Đối với trạng thái của hai người, bản thân Chu Du cũng từng rầu rĩ nhiều lần, rốt cuộc mỗi ngày nằm trên một cái giường, đắp chung chăn nói chuyện phiếm, loại sự tình này nếu đổi sang người khác đảm bảo làm không được. Mà hai người bọn họ, bởi vì quá đỗi thân thuộc cho nên ngược lại có chút không nỡ xuống tay.
Trước đây Chu Du bất kể là thử hôn hít hay chơi lưu manh sờ soạng một phen, mỗi lần đều biết điểm dừng, không phải là không muốn, mà là không dám, sợ làm không nên hồn thì xấu hổ, cũng sợ Lục Viễn không tỏ thái độ chẳng phải là vì yêu thích, mà chẳng qua đang vướng mắc điều gì trong lòng nên nhượng bộ hắn mà thôi.
Nào ngờ hôm nay Lục Viễn thế mà lại chủ động, hơn nữa ngay khúc dạo đầu đã chơi lớn.
Chu Du cảm thấy máu nóng trong người mình sắp vọt ngược lêи đỉиɦ đầu xông ra ngoài.
Hắn kéo người đến hỏng mất, một bên giữ chặt eo Lục Viễn hôn môi một bên lùi về hướng phòng ngủ, động tác này vẫn là hắn học được lúc xem phim, chỉ là lúc xem thì rất phê, chính mình làm thật mới phát hiện có chút không thuận tiện, lui một bước đυ.ng phải tay vịn ghế sô pha, sờ soạng đằng sau mấy cái mới thật vất vả sờ đến cửa phòng ngủ, lại va tiếp vào khung cửa.
Lục Viễn cũng không nhắm mắt hoàn toàn, thấy Chu Du lại chuẩn bị tông vào tay nắm cửa, cậu nhịn không được, vội đưa tay ra giữ lấy cửa, kéo Chu Du một phen.
"Đàng hoàng đi vào không được sao?" Lục Viễn ôm lấy cổ Chu Du hôn một cái, buồn cười nói, "Anh lại tông thì thận bị tông đến hỏng rồi, em còn phải cho anh bồi bổ."
"Đậu," Sắc đỏ trên mặt Chu Du lúc này còn chưa dịu xuống, có chút ảo não nói: "...... Người khác làm thế nào lại thuận lợi như vậy."
"...... Người ta là dân chuyên nghiệp." Lục Viễn cười khúc khích một lát, lại nói: "Hơn nữa hiện tại cũng không thể gấp."
Chu Du hả một tiếng.
"Anh đi ăn," Lục Viễn đẩy hắn một phen, nói: "Em còn phải tắm."
Nói là tắm rửa, kỳ thật so với ngày thường phải tốn công hơn một chút. Lục Viễn tuy rằng cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng lý luận thì đặc biệt phong phú, những việc nên hiểu đều tường tận. Mà ngược lại, Chu Du đơn thuần đến khó tin, vừa rồi lúc Lục Viễn nói muốn đi tắm rửa, hắn thế mà còn muốn ngăn cản, hiển nhiên là không nghĩ tới thao tác thực tế là cái dạng gì.
Lục Viễn nghĩ đến đây liền nhịn không được thở dài, thật ra cậu đã sớm muốn làm, đàn ông bình thường đối với thân thể của người mình thích, mỗi ngày chỉ nhìn không được sờ, trong lòng yên lặng kìm nén không chỉ có Chu Du. Chỉ là cậu trước kia có rất nhiều băn khoăn, vừa mới bắt đầu là do do dự dự chưa cùng Chu Du xác định quan hệ, cho nên không muốn trêu chọc hắn, chờ đến sau đó đã hạ quyết tâm, hai người lại đang ở nhà Chu Du, địa điểm không thích hợp... Kỳ thật kể cả như hôm nay không có cuộc trò chuyện này, cậu cũng tính toán hai người tìm cơ hội làm trước một nháy.
