Chương 25: Khoảng Cách Một Bước
Khả năng kể chuyện của Lôi Bản Xương chỉ thường thường. Con trai ông ta từ khi 5 tuổi đã bắt đầu cùng ông ta đi câu cá, trước kia, ông ta là một người rất nhiệt tình lại chín chắn, thứ mình thích, ông ta hy vọng con trai mình cũng thích vậy. Bởi vậy, ông ta thường dẫn con trai đi khắp nơi câu cá suốt cả ngày trời. Đứa bé mới tí tuổi đầu, đã phơi nắng đen sì như con khỉ.Con trai ông ta rất có năng khiếu. Việc câu cá, nhìn qua tưởng chỉ cần một cây gậy một sợi dây là câu được, nhưng thực ra phải nghiên cứu rất kỹ lưỡng. Nhưng điều đó không quan trọng, cái gọi là năng khiếu câu cá vốn không thể nói rõ ràng ra được. Nhiều khi, ngay cả bản thân người câu cá cũng không rõ nữa, Lôi Bản Xương nói, có những lúc ông ta gần như có một sự tương thông nào đó với con cá dưới nước, như thể, có thể hiểu được lũ cá đang suy nghĩ cái gì.
Cái cảm giác này, không thể giải thích được, thường thì ở một vùng nước nào đó, dù không có bất kỳ dấu hiệu nào, nhưng vẫn có thể câu được cá.
Còn có một loại cao thủ nữa, nói loại người này hiểu rõ việc câu cá, chi bằng nói là loại người này hiểu rõ toàn bộ đặc điểm và tình hình của toàn bộ vùng nước mà anh ta câu thì đúng hơn. Nơi nào nước sâu, nơi nào nước cạn, nơi nào có dòng nước xoáy, nơi nào có dốc nông. Loại cao thủ này, cứ hễ thả câu là bắt được cá, trong cùng một điều kiện giống nhau, anh ta có thể câu được nhiều cá hơn người bình thường.
Hai loại cao thủ này, loại đầu tiên có thể câu được cá lớn, loại thứ hai có thể câu được nhiều cá. Con trai Lôi Bản Xương thuộc về loại đầu tiên.
Con trai ông ta câu cá lớn đến ghiền, sau này lớn lên, tham gia rất nhiều cuộc thi câu cá, đoạt về được nhiều giải thưởng, bắt đầu đi khắp núi cao sông lớn để tìm câu cá lớn. Sông suối lớn đều đã từng câu hết rồi, điều mà Lôi Bản Xương rất lấy làm tự hào nhất, đó là, không biết tại sao, con trai ông ta có thể cảm nhận được trong một vùng nước có cá lớn hay không, hỏi anh ta vì sao, anh ta cũng không biết nữa. Thường thường anh ta chỉ cần liếc mắt nhìn, là có thể đưa ra được kết luận rồi.
Con trai ông ta đến Phúc Kiến câu cá, thực ra là đưa mấy học sinh đi câu. Nhiều người giàu có thích câu cá đều nghe nói con trai ông ta lợi hại lắm, nên mới thuê anh ta dạy câu cá. Có những lúc bọn họ ra ngoài du ngoạn câu cá, thường sẽ mời con trai ông ta đến làm huấn luyện viên. Thú vui câu cá ngoài tự nhiên có thể rèn luyện cơ thể, cũng có thể tìm hiểu thêm về phong tục tập quán các nơi, ở thế kỷ trước, có một thời gian rất thịnh hành thú vui này, cũng tốn kém chẳng khác gì thú chơi đàn hương của người giàu có bây giờ.
Con trai ông ta đến bên bờ đầm đó, không biết thế nào, bỗng nhiên dừng lại, nói với học sinh của mình rằng, trong đầm sâu này có cá lớn.
Thế là bọn họ lục tục thả câu. Thực ra thì, có đến bốn cây cần là do con trai ông ta thả, mấy người kia chẳng qua là giúp anh ta cầm cần mà thôi. Anh con trai cố ý muốn cho các học sinh của mình thử trải nghiệm cảm giác câu được cá lớn. Kết quả chưa đến một tiếng sau, đã có thứ cắn câu rồi.
Cây cần câu đó liền bị kéo cong thành một nửa vòng tròn vô cùng cường điệu, sắp kéo gập lại thành hình cái ghim kẹp giấy rồi, sau đó, dây đứt, cần câu văng ra, người cầm cần không có kinh nghiệm, cây cần bật lại văng trúng vào mắt anh con trai. Mắt anh ta liền sưng húp lên. Nhưng anh con trai còn chưa kịp phản ứng, cây cần của anh ta cũng bị cắn câu rồi.
Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của anh ta là chuẩn bị, rồi kêu lên một tiếng: “Dữ như thế cơ à?”
Đây là một con cá sau khi cắn câu liền không chút do dự sợ hãi nào, trực tiếp kéo đứt dây câu, sau đó lại cắn mồi của một cần câu khác bên cạnh. Dựa vào trực giác, anh con trai liền nhận ra con cá bên dưới này hoàn toàn không e ngại dây câu và lưỡi câu chút nào.
Trừ phi câu phải cá mập ở biển, ngoài ra, rất hiếm khi gặp phải tình huống như thế này.
Anh con trai kinh nghiệm phong phú, vật lộn với con cá suốt hai ba giờ đồng hồ. Một chuyện còn ly kỳ hơn nữa liền xảy ra, người bên cạnh tiếp tục thả câu, cũng lần lượt đều cắn câu cả, khi con cá này đang vật lộn với dây câu, thế mà còn ăn luôn cả móc câu nữa, không biết là đói đến phát điên rồi hay là quá hung dữ nữa. Sau đó, cả bốn cây cần đều bị kéo căng cả, dây câu bắt đầu xoắn bện vào nhau. Rồi bỗng nhiên, dây câu của bọn họ đều đồng loạt chùng xuống.
Anh con trai cứ tưởng dây câu cuối cùng cũng đứt rồi, thở hắt ra, bởi vì khi câu ở vùng đầm nước, dây câu rất dễ bị mài vào vách đá. Loại dây câu này rất khó đứt, nhưng nếu bị mài thì sẽ bung ra.
Cả bốn người trải qua một trận đại chiến, ba người kia thích chí vô cùng, xưa nay họ chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế. Bọn họ vui vẻ cười lớn, quay lưng về phía đầm nước, nói chuyện với người trên bờ, rằng bọn họ đã được một phen đã đời biết bao nhiêu. Nhưng không ngờ, mấy sợi dây câu kia không hề đứt, con cá lớn đó men theo dây câu bơi lên bờ.
Người trên bờ chỉ nhìn thấy một cái bóng to tướng mọc đầy thủy thảo nổi lên trên mặt đầm nước, sau đó, bọt nước tung tóe bùng lên, anh con trai bị kéo xuống đầm đầu tiên, những người còn lại tưởng là anh ta bị rơi xuống nước, lập tức nhào vào cứu. Sau một trận hỗn loạn, cả bốn người đều biến mất, trên mặt nước chỉ còn bốn chiếc cần câu nổi bồng bềnh, rồi khoảng vài phút sau, cả bốn cây cần đều bị kéo tọt xuống nước, biến mất trong đầm.
Những người tới sau đi trục vớt, thì chỉ mò được ba cây cần câu, còn bốn người kia cũng cây cần cuối cùng đều biến mất không tăm tích.
Sau khi ông lão nghe được tin dữ, hẵng còn sững sờ hồi lâu, cho đến khi ông ta đến tận nơi xem xét sự việc, cũng biết là con trai mình chắc chắn không còn hy vọng sống sót nữa. Có thể anh ta đã bị kéo vào trong con sông ngầm dưới lòng đất rồi. Ông ta không thể chấp nhận được sự thực này, vì vậy, mới bắt đầu câu cá ở cái đầm nước đó.
Khi kể đến đây, ông lão nhắm mắt lại, tôi biết, ông ta muốn khóc nấc lên, nỗi đau đớn khốn khổ khủng khϊếp trong lòng cũng hai mươi năm chờ đợi, vào giờ phút này, chắc hẳn tất cả đã tụ lại thành nước mắt. Nhưng ông ta không rơi được giọt nước mặt nào, chỉ là khô khan khóc nấc lên, không thành tiếng. Những giọt nước mắt cuối cùng của ông ta chắc hẳn đã cạn khô vào khoảnh khắc ấy, khi ông ta vừa nhìn thấy được cái hồ.
Tôi có thể hiểu được cảm giác của ông ta vào khoảnh khắc đó. Đó là lúc ông ta nhìn thấy điểm cuối của mình, con đường này đối với Lôi Bản Xương thật quá cô độc, quá đằng đẵng, nên khi ông ta nhìn thấy được điểm cuối của mình, điều duy nhất ông ta có thể làm, đó là bật khóc.
