Chương 4
Từ kinh nghiệm của bản thân, Lôi Bản Xương đoán, khe nước này do nước mưa và nước suối tích tụ dưới hố trũng đáy núi lâu ngày mà thành, có những hố trũng rất sâu, thậm chí còn sâu hơn cả hồ nước bình thường, hệ thống nước ngầm thường nối liền với các hang nước trong lòng núi và hệ thống sông ngầm dưới lòng đất, lũ cá sinh sống ở đây thường rất thọ, tiếng địa phương người ta gọi là “vua cá”.Câu “vua cá” khó khăn cực kỳ: một là, vua cá rất hiếm khi ngoi lên gần mặt nước, trừ phi vào l úc thời tiết đặc biệt, áp suất khiến hàm lượng dưỡng khí dưới đáy nước loãng thì cá mới chịu ngoi lên. Cho nên, muốn câu vua cá dưới đáy nước thì phải dùng đến dây câu và lưỡi câu đặc biệt. Hai là, vua cá dưới nước sâu thường được dân địa phương bảo vệ, nhất là ở vùng Phúc Kiến, dân địa phương ở đây có ý thức rất cao. Ở nhiều nơi, gần chỗ đầm nước sâu vua cá sinh sống người ta dựng đền thờ miếu mạo, vào ngày lễ tết, họ thả đồ cúng tế xuống đầm.
Nếu có thể gϊếŧ chết người, kéo người xuống khe nước dưới đáy thì con cá này chắc chắn là rất to, hơn nữa, nếu có thể tự do thả câu, chứng tỏ đây là đầm nước hoang sơ ở sâu trong núi, không có người trông giữ. Lôi Bản Xương chỉ không biết cụ thể chuyện xảy ra lúc đó là như thế nào, là bị cá kéo xuống nước chết ngạt, hay là còn có ẩn tình khác chi đây. Vì vậy, ông ta bèn đi hỏi thăm.
Thời đó, hiệp hội câu cá còn là một tổ chức bí mật, ông ta sử dụng các mối quan hệ, cuối cùng tìm được một người có liên quan, tốn rất nhiều tiền để thuyết phục người này, rồi nghe được một chuyện vô cùng khó hiểu từ người này.
Nhóm đi câu có ba người tử vong liên tiếp, thi thể họ đều mất tích dưới đáy đầm. Trước khi bị kéo xuống nước họ vẫn còn sống, hơn nữa, còn đều nói rằng mình đã nhìn thấy cái gì đó.
Thứ mà họ nhìn thấy, họ miêu tả lại rất rõ ràng, đó không phải cá, mà theo lời bọn họ thì có lẽ là một loài gì đó trông như thủy thảo. Nó nổi lên từ chỗ sâu dưới đáy đầm.
Lôi Bản Xương nghe xong liền hưng phấn vô cùng, tuy không biết con vua cá kia là loài nào, nhưng nếu là một con cá lớn đến mức trên vảy mọc thủy thảo thì chứng tỏ tuổi tác của nó cũng phải xấp xỉ một người trưởng thành rồi. Nghe nói, loài cá nước sâu này sau ba mươi tuổi, vảy cá sẽ chuyển thành vảy giáp, cũng chính là hiện tượng sừng hóa theo khoa học vậy. Người cổ đại nói, đây là hiện tượng xảy ra trước khi hóa thành rồng, sau khi hóa vảy giáp, thủy thảo thường dễ mọc ký sinh trên vảy. Nhưng không ăn mòn được vào da cá.
Thế là, ông ta bèn mang theo đồ câu của mình, đi theo con đường mòn do người nọ chỉ dẫn, vào trong làng này, đồng thời tìm được cái đầm nước kia, bắt đầu thử câu con cá vua này. Thế mà hai mươi năm trôi qua, tất cả đầm sâu ở vùng này ông ta đều đã câu thử hết, thậm chí còn thử phác họa ra toàn bộ hệ thống nước ngầm bên dưới dãy núi này, sử dụng vô số loại mồi câu, nhưng con cá kia ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu.
Bàn Tử và tôi đều là người từng trải, nghe đến đó bèn liếc nhìn nhau, nghe ra thì ông lão này đã dùng hai mươi năm cuộc đời để câu con cá này, thế nhưng cho đến tận bây giờ ông ta vẫn còn ở đây.
Tôi âm thầm ngờ vực, nếu quả thực thất bại liên tục như vậy, không lý gì ông ta lại kiên trì được lâu đến thế. Chứng tỏ, ông ta vẫn một mực lưu lại trong làng này chắc chắn không phải để câu cá, mà là có nguyên nhân khác.
Bàn Tử liền hỏi luôn nghi vấn của tôi ra: “Mạo muội hỏi một chút, ông cố chấp thế làm cái quái gì? Là câu cá, hay là cái gì khác nữa? Kiểu như là, trong lúc bất cẩn lỡ ăn nằm với con gái trưởng thôn gì gì đó ấy?”
