Viễn đem ý nghĩ của mình nói ra, Chu Du lại có chút phản đối.
Chu Du hỏi: "Em chính là ghét bỏ anh, cảm thấy anh làm trợ lý không tốt."
Lục Viễn lắc đầu: "Không đâu, anh làm khá tốt."
Chu Du: "..."
Lục Viễn nghiêm trang nói: "Tự thể nghiệm, hiện thân thuyết pháp (lấy chính bản thân mình để thuyết phục người khác), anh không chỉ làm tốt, mà thời gian làm còn đủ dài..."
Chu Du lúc này mới phản ứng lại cậu đang nói cái gì, vội nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý tới bên này, không nhịn được đỏ mặt liếc nhìn Lục Viễn một cái, lẩm bẩm nói: "Ban ngày ban mặt đầu óc bậy bạ* cái gì đó?"
*nguyên văn: phát tao
"Em có nói gì sao?" Lục Viễn vui vẻ thoải mái mà rót cho mình một cốc trà, "Em rõ ràng đang nói chuyện công tác, anh nghĩ đi đâu đó."
Chu Du từ bỏ việc cãi lại cậu.
Lục Viễn lúc này mới nói: "Anh đi theo em cũng có chỗ không tốt, trong nhà cá lớn cá nhỏ lúc nào cũng phải có người cho ăn, Thiên Bá hiện tại đang ở nhà anh, nhưng mà chờ bận xong đợt này khẳng định phải đón nó trở về, cha anh lại không phải là thích cá, em còn sợ vẹt cha anh nuôi tợp nó luôn kìa. Hơn nữa anh làm hỗ trợ hậu cần, mỗi ngày kè kè theo em tăng ca rồi lại chạy đi công trường, em về đến nhà ngay cả bữa cơm cũng không ăn được."
"Vậy về sau cứ mỗi người một nơi sao?" Chu Du kháng nghị, "Em đi làm liền không thấy bóng dáng, anh nhớ em thì phải làm sao đây."
Lục Viễn cười nói: "Sẽ không tăng ca hoài đâu, chờ tham gia triển lãm xong xuôi đến thời kỳ quá độ thì tốt rồi, hơn nữa sau này em cũng muốn học người ta cách thức hài hòa công việc và sinh hoạt gia đình, xét cho cùng thì hiện giờ em cũng người có gia có khẩu*."
*nguyên văn "hữu gia hữu khẩu": có gia đình, có nhà để về, có miệng ăn để nuôi.
Chu Du nghe cậu nói đến "có gia có khẩu", tức khắc nhịn không được cười toe toét.
Lục Viễn lại nói: "Có điều trong khoảng thời gian tới anh vẫn phải giúp em, triển lãm nhỡ đâu không đủ nhân lực, anh cứ phát huy tính năng động chủ quan san sẻ giúp em một chút. Qua mấy ngày nữa hai ta cùng đi trước một chuyến, lo liệu bố trí."
"Được thôi," Chu Du nghĩ một lúc cũng thấy có lý, lát sau lại đề xuất ý kiến, "Là trợ lý đương nhiệm của em, buổi phỏng vấn trợ lý tiếp theo em phải cho anh theo đấy."
"Không cần đi theo đâu," Lục Viễn chặc lưỡi nói, "Anh tự tìm đi, tùy tiện cao lùn béo gầy, dù sao cũng không dễ tuyển, có thể kéo được người tới đã là bản lĩnh rồi."
Chu Du: "..."
Hai người thỏa thuận như vậy, Lục Viễn lại gọi điện cho Trì tổng. Cậu thật ra không nói rõ quan hệ của mình với Chu Du, chỉ là cơ bản hàn huyên dự định sau này, xét cho cùng việc xuất quỹ vẫn phải thận trọng, có một số việc có thể tùy ý để cho người khác đoán, nhưng tuyệt nhiên không cần chính miệng mình nói ra. May thay là Trì tổng cũng không ưa hỏi thăm linh tinh, hai người lại hàn huyên một lát về công việc, sau đó Trì tổng mới nói: "Không phải cậu nói muốn đi qua đó sớm vài ngày dạo chơi một chút sao? Đừng quên đặt vé sơm sớm, sát ngày quá không còn đâu."
Lục Viễn khi ấy nói là muốn đi trước mấy ngày chẳng qua chỉ là lý do thuận miệng buột ra, không nghĩ tới bị người tưởng là thật, lúc này thoáng cân nhắc Quốc khánh cũng không được ra ngoài chơi với Chu Du, chỉ cắm rễ ở chỗ này bận bịu việc của Amy, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền đáp ứng. Cậu cũng không bảo Chu Du làm công việc trợ lý mà thu xếp chuyện này, chính mình ấn định vé máy bay và khách sạn, hai người xuất phát trước một tuần, ở nơi đó chơi mấy ngày, chơi xong lại bận rộn đi làm việc.
Lục Viễn lúc tự mình chuẩn bị hết thảy mấy thứ này còn không khỏi trộm cười chính bản thân mình, cậu nguyên bản là người cuồng công tác, không nghĩ tới cũng sẽ có lúc viện cớ lôi kéo người trốn việc. Hơn nữa trong mối quan hệ của cậu và Chu Du, trước đó chưa xác lập quan hệ vẫn luôn là Chu Du ngo ngoe rục rịch, thế nhưng từ ngày hai người phá giới trở về sau, hình tượng nhân vật lại hoàn toàn rơi rụng cả.