Tôi mới chỉ trải qua có mười năm, cũng khâm phục ông ta, bảo ông ta uống nước ấm nhiều thêm một chút. Tôi biết cái cảm giác khi tìm kiếm một người, trước kia, tôi cảm thấy sự cố chấp của mình đã là đệ nhất thiên hạ rồi, nhưng hôm nay, khi gặp một người mất đến hai mươi năm chỉ để tìm kiếm một thi thể, tôi mới hiểu được, sự cố chấp này vốn là nhân chi thường tình, chẳng có gì là tài giỏi hơn người cả.
Ngủ dậy, Bàn Tử rất hưng phấn, căn bản không ngủ được, còn tôi thì cứ suy nghĩ miên man, nên mệt mỏi vô cùng. Bàn Tử liền hỏi tôi, tòa kiến trúc to lớn kia liệu có thể là cái gì nhỉ?
Tôi nhìn đỉnh căn lều vải, bóng đen to lớn kia, dựa vào bố trí trong trang thờ ở bên ngoài, rồi các pho tượng tử thủy Long Vương, nếu không suy luận theo logic, thì có thể là năm xưa người cổ đại đã phát hiện ra cái đầm nước dưới lòng đất này (dù sao thì hồi xưa cũng có rất nhiều hiệp khách noi theo Từ Hà Khách thám hiểm vào trong các hang động), bọn họ phát hiện ra con quái ngư trong hồ nước dưới lòng đất, cho rằng tử thủy Long Vương ngụ ở nơi đó, thế là bèn xây dựng miếu thờ. Tòa kiến trúc to lớn đó, khả năng lớn nhất chính là cung điện của tử thủy Long Vương, dùng để trấn áp Long Vương, ném thức ăn xuống đầm nước để cúng tế, khiến Long Vương bảo vệ thủy thổ cả một vùng.
Thời điểm loài quái ngư này tập kích anh con trai của ông lão là khi bọn họ quay lưng về phía đầm nước, thời điểm nó tập kích chúng tôi cũng y hệt như thế. Loài cá này có thể chủ động tấn công, hơn nữa, có thể lựa chọn cơ hội, rất có thể nó có trí thông minh rất cao. Loài cá này cứ tạm thời gọi là tử thủy Long Vương, có thể ông lão này sẽ câu được nó, nhưng liệu chúng tôi có khả năng chế ngự được nó hay không, thì còn là một câu hỏi lớn.
Bàn Tử cứ luôn miệng lải nhải, tôi thì dần dần thϊếp đi. Đến sáng ngày hôm sau, tôi bị Bàn Tử lay tỉnh, sau khi tỉnh lại, tôi nghe Bàn Tử nói mà cứ lơ ma lơ mơ. Anh ta không ngừng lặp đi lặp lại, dáng vẻ dường như là rất gấp. Tôi cố gắng tỉnh táo lại, mới nghe thấy anh ta nói: “Lôi Bản Xương chết rồi.”
Tôi nhíu mày, không hiểu anh ta có ý gì nữa, bèn chui ra khỏi lều, vén lều vải của ông lão lên. Vừa mới vén lên nhìn, tôi thấy ông ta vẫn duy trì động tác lắp cần, đầu tựa vào cần câu, cần câu chống xuống mặt đất, không nhúc nhích.
Tôi lại gần sờ thử một cái. Ông ta đã lạnh ngắt, cơ thể cứng ngắc, hai mắt còn mở trừng trừng. Tôi xem con mắt , đồng tử đã dãn, đυ.c ngầu.
Ông lão đã chết thực. Tôi nhìn thấy Muộn Du Bình bên cạnh, hắn đang vuốt mắt cho ông lão. Rồi hắn nói với tôi: “Ông ta có bệnh nặng.”
“Anh đã biết từ lâu rồi?” Tôi kinh ngạc kêu lên, bỗng nhiên hiểu ra vì sao lúc ấy hắn lại đồng ý với ông lão này. Thì ra, hắn đã biết rồi.
Muộn Du Bình nhìn ông lão, hắn vỗ vỗ bả vai ông lão, để ông ta từ từ nằm xuống. Tôi nhìn động tác của hắn, bỗng nhận ra một điều, Muộn Du Bình quen biết ông lão này, động tác của hắn không phải là hành động đối đãi với một người xa lạ, mà là đối đãi với một người cố nhân mà hắn quen biết từ rất lâu. Tôi dựng hết cả tóc gáy, chộp lấy tay Muộn Du Bình: “Ông ta là ai?”
“Một người quen từ cách đây rất lâu, nhưng đã quên mất tôi rồi.” Muộn Du Bình nói.