Đương nhiên ban đầu suy tính chính là cậu làm Chu Du, chỉ là sau đó nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không quá thực tế, xét cho cùng mỗi mét vuông trên người Chu Du đều là nội thất hoàn thiện, mà loại sự tình này lần đầu làm hầu hết là sẽ tương đối đau, chiếu theo cái lần Chu Du bị cảm mạo nằng nặc bắt người ta xem thử hắn "sốt hay không sốt", Lục Viễn vô cùng hoài nghi đến thời điểm đó phải chăng mới làm được một nửa người này liền gào thét không chịu làm nữa, phát sốt lên...
Ra quyết định chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, cậu đối với việc bản thân ở trên hay ở dưới đều không ngại, dù sao người cùng cậu làm hợp tâm ý là tốt rồi.
Lục Viễn điều chỉnh nhiệt độ nước, lại cân nhắc phương thức tự thanh tẩy mình trước kia từng xem qua...... Quá trình tuy rằng trúc trắc, cũng may hết thảy còn khá thuận lợi. Chờ đến lúc Chu Du đẩy cửa tiến vào, cậu vừa mới làm xong bước chuẩn bị, bắt đầu chuyển sang tắm rửa.
Chu Du vốn là không nghĩ tới chuyện đi vào, hắn ngay từ đầu ở bên ngoài chờ đến có chút sốt ruột, tiếng nước trong phòng tắm làm hắn nhịn không được tưởng tượng miên man, tự mình vội vàng ăn hai gắp mì, dứt khoát dời lực chú ý sang việc khác —— trong nhà đã thật nhiều ngày không có người ở, đồ đạc trên mặt sàn đều tích đầy bụi, ngày thường Chu Du đã không quá nhẫn nhịn được, mà lúc này nghĩ đến muốn làm chính sự, càng không muốn hoàn cảnh xung quanh quấy rầy đến hứng thú, cho nên hắn ở bên ngoài nhanh nhẹn thu dọn một lượt, đặc biệt xem phòng ngủ là khu vực trọng điểm, đồ đạc và sàn nhà đều lau chùi sạch sẽ, lại đổi hết chăn màn ra gối thành bộ mới, hai cánh cửa sổ mở ra để thông gió, còn xịt một chút nước hoa chế tạo tình thú.
Làm xong hết thảy rồi Chu Du mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi trên giường cười ngây ngô trong chốc lát, sau đó lại nhớ tới hắn cũng muốn tắm rửa—— hắn ở trên xe khách xóc nảy hơn bốn tiếng đồng hồ, mùi trên xe rất khó ngửi, ám cả vào người hắn, nãy giờ lại ra một thân mồ hôi, lúc này trên người bẩn hơn so với ngày thường nhiều.
Chu Du liếc nhìn thời gian, thấy Lục Viễn đã ở trong phòng tắm ngây người hơn nửa giờ, cho nên vốn là chỉ quyết định đi qua hỏi một chút xem có ổn hay không. Nào ngờ Lục Viễn không khóa trái cửa, Chu Du vừa mới giơ tay định nhìn lén một chút, cửa phòng tắm đã kít một tiếng mở ra.
Người bên trong hoảng sợ, quay mặt lại nhìn hắn, làn hơi nước mờ mịt không che được đường cong thân thể, nhìn ra không sót một cái gì.
Chu Du thoáng ngơ ngẩn, lúc đυ.ng phải tầm mắt của Lục Viễn, thân thể hắn đã nhanh hơn đại não phản ứng trước một bước. Chu Du không buồn cởϊ qυầи áo, sải chân đi đến lập tức dồn người đến sát góc tường phòng tắm, sau đó tóm lấy eo Lục Viễn cúi đầu hôn đi xuống.
