Gia Sư Của Người Yêu Cũ

Chương 5

-Anh T này, sắp tới nghỉ 1 tuần nha, em đi du lịch với cơ quan của bố. Còn mỗi N với mẹ em ở nhà, ko có em chắc N ko học đâu.

-Ah uh.

Lúc đó trong đầu mình bắt đầu có xu hưởng tưởng tượng ra nhiều câu chuyện hay ho, cơ hội là đây rồi, khẽ liếc sau tàu điện vẫn đang cắm cắm cúi cúi ghi chép, đúng là chăm chỉ quá mức, cơ mà chăm kiểu gì mà vẫn dốt tiếng anh thế này ta =)) sẽ rủ em đi chơi, đi ăn đi về nhà trọ mình ( mình ở trọ 1 mình) hề hề. Bỗng tàu điện ngẩng lên nhìn mình như rằng “ĐỪNG HÒNG!” hiểu nhau ghê ha!

Mình chuẩn bị rất nhiều thứ trong đầu, định bụng sẽ lấy hết can đảm để có thể nói chuyện với em, sẽ nói cho em hiểu rằng mình đã phải đấu tranh ra sao, mình đã ngu ngốc khi đánh mất em, rằng tất cả cuôc gặp gỡ trên đời này đều có duyên phận, được gặp em chính là cơ hội mà ông trời đã trao cho anh, anh không thể để cơ hội vụt qua đời mình dễ dàng như thế….

Nằm bẹp trên giường, có nhà hàng xóm ác người repeat “Hạnh phúc thoáng qua”…

“Vì anh đã vô tình đánh mất niềm tin

Để cho em phải mang đắng cay cho riêng mình

Vài giọt nước mắt hiện về trong anh

Những lần đã khiến trái tim em khổ đau.

Dù lòng muốn nói nhiều lần sẽ tha thứ

Vậy mà có khi anh chẳng hề suy nghĩ

Để rồi một ngày chúng ta phải xa cách nhau…….”

Lời bài hát cứ như đấm vào mặt mình, nhà thằng hàng xóm rep chục lần là chục cú boxing, đau quá khóc cmnr

Chắc mẩm bé H đã vi vu đi du lịch, tức là tối em sẽ ngủ 1 mình, ngồi cầm di động, vê vê phím gọi, định bụp phát luôn, cơ mà sợ gọi em ko nghe máy thì bách nhục xuyên trym. Nên đành liều nhắn 1 tin “e ngủ chưa? A gọi cho e được ko?”…. 5p 10p với cái thời gian này ngủ nướng là chạy như tên lửa, chờ đợi thì quả là dài vô tận.

“e chưa! Có chuyện j vậy ạ?” “đc. ko?”………… “a gọi đi”

-E ko có gì để nói vs a à?

-A là ng` gọi mà

-…. Ý a là…. Là… gặp lại a, e ko muốn biết tý gì về a sao. Dẹp chuyện gia sư đi, chưa bao h a nghĩ a là gia sư của e cả, a nghĩ …khác, nghĩ khác.

-Giờ e đang học 12, ko muốn vướng bận chuyện gì khác, hồi 12 a có vậy ko? A đang học ĐH, a vững vàng rồi, e thì chưa. E sẽ không bao giờ phũ phàng a là được! A nhớ lại đi, a từng nói từ TÙY thẳng thắn vậy mà, sao giờ a cứ làm e khó chịu vì ….. ko hiểu vì sao e lại phải gặp lại a, khi e đã cố gắng quên rồi, rồi lại nghe a cứ thỉnh thoảng nói bóng gió a chưa quên e, vẫn yêu e, a nghĩ hay ho lắm à. Nếu muốn tốt cho e thì giờ a cứ với cương vị là gia sư thì dạy dỗ đi đừng dụ dỗ nữa đi! A nghĩ e là gì? Đồ chơi à? Muốn vứt là vứt muốn nhặt là nhặt nhanh vậy sao! Thôi trò đó đi!!!!!

-………..

Hóa ra là ăn miếng trả miếng, giọng em nghẹn đi trong điện thoại, có vẻ em nói đúng, tự nhiên mình nhận ra tình cảm là thứ một khi rạn nứt thì rất khó có thể lành lặn như ban đầu. Bỗng nhiên đầu đt bên kia bật khóc khẽ rưng rức, các thím chắc sợ nhất là con gái khóc, mình thì cực kì sợ, ngày bé bị ám ảnh khi thấy mẹ khóc ôm chầm lấy mình khi bà mất nói chung là cảm thấy gánh nặng cực kì, đây là lần đầu tiên cảm nhận được 1 đứa con gái khóc vì mình, mình vô tình quá chăng… sau bao nhiêu chuyện mà vẫn cứ nghĩ mọi thứ dễ dàng, vụt mất rồi chỉ cần cố gắng là sẽ vực lại được tất cả.

Em có lẽ đã rất buồn… những kỉ niệm lại ồ ạt chạy nhảy loạn lên trong trí óc, những kỉ niệm của tình yêu vào độ trong sáng, ngây ngô của hai đứa mới biết yêu, có lẽ vì yêu lần đầu nên chữ “tùy” đó nó quá sức có thể chấp nhận của e, nhắc lại chỉ muốn đấm vào mặt mình nghìn cái… em vẫn khẽ run rưng rức, mình thì lặng thinh, thở dài!

-A xin lỗi… hay a ko gặp e nữa, a sẽ ko dạy nữa được ko?

