Chương 26
Muộn Du Bình vén tay áo Lôi Bản Xương lên, tôi nhìn thấy trên cánh tay Lôi Bản Xương có một vết sẹo hình hoa văn của dân tộc Mèo, đó là một vết phỏng. “Đây là ký hiệu mà Trần Bì A Tứ từng sử dụng khi ở Miêu Cương.”Tôi nhìn kỹ, do đã quá lâu, vết sẹo đã bạc màu rồi, chỉ nhìn ra được hình dáng đại khái, chứ không nhìn ra được cụ thể là hình gì.
“Anh nhớ ông ta? Là người của ông Tư?”
“Chỉ có người ở Miêu Cương mới dùng ký hiệu như thế, lúc ấy tôi cũng ở đó.” Hắn nói. “Tôi không nhớ ông ta là ai, có lẽ từng là người cầm đèn cho tôi.”
Tôi biết rất lâu về trước khi Muộn Du Bình vẫn còn lơ ngơ, trong số thủ hạ của ông Tư, hắn đã ở một vị trí rất cao rồi. Thở dài, tôi hỏi hắn, Lôi Bản Xương mắc bệnh nặng gì, có phải rượu của Bàn Tử làm ông ta chết hay không.
Bàn Tử giận dữ kêu lên: “Thiên Chân, rượu này của bà thím hàng xóm đấy nhé, cậu đừng có đổ tội lên đầu tôi, uống rượu đến chết á, đối với Bàn Tử đây chính là hỉ tang đó, chết rất có ý nghĩa, tôi không mang gánh nặng gì trong lòng đâu.”
Muộn Du Bình không trả lời tôi, chỉ nói một câu: “Ông ta có thể đến được đây đã là tốt lắm rồi.”
Tôi đại khái xác định được rồi, khi Muộn Du Bình nhìn thấy ông lão này, hắn đã biết mạng ông ta chẳng còn bao lâu nữa. Trong khoảng thời gian này, trong thôn cũng có một ông cụ qua đời, trước khi ông cụ mất, Muộn Du Bình cũng từng nhìn ông cụ chăm chú như thế. Hắn nhìn ông cụ mơ màng buồn ngủ dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn chăm chú một hồi.
Bàn Tử nói, ngoại trừ những người làm việc trong viện dưỡng lão ra, thì tất cả mọi người chẳng ai có kinh nghiệm đối với chuyện chết già này cả. Trong cuộc đời Tiểu Ca, có lẽ hắn đã chứng kiến rất nhiều những cái chết tự nhiên như thế, cả chết bệnh cả chết già, cho nên, hắn có thể nhìn ra được dáng vẻ của những người khi đã đến những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Hắn thấy Lôi Bản Xương đã là ngọn đèn sắp tắt, nên lúc đó mới nói đỡ cho Bàn Tử. Đưa ông lão đến nơi này, chí ít cũng để ông ta chết đi khi chỉ còn cách một bước nữa thôi, chứ không phải ra đi trong sự nuối tiếc vô hạn.
Chúng tôi làm lễ cúng bái cho Lôi Bản Xương theo cách thức của Tây Tạng, ở Tây Tạng lâu quá rồi nên quen. Sau đó, chôn ông ta xuống lòng đất muối. Loại người như ông ta, có lẽ, không có mộ bia mới là chuyện tốt, Bàn Tử dùng mấy cây cần câu của ông ta làm thành một thập tự giá, làm ký hiệu.
“Ông ta có theo đạo Cơ Đốc đâu, sao anh ép mua ép bán quá vậy?” Tôi uống rượu, hỏi Bàn Tử. Bàn Tử nói: “Dù gì cũng phải có chỗ quay về chứ, chứ không lại biến thành bánh tông bò ra ngoài, thì tụi mình lúng túng lắm đó. Đúng rồi, nếu có một ngày tự dưng Tiểu Ca đối đãi với tôi đặc biệt tốt, thì cậu phải nhắc nhở tôi đấy nhé, như thế chứng tỏ là ông đây sắp đi đời nhà ma rồi, tôi phải đi tìm một cô em bán hoa làm chuyến cuối, không thể một mình chết trên giường được.”
Tôi liếc xéo anh ta một cái, tiếp tục làm lễ. Sau khi xử lý mọi việc thỏa đáng, trong lòng tôi khá nặng nề, nhìn mặt hồ kia, tôi lại nghĩ đến chính mình.
Tôi mất từng ấy thời gian để tìm người, một lòng muốn tìm chú Ba của mình, nhưng lại tìm được hai người bên cạnh tôi đây, rồi lại vì họ mà giày vò suốt mười năm. Nếu như tôi bỏ mạng lại trước cánh cửa Thanh Đồng, thế thì, cũng có gì khác biệt với ông lão này đâu. Nhưng kết cục của tôi lại khác, đó là bởi những người bên cạnh tôi đã hy sinh quá nhiều.
Trong cuộc đời có quá nhiều chuyện như vậy. Tôi thà rằng ông lão kia lên cơn nhồi máu cơ tim, chết ngay khi cá vừa cắn câu, còn hơn là như thế này.
Suy nghĩ một lúc, liền thấy Muộn Du Bình đi thu dọn cần câu của ông lão, lắp cần xong, hắn vác lên bả vai, xách cái giỏ cá, chậm rãi bước về phía bức tường đê kia.
Tôi nhìn Bàn Tử, Bàn Tử nhún vai: “Để tôi phiên dịch, ý Tiểu Ca là, chúng ta nhận tiền cọc rồi, giờ phải hoàn thành công việc thôi.”
Hai người chúng tôi đi theo, đến chỗ trang thờ kia. Tôi lắp dây câu vào cần xong, lấy hai miếng thịt cá trắm đen, nhúng vào Long quan khuẩn, quăng từng cần xuống nước. Cầm đèn pin chiếu về vị trí kia.
Xa xa bóng tối đen kịt. Tôi biết trong bóng tối kia chính là tòa cung điện tử thủy Long Vương, Bàn Tử cứ chầu chực để nhìn mãi, không thả lỏng được. Cây cần hơi rung rung trong gió lớn. Ba người bọn tôi cứ đứng mãi chứ không ngồi. Thống nhất duy trì động tác đút tay vào túi.
Tôi còn chưa kịp tập trung tinh thần, bỗng nhiên, tôi nhìn thấy khu vực chúng tôi vừa ném cần xuống nổi lên một đống bọt nước.
Tôi lập tức ngồi xuống, chuẩn bị nhấc cần lên bất cứ lúc nào, liền nhìn thấy ở phía đó, một đường sóng nước vọt qua.
Con cá thô lỗ như vậy hả? Trong lòng tôi có hơi buồn rầu, có lẽ nếu ông lão cố sống thêm được một ngày nữa, thì đã câu được con Long Vương này rồi. Liền nghe tiếng chuông vung cần vang lên inh ỏi, một cây cần đã bị kéo cong thành hình cung.
Tôi tiến lên chộp lấy cần, bắt đầu kéo về phía sau, cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng thô bạo bắt đầu giằng co với tôi. Chưa đến hai giây, dây câu của tôi đã đứt.