Hai người hôn đến trời đất tối tăm, quần áo của Chu Du bị vòi sen xối đến ướt đẫm, hắn bắt lấy tay Lục Viễn đặt lên trên lưng quần mình, vừa cởϊ áσ vừa cúi đầu hôn môi, Lục Viễn cười cười, lại chỉ duỗi tay ôm lấy đai lưng của hắn không nhúc nhích, liếʍ môi cười hỏi: "Anh đang ăn sao đã vào đây rồi? Em còn chưa tắm xong đâu."
"Anh còn không tiến vào thì trời lại sáng rồi," Chu Du nhanh chóng tự cởi nửa người trên, một bên đưa tay vuốt dọc theo tấm lưng cậu đi xuống, một bên cúi đầu hôn cậu, đầy kiêu ngạo nói, "Anh ăn hai quả trứng kia rồi, đủ làm em cả đêm."
"Trứng nào?" Lục Viễn ồ một tiếng, cười xấu xa nói: "Em rõ ràng cũng có hai cái."
Chu Du híp mắt lườm cậu một cái, không nói năng gì, duỗi tay hung hăng vỗ lên mông cậu một phát, lại nhào nặn mấy cái.
Động tác này mang ý khiển trách, Lục Viễn lại tức khắc hơi giật mình...... Chu Du dùng sức không phải quá nặng, chỉ hơi đau một chút, nhưng một tiếng "ba" vang lên rõ mồn một, Lục Viễn bị cảm giác tê dại cùng âm thanh kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể nhịn không được cứng đờ, theo sau nhắm chặt hai mắt lại thấp giọng rên nhẹ một tiếng.
Chu Du dính sát vào người, cũng nhận ra biến hóa của cậu. Ban nãy hai người ôm hôn nồng nhiệt nửa ngày Lục Viễn cũng chưa phản ứng lớn thế này, cho nên Chu Du còn có chút thấp thỏm, sợ chính mình làm không tận hứng...... Ai ngờ chỗ nhạy cảm của Lục Viễn lại là ở đây.
Hắn nhịn không được nuốt nước miếng, âm thầm mắng một câu "Dâʍ đãиɠ".
Lục Viễn bất mãn mà trợn mắt trừng hắn, chỉ là hiển nhiên đã bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ, trong ánh mắt chỉ lộ ra vẻ e ấp, Chu Du lúc này cũng không nhẫn nại được nữa, chính mình thành thạo cởi sạch sẽ, hai người ở trong phòng tắm dùng tay giải quyết cho nhau một lần, lại ôm hôn một đường lăn đến trên giường.
Đêm nay quá trình đích thực đúng như Lục Viễn dự liệu, mỗi một bước tiến hành đều có chút khó, bọn họ đều không có kinh nghiệm, chờ tới thời điểm mấu chốt rồi mới nhớ đến đừng nói áo mưa, hai người ngay cả dầu bôi trơn cũng chưa kịp chuẩn bị. Lục Viễn ngoài việc tự mình thanh tẩy tự mình chuẩn bị, cuối cùng còn phải để cho Chu Du nằm, chính cậu thử ngồi vào... Bởi vì như vậy sẽ tránh được bị thương, chỉ là tiến vào từng chút từng chút một, khiến cho quá trình này chậm chạp mà lại dày vò.
May mắn là cuối cùng còn tính là thành công, Lục Viễn tự thân vận động mài ép một hồi lại có chút mất kiên nhẫn, đột nhiên cảm thấy nhìn mặt người nằm bên dưới chỗ nào cũng không vừa mắt, tức giận mà dùng sức nhào nặn trên ngực hắn. Chu Du ngược lại là vẫn luôn thể lực dư thừa, kiên nhẫn đợi cho cậu thích ứng được rồi liền bắt đầu thật cẩn thận mà thử nghiệm tiết tấu, vẫn luôn chờ đến khi đột nhiên chọc vào chỗ hưng phấn của Lục Viễn, người sau rên nhẹ ra tiếng, Chu Du mới thở phào, đỡ eo cậu dùng sức mà đâm vào.