Đầy đầu đều là loại ý tưởng này kia chính là Lục Viễn, không có việc gì đi qua đùa giỡn một phen cũng là Lục Viễn, Chu Du lau sàn, cậu bèn nhịn không được đi tới bóp mông người một chút; Chu Du ở nhà bếp nấu cơm, cậu ngay cả khi vốn chỉ là đi ngang qua, cũng sẽ rón rén đi vào ôm choàng lấy người từ phía sau, thò tay vào trong quần áo sờ soạng mấy cái. Nếu Chu Du đi tắm vậy càng tai họa...... Trước tắm sau tắm đều sẽ bị Lục Viễn dung nước miếng ký hiệu hai lần.
Ngoài ra Lục Viễn còn rất hứng thú đối với các thể loại play* kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu yêu cầu làm ở trên ban công, tưởng tượng đến dáng vẻ chính mình nhoài người trên cửa sổ sát đất bị Chu Du đâm vào từ đằng sau liền thấy hưng phấn, nhưng Chu Du lại sợ người nhìn thấy, sống chết không thuận theo, chẳng sợ phòng của bọn họ nằm đối diện biển rộng cũng không muốn, hắn cũng nhất quyết chỉ vào mấy tòa nhà cao tầng bên trái bên phải, giả thiết ở nơi đó có người cầm kính viễn vọng nhìn trộm.
*play: các kiểu làʍ t̠ìиɦ bao gồm tư thế, địa điểm, phụ kiện,..vv, nói chung là tình thú.
Lục Viễn bất đắc dĩ, lại đưa ra ý tưởng làm trong nhà bếp, Chu Du lại nói nhà bếp không thể làm loại chuyện này, đặc biệt là người xưa rất coi trọng ông Táo, phải bảo trì sạch sẽ ngăn nắp mới có tài vận. Lục Viễn sau đó phải nhường nhịn một bước, thuyết phục hắn vậy thư phòng thì có thể đi. Chu Du ấy thế mà lại đồng ý, chờ đến lúc hai người thật sự đến thư phòng rồi, bản thân Lục Viễn lại cảm thấy không phù hợp —— trong này để quá nhiều đồ vật, vừa không giống như ban công bốn phương rộng thoáng vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại không giống như phòng tối sẽ có cảm giác ngột ngạt giam cầm, lỡ như làm bẩn còn phải tự mình thu thập...... Lục Viễn lúc phải từ bỏ thư phòng còn có chút buồn bực, cũng may Chu Du hiếm thấy hiểu ý, đề xuất một phương án "lấy thời gian đổi không gian"—— nếu không gian không thể mở rộng, vậy thì thời gian có thể kéo dài.
Chu Du lúc nói ra lời này còn hơi có cảm xúc hy sinh bản thân bi tráng, Lục Viễn nghĩ một lát không đành lòng, dứt khoát bảo hắn lấy ra quyển sổ nhỏ trước đây, ngẫu nhiên ngày nào nghỉ ngày nào làm thì lấy ra ghi chép theo dõi.
Lúc ghi sổ Chu Du vốn là thở phào nhẹ nhõm, hắn còn giảng đạo lý cho Lục Viễn, nói con người muốn tàng tinh nạp khí, phải chú ý bảo trì cảm xúc của chính mình thật ổn định, bằng không cứ động một chút nảy sinh ham muốn tìиɧ ɖu͙©, thường xuyên phân bố kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố quá mức thì dễ thúc đẩy quá trình lão hóa.
Hắn vì để lý giải cho Lục Viễn hiểu, còn tìm một bức ảnh chụp so sánh đối lập trước và sau "một đêm bảy lần" cho Lục Viễn xem —— trước một đêm bảy lần, trên giường là một cô gái đẹp và một chàng trai trẻ, sau một đêm bảy lần, là một ông già khú đế và một thiếu nữ......
Lục Viễn liếc nhìn, ngoài dự đoán tỏ vẻ hiếu kỳ nói: "Thật là sẽ như vậy sao?"
Chu Du nghiêm túc gật đầu: "Sẽ."
"Thế hai chúng ta thì sao," Lục Viễn phì cười nói, "Là sẽ biến thành hai ông già khú đế, hay là anh biến thành ông già còn em biến thành thiếu niên?" Cậu nói xong thấy Chu Du phát ngốc, dứt khoát chớp chớp mắt lại nói, "Hay là chúng mình thử xem sao!"
"Muốn thử em tự đi mà thử," Chu Du trừng mắt nói, "Anh một đêm làm bảy lần thì lăn đùng ra mất."
"Thật sự," Lục Viễn đưa di động cho hắn xem, "Chúng ta đi Quảng Châu thử nghiệm, em đặt một căn phòng tình thú rồi, còn có bồn tắm tình nhân cùng giường nước. Vừa khéo vị trí ban công ở đây không có che chắn, hai bên cũng không có nhà cao tầng......"
Chu Du liếc nhìn tên khách sạn kia một cái, tức khắc sửng sốt, theo sau gào lên: "Không đi không đi, đổi chỗ khác đi!"
"Anh không đi thật hay giả vậy," Lục Viễn cho rằng hắn sợ một đêm bảy lần, có chút hận rèn sắt không thành thép, cáu kỉnh nói, "Bạn trai cũ của em chính là ở kia đó."
"...... Thật hay giả vậy?" Chu Du khϊếp sợ nói, "Nhưng mà bạn trai cũ của anh cũng ở kia."
Hắn thấy Lục Viễn trừng mắt nhìn mình, bèn chỉ vào tên khách sạn mà giải thích: "Cái khách sạn này là gã mở."
======================================