Chương 20
Tín hiệu đèn của Muộn Du Bình là nháy ba phát liền, thêm hai phát, rồi lại ba phát liền. Đây là quy ước tín hiệu đèn do tôi phát minh ra hồi ở trong thôn, có nghĩa là nhanh lên, nhanh lên, mau nhanh lên.Nhà trong thôn cách âm không tốt, tôi có một gian nhà kho để dự trữ nằm trên sườn đồi, là hồi đó mua lại của lão Lưu Khắc, lão có hai gian, thì bán lại cho tôi một gian. Lão Lưu thần kinh yếu rồi, tiếng sấm, tiếng mưa, tiếng thác đều không nghe được, duy chỉ có tiếng tôi nói chuyện là lão lại nghe thấy rõ là chói tai. Bên cạnh gian nhà kho là một cái cây đa rất to, tôi toàn phơi dưa muối ở trên ấy. Người thành phố không nhanh nhẹn bằng người nhà quê, hôm nào ở lỳ trong nhà đánh PS4 đến tận chiều tối, quên béng mất không thu cỏ tề thái đang phơi vào nhà, thế là buổi tối đành phải trèo lên mái nhà thu dưa muối.
Buổi tối không được lớn tiếng kêu, lão Lưu đi ngủ rất sớm, tôi mà hó hé một cái là lão tỉnh ngay, thế là tôi đành phải dùng đèn đánh tín hiệu cho đám Bàn Tử, thu đủ một rổ rau rồi thì đánh tín hiệu cho bọn họ trèo lên vác rau về. Khi tôi vừa mới đến đây, thời tiết rất ấm áp, tôi vẫn còn có hứng thú với thác nước, toàn nhè giữa lúc đêm hôm mà trèo lên nóc nhà chụp ảnh thác nước dưới ánh trăng. Cũng cần đám Bàn Tử mang vác đồ đạc dụng cụ giúp chứ.
Lâu dần, quy ước tín hiệu đèn này trở nên có hệ thống hẳn hoi, tôi cảm thấy dường như tất cả các loại ngôn ngữ cũng đều được phát triển bằng cách này. Tôi có thể dùng tín hiệu đèn cùng Bàn Tử ở cách đó cả nửa thôn, chửi con mụ hàng xóm suốt cả đêm cũng được.
Chúng tôi thu dọn trang bị, đi về phía ánh đèn của Trương Khởi Linh, đi mãi đi mãi đi mãi, ánh đèn này vẫn ở rất xa.
“Không ổn rồi,” Bàn Tử ngừng lại, nói “Mẹ kiếp có gì không ổn rồi, sao lại cứ như là ảo ảnh giữa sa mạc thế không biết.”
Tôi cẩn thận nhìn cho thật kỹ, kia đúng là tín hiệu đèn do tôi biên soạn ra, chỉ có mỗi tác dụng chửi đổng và gọi người lên mái nhà thu dưa muối, loại tín hiệu đèn đó sẽ không xuất hiện ở những nơi khác đâu. Người cầm đèn chính là Muộn Du Bình, hơn nữa tôi cũng quen với tiết tấu nháy đèn của hắn rồi, tốc độ tay của hắn rất ổn định, cho nên cứ tiết tấu mỗi lần nháy đèn đều nhau tăm tắp.
Đi thôi, tôi nói, lần này chắc không phải điều gì bất trắc hay cơ quan đáng sợ gì đâu, có lẽ thực sự chỉ là cách quá xa mà thôi.
Ba người chúng tôi tiếp tục tiến bước, suốt dọc đường ông lão kia cứ im thin thít, thế mà lúc này bước chân lại cuống quít hơn cả bọn tôi, Bàn Tử bảo ông ta cứ bình tĩnh lại.
Rất nhanh sau đó, tôi cũng bắt đầu hoài nghi có vấn đề nào đó xảy ra rồi, bởi vì cho dù đi thế nào đi nữa, ánh đèn kia vẫn cứ chỉ ở đúng chỗ đó, chẳng có vẻ gì là gần lại cả. Thậm chí có lúc còn có cảm giác như nó còn ở xa hơn nữa, Bàn Tử với tôi liếc nhìn nhau một cái, tôi bỗng nhận ra, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là Muộn Du Bình vẫn luôn tiến về phía trước. Chúng tôi đến gần một chút, thì hắn lại đi xa thêm một chút.
“Tiểu Ca đang lôi kéo tụi mình đấy à?” Bàn Tử buồn bực nói: “Có gì mà không thể dừng lại chờ tụi mình một tí được à. Cái tên này chạy suốt mười mấy năm rồi, tụi mình cũng đuổi theo nó nhõn mười mấy năm rồi, ít nhiều gì cũng phải chờ tụi mình một chút chứ.”