Lục Viễn cảm thấy chính mình giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, chỉ là tay lái hay hộp số gì đều bị Chu Du khống chế ở trong tay, bởi vậy cậu khi thì bị gia tốc lêи đỉиɦ trời cao, khi thì bị hãm lại, bỗng nhiên như là không có trọng lượng lao xuống dốc, trong lòng trống rỗng mà muốn bị lấp đầy, vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi......
Cậu biết chính mình kỳ thật là người có ý chí khống chế rất mạnh, thích bất cứ cái gì đều có quy hoạch cùng tính toán từng bước, một khi có việc vượt ra ngoài phạm vi khống chế của bản thân, sẽ cảm thấy bất an và lo âu. Thế nhưng không nghĩ tới loại cảm giác bất an này chuyển sang chuyện giường chiếu, sẽ hoàn toàn biến thành một loại trải nghiệm kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác, bị người chế ngự, bị người giày vò cùng bảo hộ, bị người khiển trách cùng trấn an...... Hết thảy kɧoáı ©ảʍ cùng trải nghiệm đều hoàn toàn xa lạ, rồi lại khiến người ta ức chế không được, muốn sa vào trong đó.
......
Trời tờ mờ sáng, Lục Viễn mới miễn cưỡng vọt đi tắm rửa, sau đó bị Chu Du vừa ôm vừa kéo mà túm đến trên giường.
Chăn trong nhà hơi mỏng, Lục Viễn đẩy áo tắm dài ra, dứt khoát nghiêng người đem cả hai tay hai chân quấn lên người Chu Du, ôm hắn chặt cứng.
Chu Du dịch về phía cậu, điều chỉnh tư thế một chút rồi cũng vòng tay ôm cậu thật chặt, lúc này mới nhịn không được thở dài, cười nói: "Haiz, anh phải bị em ép khô."
Hai người giữa chừng nghỉ một lần, vốn dĩ muốn ngủ, kết quả Lục Viễn duỗi một tay xuống phía dưới sờ soạng hắn vài cái, tiểu Chu Du mới trải đời có chút không khống chế nổi, bị người trêu chọc một chút liền ngẩng đầu, Lục Viễn thế mà lại thật dứt khoát, không nói hai lời liền cưỡi lên người hắn, tự mình đưa đẩy...
Chu Du nghiêm trang nói: "Lần đầu tiên làm nên không tính, về sau chúng ta có nên thương lượng một chút về tần suất và số lần làm không, quá thường xuyên không tốt cho thân thể."
Lục Viễn nhắm hai mắt cười rộ lên: "Anh thật lợi hại."
Chu Du cho rằng cậu đang khen phương diện kia của mình, nhất thời hơi ngượng ngùng lại có chút kiêu ngạo.
Lục Viễn nói: "Đàn ông khắp thế giới này, có lẽ không tìm đâu ra được người thứ hai như anh."
"...Thế nào như anh?"
"Ngày đầu tiên lên giường đã nói về sau không thể quá thường xuyên, anh tuyệt đối là người duy nhất..." Lục Viễn nói đến đây ngẩng đầu lên, cười hỏi, "Làm sao thế, sợ rồi à?"
"..."
Chu Du tức giận lườm cậu.
Lục Viễn lại lấy ngón tay chọc chọc lên ngực hắn, chặc lưỡi nói: "Mau nói thật đi, anh có phải là không được hay không, không được em liền đi tìm người khác."
"Anh không được em còn có thể tìm người khác?" Chu Du híp mắt nhìn cậu, lại đưa tay xoa bóp trên eo cậu vài cái, hầm hừ nói, "Em phóng đãng như vậy, ai có thể thỏa mãn được em. Cũng chính là anh thiên phú dị bẩm mới có thể cứu vớt em thoát ly bể khổ."
Hắn nói đến đây thình lình nhớ tới chuyện năm lớp 11, khịt mũi hỏi: "Hai ta cái lần đó... lần đó tại sao lại không làm?"
Lục Viễn nghi hoặc mà hử một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy ngạc nhiên.
