-Ah uh – mình đáp lại vẫn phong thái lạnh tanh
-Giờ quan hệ của tụi mình là thầy trò nhé
Haizzz, lại còn rào trước đây mà.
-Uh, nếu em muốn vậy
-Em pm anh nói vậy thui à, sau này nếu có pm thì cũng sẽ là vì chuyện học. Anh yên tâm với em thì em biết anh là gì trong em, em không phủ nhận nhưng đừng cho cái H biết, lỡ bố mẹ e biết cũng phiền…
-Uhm, a biết rồi. A cũng có kể gì cho nó đâu.
-Uh thế là tốt rồi
Mình cũng muốn thanh minh, giải thích cái gì đấy nhưng rồi lại phải im lặng, khoảng cách đã tồn tại giữa hai con người từng yêu thương nhau, khiến mình không thể cất tiếng, tình trạng hiện giờ là vô cùng bức bối không thể nào giải tỏa được…
Ngày tiếp theo.
Cũng là lần đầu tiên biết được trình độ tiếng anh của em khá khá không được tốt, éo lên quan nhưng nếu không phải ny cũ thì có lẽ là khá ngu Con bé H có vẻ nhanh nhảu và làm được tốt hơn. Nhân đây chính là cơ hội trả thù dám đi tương tư thằng cờ hó khác. Mình cao giọng:
-T.N nhá! Em luyện lại cách đọc tiếng anh của em đi, đọc gì tằng tằng bằng bằng như bắn súng chứ có phải đọc tiếng anh đâu! Ngữ pháp ko vững thì thi tốt nghiệp kiểu gì.
Con H có vẻ khá ngạc nhiên khi “thầy” mang tiếng vui vẻ xuề xòe cười ha hả cả ngày, nay thành ông giáo khó tính và nghiêm túc vậy, nó cũng nói đỡ cho e.
-Thôi T.N nó học tự nhiên mà anh, e cũng học có hơn e nó mấy đâu.
Haizzz! Có vẻ em cũng chả thèm chấp thằng thầy to mồm chứ chả dám làm đêk j` em, nên thấy cứ ngồi cặm cụi viết viết chép chép, lảm nhảm mấy từ tiếng anh cơ bản. Mặc kệ thầy nói cái vẹo j`!!!! thế là ko được đâu à nha.
-TN và H định thi trường gì?
-Em muốn thi ftu – em đáp ( con H có trả lời nhưng éo quan tâm)
-À ha! lại muốn cùng trường a tiếp à
-E muốn xem trường đó có như tin đồn không, chắc có nhiều gái xinh lắm anh mới vào đó nhỉ.
-ờ… mẹ a thích a học trường đó.
Bỏ mẹ! lại lỡ mồm, thôi xong cmn phim, giờ thì câu trả lời chả khác đêk j` mình là thằng bám váy mẹ, lúc trả lời xong thấy hai đứa cười tủm tỉm cứ làm mình nhục nhã không chịu được. Chẳng qua đang cố chứng minh cho em thấy ngày đó áp lực đè nặng lên mình ntn, có cả phần bố mẹ trong đó chứ có phải ham hố để lên đc. ftu mà bỏ bê người yêu.
Thôi kệ!
Định bông ghẹo lấy le tý với N, lâu lâu cứ mắng mỏ em nó lại làm em nó tủi thì khó mà xúc tiến được.
-Kể ra mình cũng sướиɠ, dạy dỗ được hai em xinh xắn như này, ối thằng phải gato ấy nhỉ.
-Úi zời ơi, còn bọn em thì là đen đủi vì phải ngồi học anh đó!!!! – con H lại bắt đầu lua tua trong khi bố có cần mày lên tiếng đâu.
-Bố mẹ em cũng liều, ko sợ anh ăn thịt cả 2 à.
-Hahahaha cái này anh khỏi lo, mẹ em bảo nhìn mặt mũi anh cứ như con gái, nhìn như gay ấy =))))
Đệt! vừa dứt lời, em N của mình lăn ra cười bò, nó có vẻ tâm đắc với lời nói của con H, làm mình thốn không tả được. còn con H thì mặt tỉnh bơ như điều nó nói ko có j` hoàn toàn sai Thanh niên cứng lên, mình xỉa ngay:
-Vớ vẩn, gái theo anh cả bầy kia kìa, chỉ tiếc là đời anh chỉ yêu có 1 người nên ko đáp lại được thôi, thích á 2 tay 2 rổ gái nhá!
Con H cười mỉa mai, vờ trố mắt:
-Thế á? Kinh nhờ!!!! Thế anh yêu ai? Nói cho em biết ai mà đen đủi bị anh yêu vậy?
-È hèm! Mối tình đầu của anh! Giờ thì a ko biết nó yêu thằng nào r`.
Mình cố tình hắng giọng, cho cái con bò đang cười kia tắt điện, đúng quả là hữu nghiệm, em N dừng cười tức khắc đến nỗi con H phải quay ra:
-Cái con dở này, cười nhiều quá chắc chết ngất rồi.
Em quay ra nhìn mình, mình nhìn em, cố cho em hiểu là, điều mình vừa nói là sự thật….
Mặt em nghiêm nghị trở lại, còn bé H thì vẫn khua tay múa chân:
-Mối tình đầu của anh là ai thế? Chị ấy có xinh ko? Học gì rồi vậy?
-Thôi ko hỏi linh tinh nữa làm N nhà em buồn rồi kìa!!!!