Lời của Bàn Tử làm tôi hơi bị xúc động một chút, lúc trước tôi cứ luôn luôn nghĩ đến mục đích của hắn, hắn định nói cho tôi biết điều gì, lần mạo hiểm này, tôi cứ có cảm giác ngộ ra điều gì, tôi cũng đã đến cái tuổi có thể thường xuyên cảm ngộ cuộc sống rồi, lần này đuổi theo như thế, phải chăng ý nghĩa chính là: sinh mệnh của hắn vẫn sẽ mãi mãi chảy trôi như thế, nhưng còn chúng tôi, sẽ dần dần chậm lại rồi dừng hẳn?
Tôi cứ nghĩ quàng nghĩ xiên, nhưng cảm giác tên này chắc chắn không có triết học như vậy đâu, Muộn Du Bình là một kẻ chủ nghĩa thực dụng, tình huống này chỉ có thể cho thấy, hắn đang truy đuổi thứ gì đó. Hắn đánh đèn tín hiệu là để báo bọn tôi mau đuổi theo.
Nếu đi bộ mà không đuổi kịp, thì chạy vậy, nếu tôi già đi, tôi cũng bó tay, nhưng ít nhất bây giờ tôi sẽ không thua hắn.
“Chạy!” Tôi kêu một tiếng với Bàn Tử: “Anh trông chừng ông cụ, đuổi theo kịp thì cứ đuổi, còn không được thì cứ từ từ mà đi nhé.”
“Dựa vào đâu mà tôi phải trông coi ông ta chứ!” Bàn Tử nổi giận gắt lên, nhưng tôi đã không nói lời nào, cắm đầu chạy như điên.
Trong gió muối, tôi chạy về phía ánh đèn, điều chỉnh hơi thở theo phương pháp chạy bộ mà Hắc Hạt Tử đã dạy. Tôi biết chạy đều mới giữ được tốc độ nhanh nhất, nhưng tôi vẫn cứ mặc kệ hết mọi tiết tấu. Đã rất lâu rồi tôi không dùng hết sức mà chạy nước rút, hồi ở núi Trường Bạch, cái tốc độ xoay người nhanh như tên bắn, cái cảm giác trôi chảy thuận lợi mỗi khi chạy nước rút hay nhảy nhót đó, mỗi lần thực hiện tôi đều cảm thấy tự tin tràn đầy. Cái cảm giác sảng khoái khi kiểm soát được toàn bộ cơ thể mình ấy. Tự dưng, tôi rất muốn đạt được cái cảm giác ấy một lần nữa.
Chạy suốt hai mươi phút, Bàn Tử đã bị tôi bỏ rơi một quãng rất xa, nhưng ánh đèn trước mắt chỉ lớn hơn được một ít mà thôi. Tôi thở phì phò từng hơi lớn, mồ hôi thấm ra lớp áo trong, cả người như bốc hơi nước.
Mồ hôi trên mặt và trên cổ bắt đầu ngấm muối, dần ăn mòn da tôi, mắt tôi cũng bắt đầu đau xót, tôi chớp mắt một cái thật mạnh cho nước mắt chảy ra để rửa mắt một chút.
Tôi tiếp tục đuổi theo, nhưng trong lòng đã biết, khi tôi đuổi kịp hắn thì cũng là lúc tôi sức cùng lực kiệt luôn rồi.
Cũng không biết chạy suốt bao lâu nữa, cuối cùng, ánh đèn cũng dần lớn hơn, tôi đã chạy đến nỗi lả cả đi, vung tay vung chân chẳng qua chỉ còn dựa vào bản năn gthooi. Dần dần, tôi nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm.
Tôi căn bản không biết xung quanh mình như thế nào nữa rồi, cũng không cần cắn răng, hai chân tôi tiếp tục chạy về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy Muộn Du Bình đang quỳ một chân dưới đất, một tay cầm đèn mỏ, đánh tín hiệu đúng quy luật. Nhìn về phía trước. Đó là bóng tối đen đặc.
Tiếng nước chảy ngày càng lớn, đèn mỏ của tôi bật sát, trung hòa bớt ánh đèn chói mắt của hắn, đồng thời, tôi cũng nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào trong bóng tối, đó là một mặt hồ khổng lồ. Dòng nước trên mặt hồ đang lưu động, tạo nên tiếng nước chảy rất lớn. Hắn cách mặt hồ chỉ có mười mấy bước chân, cánh đồng muối dưới chân trượt dần xuống mặt nước như bãi cát.
Tôi đứng im một lúc, để nhịp tim đang đập dữ dội cùng cảm giác buồn nôn dần dần lặng xuống, tôi ngồi xổm xuống, để hai lá phổi dần ổn định trở lại, sau đó mới chậm rãi bước đến bên cạnh hắn.
Muộn Du Bình đứng lên, “Cẩn thận một chút, thứ trong hồ này không tầm thường.” Hắn chỉ vào bờ muối trước mặt, trên đó có một dấu vết rất lớn, nối xuống hồ nước. Có con gì đó hình dạng như con rắn, vừa mới trườn từ bờ muối xuống mặt hồ.