Chu Du nói: "Anh uống rượu có đôi khi trí nhớ mơ hồ, chuyện lần đó anh đều không nhớ rõ, chỉ nhớ là cùng em xem bớt."
Kỳ thật thân thể Lục Viễn rất mê người, đặc biệt là hõm eo, bờ mông, xương quai xanh, cổ tay, chỗ nào cũng lộ ra đường cong, đều có thể làm người phát điên. Chu Du vẫn luôn sống thanh tâm quả dục đến mức như hòa thượng, trước khi gặp lại Lục Viễn, số lần hắn dùng năm ngón tay giải quyết đều hữu hạn, cho nên hắn cảm thấy Lục Viễn ngày thường cực kỳ đứng đắn, nhưng cởϊ qυầи áo ra lập tức hóa thành yêu tinh ngàn năm, mình của hiện tại còn không kìm nén nổi, thiếu niên bảy tám năm trước huyết khí phương cương* càng tuyệt đối không được......
*huyết khí phương cương: ý nói sức trẻ tinh lực dồi dào, dễ nóng nảy, xốc nổi.
Lục Viễn nguýt hắn nói: "Anh thật sự không nhớ rõ à?"
Chu Du ừ một tiếng, lại thúc giục cậu: "Ngày đó chẳng lẽ, hai chúng ta chỉ đắp chăn ngủ cả một đêm sao?"
"Không nói cho anh biết," Lục Viễn nhịn không được bật cười nói, "Tự mình nhớ lại đi."
"Ấy, em nói anh nghe đi..."
"Em muốn đi ngủ."
Chu Du buồn bực, uy hϊếp nói: "...Em có nói không, không nói anh lập tức làm em!"
"Đến đây đi..." Lục Viễn nhắm hai mắt cười càn rỡ nói, "Oh, f-uck me baby..."
Chu Du: "...Đệt!"
Chu Du không có cách nào khác, tức giận mà trừng mắt nhìn cậu một hồi lâu, sau đó mới nhịn không được ôm người sát vào, lại cẩn thận giắt mép chăn bên người Lục Viễn vào trong.
Hai người ngủ một giấc đến lúc trời sáng hẳn, Chu Du nằm nghỉ trong giây lát, dậy làm chút cháo thanh đạm, lại xuống lầu mua ít rau xanh cùng thuốc mỡ lên.
Lục Viễn trải qua một đêm đầy thỏa mãn, chờ tỉnh ngủ lấy lại sức mới bắt đầu cảm thấy nào chỗ nào cũng không thoải mái.
Chu Du dứt khoát đem cháo bưng đến trên mép giường đút cho cậu. Lục Viễn mới vừa ăn một ngụm lại không chịu ăn nữa, nói là mông không dễ chịu, sợ trong chốc lát phải đi WC.
"Đau không?" Chu Du hỏi, "Ngày hôm qua kiểm tra không phải là không bị thương sao?"
"Không phải đau, cảm giác này......" Lục Viễn bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết, nhíu mày nói, "Chính là...... ầy, trước đây làm sao em lại không phát hiện cái mông đặc biệt có cảm giác tồn tại thế cơ chứ."
"Ai bảo em cứ làm ra hành vi phóng đãng như vậy," Chu Du nguýt dài hai tiếng, đi ra ngoài cầm tuýp thuốc mỡ trở về, nói: "Để anh nhìn xem có phải bị sưng lên không nào."
Lục Viễn: "......" Quả thật sỉ nhục.
Cũng may là không sưng, chỉ là lần đầu tiên không quen mà thôi, Chu Du bôi cho cậu ít thuốc. Lục Viễn đợi một lát rồi rời giường mặc quần áo vào, lại chậm rãi thích ứng trong phút chốc, lúc này mới cảm giác đỡ hơn một ít.