-Ai mà thèm! – N đáp chưng hửng
Khác với dự đoán của mình về thái độ của em, có vẻ em ko vui khi biết điều đó, mình đã nghĩ em sẽ cười mỉm mỉm và mình và em có thể sẽ còn cơ hội quay lại. Chứ cứ gần nhau mãi mà chẳng là gì của nhau, thật sự làm mình đau hơn mình nghĩ. Em dửng dưng, mặt hơi nặng nề và không hề nhìn mình lấy 1 lần trong cả buổi học đó.
Về nhà, mình lại bị ánh mắt của em dày vò, ăn vội bát cơm, ngồi xem mấy thứ linh tinh, rồi mở photobucket, thời đó FB chưa phổ biến ở Việt Nam, thực ra cũng có một số đứa có FB, nhưng lúc đó vẫn đang chễm chệ ở plus cười vào mặt mấy thằng đú dùng FB ( haiz sau vẫn phải chuyển qua dùng vì thấy nó cũng hay ho :”> )
Ngồi xem lại mấy ảnh văn nghệ, ảnh từ cái điện thoại cùi ngày xưa chụp ảnh 2.0 megapixel.
Uh hay mình là gay ta, chứ làm chó j` có thằng đàn ông nào hèn hạ thế này được, học ngu thì cứ nhận học ngu, lại tự trấn an rằng anh không ngu chỉ vì anh đa tình, nên bất thình lình anh ngu thôi, haizzz, cũng khổ tâm em, ngày đó chắc cũng cô đơn, mình lúc đó quá bận rộn nên không cảm thấy buồn chán gì cả, giờ rảnh rang đầu óc quá đâm bị tình át vía! FA lâu ngày quá, người cũng buồn mà điện thoại nó cũng buồn, sạc pin xong chỉ để xem giờ thi thoảng các em nhân viên tổng đài thương tình nhắn cho tin khuyến mãi an ủi, ít ra thằng tổng đài chẳng bao h chừa mình ra. Nhiều lúc nhớ lại ngày đó, chỗ gửi xe của em có vẻ thay đổi, mình ko tìm thấy cái xe màu trắng dựng cạnh xe mình, hai đứa lướt qua nhau không 1 câu chào, nhiều lúc cũng đắng lòng, nhưng rồi nghĩ lại thì mình mới là thằng khùng,… đừng chê mình ủy mị nhưng có những đêm, buông sách vở xuống, giật mình nhận ra đống sách vở này, em ở đâu?, điện thoại ngoan quá, nằm im lìm đợi chủ switch off đi ngủ ( mình có thói quen dị, đi ngủ là tắt máy ), cô đơn là cảm giác ngập tràn xung quanh căn phòng.
Mình vẫn chưa có sđt của em, đánh bạo nt cho bé H “ê nhóc! Cho a số cái N, có gì thông báo cho tiện” 5p 10p… mọi hôm thấy rep nhanh lắm mà, chả nhẽ ở đầu dây bên kia đang họp hội đồng, tưởng thằng này có ý da^ʍ dê sao bố từng ôm ấp, nằm tay, hôn hít các kiểu, sợ sợ cái l*иg
“N nó bảo có chuyện gì a cứ nhắn cho e, nó xin vào lớp e, ở vs nhau 24/24 mà”
Haizzzz, ca này khó đây. Có vẻ căng quá, chả nhẽ em phũ phàng với mình thật sự vậy??? Thoáng buồn!
Cười khẩy, switch off!
Sáng hôm sau, mắt nhắm mắt mở, thì điện thoại có tin nhắn “em N, a lưu vào đi, hóa ra vẫn dùng số này à”. Mình bật như tôm dậy, hớn hớn hở hở, lưu xong xuôi như sợ tin nhắn đó tý nữa là bốc khói, điềm tĩnh nhắn sao cho nó thật là lạnh lùng nhưng vẫn có tý quan tâm đây ta.
“Uh! A lưu rồi nhé! A dạy có j` chưa thấy hài lòng cứ nói nhé.”
Thôi, nhắn thế thôi, nhắn dài nó lại nghĩ hớn gái các kiểu, khéo con H đọc được lại nghĩ thầy tà da^ʍ các kiểu, lại cho thầy về vườn sớm thì tạch.
Các buổi học khác diễn ra bt, em không nặng nề như trước, chắc qua những lần trêu chọc, em dần hiểu ra được những hiểu lầm ko đáng có của ngày xưa. Chỉ tiếc cái nụ cười đó, nụ cười hồn nhiên nhất của em dành cho mình ko còn, em e dè hơn khi nở nụ cười sau mỗi câu chuyện, dường như cười cho có lệ, chả nhẽ con H đang cười như lên đồng, N nó lại lạnh băng như tảng đá. N dễ gần, dễ nói chuyện, nhưng ko hiểu sao trong chuyện tình cảm em lại vô cùng cứng nhắc, ko hề dễ mở lòng.
Em có biết là mỗi lần đi dạy, may nhờ còn có sự tồn tại của con H, không thì nhìn hai con người từng là của nhau, từ tình yêu giờ lại phải đặt trong vị thế nghiêm túc hết mức có thể, mình đã phải nuốt cục nghẹn rất nhiều lần vì sợ nhìn em thêm sẽ rất đau lòng, còn em vẫn vậy, chiếc môi xinh xinh vêu vêu cong cong không sẵn sàng dành tặng mình những câu chuyện vui vẻ, những nụ cười đáng yêu, mắt em không còn nhắm tít lắc lư, cắm chặt vào cuốn sách, quyển vở, ghi chép….