Lôi Bản Xương liếc mắt nhìn anh ta, vô cùng ghê tởm, lạnh nhạt nói: “Ta đây dù có vừa ý trưởng thôn đi chăng nữa thì lão ta cũng chẳng giữ ta lại được. Vì sao ta lưu lại chốn này không liên quan gì đến các cậu, hiện giờ ta chỉ cần các cậu giúp đỡ. Ta đã đến rất gần con cá này rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.”
Tôi nhìn ánh mắt ông lão có chút ảm đạm, liền biết trong chuyện này ông ta có tâm sự chi đây, bèn đè Bàn Tử lại, để anh ta đừng truy hỏi thêm nữa.
Nghe đến đây, tôi lại có chút tin tưởng lời ông lão nói là thực. Tuy nội dung hơi có vấn đề, nhưng tôi giờ đã có thể dễ dàng nghe ra được đối phương đang nói thật hay nói dối.
Thiên hạ có đủ các loại si, có một kẻ chỉ vì một câu đó mà bất chấp tất cả, có người vì câu cá thì sao? Không lấy làm lạ.
Bàn Tử xoa xoa tay: “Cụ à, nãy ông còn nói muốn tụi này đi đào một cái mả để chôm chỉa mồi câu bên trong kia mà, thế là thế nào?”
Lôi Bản Xương bảo: “Mấy cậu có biết một thứ gọi là “long quan khuẩn” không?”
Tôi gật đầu. “Long quan khuẩn” là một cách gọi trong dân gian, kỳ thực chính là cỏ linh chi mọc trong quan tài. Nghe nói, lúc thi thể nhập liệm, miệng phun ra máu tươi, từ đó mọc lên cỏ linh chi, sinh trưởng hoàn toàn ở phía trên xác chết. Người ta bảo cỏ này dùng làm thuốc, nhưng vì quá hiếm thấy, cho nên rốt cục nó có tác dụng gì thì chả ai biết được.
Tôi nhìn Muộn Du Bình, hắn vẫn chả phản ứng gì, dường như đã hoàn toàn không còn hứng thú với những danh từ này rồi, mà chỉ chăm chăm nhìn vào di động của mình. Tôi với Bàn Tử tốn rất nhiều thời gian để tập cho hắn thói quen dùng di động. Ngón tay hắn rất dài, thao tác dùng di động của hắn khác người bình thường.
Cảm giác này rất khác so với hồi xưa. Tôi thường xuyên có cảm giác rất không quen, nhưng mà, thời đại đã thay đổi rồi. Khi tôi đến Diêm Nguyên lấy đồ thanh đồng, các bậc “bô lão” nhà quê đến không thể quê hơn ở địa phương cũng đã toàn dùng smartphone cả. Đồ thanh đồng cũng không cho xem trực tiếp nữa, mà cho xem ảnh trước.
Cái thời đại kia khi tôi còn đi Thất tinh Lỗ vương cung, thực sự đã là quá khứ.
“Cái thứ đó là mồi câu á?” Bàn Tử lại truy hỏi. Tôi hồi thần lại, gẩy ít tàn thuốc, nhíu mày nói: “Ông có căn cứ gì?”
“Trong hai mươi năm này, nếu không phải có phát hiện mới thì tôi đã không kiên trì lâu thế. Thứ có thể khiến tôi kiên trì đến vậy, là một cuốn sách cá ở địa phương.” Lôi Bản Xương xoay người, lấy ra một cuốn sách phô tô.
Trung Quốc có rất nhiều sách cổ về cá, đa phần đều xuất phát từ Phúc Kiến. Vùng Phúc Kiến có Ngư chí là hết sức bình thường, nhưng cuốn Ngư chí này của Lôi Bản Xương lai lịch không rõ, ông ta lật đến một trang trong đó, ghi chép một câu chuyện bắt cá bằng “lưới đất” ở một thôn làng ở địa phương. Cái gọi là “lưới đất” là một loại lưới đánh cá đặc biệt, đem quăng lưới xuống sông ngầm để đánh cá dưới đó cũng không phải chuyện lạ lùng gì, trong Mười vạn câu hỏi vì sao xuất bản năm 65 cũng đã viết rõ.
Nhưng trong đoạn ghi chép này, có mấy câu miêu tả một loài cá, loài cá này trên thân mình mọc thủy thảo rất dài. Trong đó có ghi, muốn bắt cá này, cần dùng “long quan khuẩn” làm mồi câu, bởi vì loài cá này “quanh năm ăn thịt xác chết rơi xuống đầm”. Nó đặc biệt rất thích mùi thối xác chết, mà long quan khuẩn vừa lấy khỏi quan tài có mùi xác thối cực kỳ nồng, vừa hay thích hợp làm mồi câu.