Di động của Chu Du mãi cho đến hiện tại cũng không có phản ứng gì, hắn trước hết lấy di động của Lục Viễn gọi về nhà thông báo, lại loay hoay gỡ vỏ điện thoại lấy sim ra, tính toán đi mua cái mới.
Hôm nay Lục Viễn vừa lúc không có việc gì, cùng hắn mang theo ví tiền ra ngoài, đi đến nửa đường mới nhớ tới, thúc giục nói: "Anh mau học thi lấy bằng lái đi, bằng không lần nào cũng đều là em lái, ngược lại anh chỉ biết hưởng thụ."
Chu Du cười hắc hắc nói: "Thế này không phải rất công bằng sao, ban ngày em lái, tối đến anh lái, em chẳng phải cũng rất hưởng thụ."
Lục Viễn: "......" Cậu tức giận nhấc chân lên đá mông Chu Du một cái.
Trung tâm thương mại không ít người, Lục Viễn vốn dĩ muốn lái xe đi khoa kỹ thành*, nhưng sau đó lại nghĩ đường qua bên kia rất dễ kẹt xe, cho nên dứt khoát tạt vào cửa hàng chuyên về đồ công nghệ. Trong lúc Chu Du đi xem điện thoại, Lục Viễn ở một bên xem máy tính, hôm qua cậu để ý máy tính bảng của Chu Du là sản phẩm của hãng nội địa, hơn nữa xem ra đã dùng rất nhiều năm, lúc nàycậu suy nghĩ muốn mua cho hắn một cái mới, lại không biết Chu Du dùng hệ điều hành này có quen hay không, có phần mềm nào không tương thích không. Tuy vậy, không tương thích cũng chẳng sao, coi như lần này thử nghiệm cái mới cũng không tồi.
*Khoa kỹ thành (科技城): chỉ thành phố tập trung các công ty về công nghệ khoa học kỹ thuật, giống như Thung lũng Sillicon.
Tuy rằng Chu Du kiếm tiền không thua kém cậu, nhưng Lục Viễn lại không biết tại sao, luôn có loại cảm giác muốn mua đồ cho hắn...... Thấy quần áo đẹp liền nghĩ muốn mua cho hắn, thấy một sản phẩm công nghệ mới cũng muốn cho hắn trang bị, mua đồ cho chính mình cậu cũng không nỡ bỏ ra nhiều như vậy.
Thời điểm Lý Phục tiến vào đã nhìn thấy Lục Viễn đang đứng lơ đãng ở cách đó không xa, mỉm cười vẫy Du, bước chân của y thoáng dừng lại, theo bản năng muốn quay đầu đi ra ngoài, liền thấy Chu Du nhạy bén hướng ánh mắt sang bên này.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lý Phục sửng sốt, sau đó đành phải cười cười, giả vờ như không có việc gì đi tới chào hỏi.
Lục Viễn đầu tiên là chú ý tới biến hóa biểu cảm của Chu Du, thầm cảm giác hơi đề phòng, chờ nhìn theo tầm mắt của hắn sang phía bên kia, mới phát hiện Lý Phục cùng Bùi Lập Dũng đang đi về hướng này.
Ngay sau đó cậu đứng thẳng người lên, mỉm cười chào hỏi hai người nọ.
Bùi Lập Dũng mới đầu sửng sốt, theo sau đưa mắt dò xét, lại nghe ba người hàn huyên vài câu, lúc này mới mơ hồ hiểu được. Trước đây lúc gã thêm Chu Du vào bạn tốt trên WeChat, từng thấy qua Chu Du bình luận trong vòng bạn bè của Lý Phục, chỉ là khi đó hắn không nghĩ nhiều, sau lại lại bị Chu Du xóa bạn, càng không để ý tới nữa. Hiện tại mọi người đυ.ng mặt chung một chỗ, gã mới ý thức được Lục Viễn và hai người bọn họ cũng đều quen biết nhau.
Bùi Lập Dũng hôm nay là cùng các đồng nghiệp mời Lý Phục đi ăn, lúc này thấy ba người bọn họ quen thân, liền thức thời mà đứng bên cạnh làm phông nền, chỉ là ánh mắt vẫn nhịn không được mà dán trên người Chu Du.
Lý Phục không chú ý hắn, bận nói với Chu Du: "Ngày hôm qua trở về còn chưa kịp liên hệ mấy người các cậu, rảnh rỗi cùng nhau ăn một bữa." Y nói xong cười cười, đưa mắt nhìn Lục Viễn.
Lục Viễn ngày hôm qua vừa mới bộc bạch với người ta về chuyện của mình với Chu Du, lúc này bị đối phương nhìn chằm chằm, lại quay đầu sang để ý trên cổ Chu Du có dấu hôn, nhất thời có chút ngượng ngùng, hơi cúi thấp đầu xuống.
Chu Du lại không biết nguyên do, cho rằng cậu nhìn thấy Lý Phục liền thẹn thùng, ừ một tiếng nói: "Được, có rảnh thì hẹn."
Lý Phục cười hỏi: "Thời gian cậu định?"
"Không, thời gian em ấy định," Chu Du vòng cánh tay qua vai Lục Viễn, kéo người vào trong l*иg ngực, ngón tay cái duỗi ra, chỉ vào cậu nói, "Nhà chúng tôi đều là em ấy định đoạt, hết thảy nghe theo lời lãnh đạo chỉ huy."
Hắn nói xong vốn là định chờ Lý Phục kinh ngạc, sau đó hắn sẽ bô lô ba la đem câu chuyện tình yêu của hắn và Lục Viễn ra khoe khoang, nào ngờ người sau một chút phản ứng cũng không có, chỉ cười cười, sau đó lại chỉ xuống dưới lầu, lấy cớ có việc đi trước. Bùi Lập Dũng trái lại có chút bàng hoàng, tầm mắt xoay chuyển trên hai người mấy lần, nhưng vẫn trước sau không nói gì cả.
Trong lòng Chu Du ít nhiều có chút không vui, hắn cũng không rõ Lý Phục nghe hiểu hay là không nghe hiểu, hắn kỳ thật rất muốn đem việc thành đôi với Lục Viễn chiêu cáo thiên hạ, nhưng lại sợ Lục Viễn chú ý điệu thấp, không muốn để cho người khác, đặc biệt là đồng nghiệp biết được, cho nên đành phải nhịn xuống.
Hắn đăm chiêu suy nghĩ, quyết định chi bằng buổi tối tìm cơ hội nói chuyện với Lục Viễn một phen. Nếu như Lục Viễn không bằng lòng, vậy thừa dịp làm việc trên giường đến giữa chừng, bắt đầu nửa dỗ dành nửa lừa gạt, xem có thể hay không khiến cậu đồng ý.
Chu Du đã hạ xong quyết tâm, vẫn luôn chờ mua xong di động, gắn sim điện thoại vào rồi bắt đầu cân nhắc làm thế nào để gợi lên chủ đề này. Ngờ đâu hắn vừa khởi động được máy, mở WeChat lên lại nhìn thấy Lục Viễn đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè.
Lục Viễn đã rất lâu rồi không đăng vòng bạn bè, lần này đăng nội dung tương đối táo bạo—— Yêu thích, kích cỡ lớn, hoạt bát, động lực tràn trề.
Ảnh đính kèm là một sọt cá nhỏ.
Phía dưới còn có thành phần ngây thơ hỏi: "Đại hoa cúc hay là tiểu hoa cúc? Cá biển hay là cá nuôi vậy?"
Lục Viễn cho người ta trả lời: "Tự mình câu được."
Thành phần ngây thơ lại hỏi: "Lợi hại vậy sao? Ăn ngon không?"
Lục Viễn đáp: "Ăn ngon, dinh dưỡng phong phú."
Chu Du: "..."
============================================
*Đại hoa cúc, tiểu hoa cúc là chỉ hai loại cá hoa cúc (cá đù vàng).