-…… a cứ dạy đi, e ra đi để giúp a đỗ ĐH, thì giờ a phải quay về để giúp e đỗ ĐH.

-Nói vậy có nghĩa là….

-Đừng mừng vội, chỉ là giúp như 1 gia sư của e thôi.

Cúp máy, có 1 sự nặng nề không hề nhẹ trong lòng, đau có, day dứt có, ân hận, lẫn bất lực. “Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau…. Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời ” ( thời đó chưa có bài này, nhưng tự nhiên thấy lời hợp thì mình chém vào). Thằng tồi tệ này đã làm sai rồi… Khóc lần này khóc không phải vì nhung nhớ, từ trước tới nay chưa bao h cảm thấy mình đáng trách, đáng chết như thế này. Không kiềm lòng nhắn 1 tin “a yêu e… thật đấy!” sent! Ko hề ngần ngại, chắc đầu bên ấy vẫn chưa ngủ, có khi cũng đang rưng rức như lúc chưa cúp máy. Tình yêu ghê gớm biến 1 thằng hề cũng phải đổ lệ, ai chơi với mình cũng nghĩ chắc thằng này không bao h biết buồn. Có đấy! Thằng hề dù có khóc thì mặt nó vẫn cười đấy thôi.

3h sáng không 1 tin nhắn đáp trả…. Có khi nào thằng vẹo tổng đài lâu giờ bám anh, giờ thấy anh nhắn cho gái nên ghen, giấu mẹ tin éo gửi cho em thế thật thì bố chuyển sang dùng vina éo dùng việt theo nữa =)) trấn an mình bằng những câu an ủi rất chi là logic… “1 tin nhắn đến” Hồi hộp… mong đừng là thằng tổng đài troll, không là bố sẽ ngã ngửa ngay đây và ngủ đến mai luôn

“mai a đưa e đi dạo HN đi, từ hôm ra đây chưa đc. chị H đem đi đâu… e muốn thử ”

……..

Nhất định là có nghi vấn hack! Tại sao e lại muốn như vậy khi đã tuyệt tình cách đây mấy tiếng, à ha ắt hẳn nàng đã suy nghĩ lại và tạo cơ hội cho mình đây mà, mình phải nhắn tin sao cho giảm tối thiểu độ hớn của mình lại cho em nó an tâm gửi gắm bản thân cho mình “ok @@ ngủ thôi, mai đi ăn sáng luôn”

Bố éo thèm ngủ nữa, dậy tắm như chưa bao giờ được tắm vừa tắm vừa hát ô la la la… ô la la la….ô la la la, thề với các thím là minh đã điệp khúc cái ô la la la 1 cách vô thức như vậy, may mà ko ở chung với thằng nào, ko là bị thông cmnr. Có lẽ chả có thằng điên nào 4h sáng tắm rửa xong ra dọn dẹp nhà cửa, tính mai mời em về nhà chơi, viễn cảnh tươi sáng và huy hoàng, a phải rồi, xem phim! Chắc hẳn là em chưa từng được đi xem phim, đang dọn nhà chạy bay biến lại mở coi lịch chiếu phim… Cuối cùng nhà cũng thơm nức hương hoa, sướиɠ quá mình nằm giữa nhà cười như thằng điên

7h sáng chải chải chuốt chuốt, quần jean, áo phông màu trắng, xoay ngang xoay dọc trước gương xem có cái lỗ rách nào không. Xong! Háo hức háo hức, nằm huýt sáo, dù cả đêm không ngủ nhưng ko hề thấy buồn ngủ… xem nào ví có bao nhiêu tiền, ôi trời nhiều thế này sao há há, đúng là mình đang bị điên mà, nằm mơ màng tưởng tượng em sẽ mặc gì, hay vẫn giản dị quần sooc áo phông, tóc cột cao, miệng sẽ cười hớn hở khi thấy mình đến đón

8h… không thấy 1 tin nhắn nào, 1 cuộc gọi nhỡ nào, sao vậy ? em có chuyện gì sao? Mình nhắn 1 tin “e ơi! Dậy ăn sáng thôi, mặt trời rúc lỗ mũi rồi kìa!!!” …. Mình tá hỏa lên call điện thoại, no answer…. 3 lần gọi, và mình ngồi thụp xuống…

Không lẽ em troll mình, từ trước tới nay thì em chưa từng có tiền lệ như thế, mình chắc chắn em sẽ không nhỏ nhen đến mức đi chơi khăm mình, làm mình hân hoan háo hức cả đêm và giờ lại cho rơi từ tầng mây xuống phũ phàng vậy đâu.

Nằm nhìn mọi thứ ngốc nghếch mình đã làm đêm qua, tắm, dọn nhà, nước lau sàn vẫn còn thơm phưng phức… Thằng điên còn mơ màng!

9h…

10h…

Các thím đã bao giờ háo hức và sau đó bị dội 1 gáo nước lạnh chưa? Cảm giác như bị xúc phạm ghê gớm, hụt hẫng vô cùng. Thôi dẹp!

Thay đồ, mình lại đổ ụp lên giường, mân mê điện thoại, chờ đợi 1 lí do nào đó….

11h …

“ôi! E xl, e thức khuya quá nên ngủ quên”. Vậy đó, nên vui hay nên buồn ? Em có biết là mình đã thức nguyên đêm vì háo hức được đưa em đi chơi, còn em thì vô tư ngủ? Biết là so sánh hơi vô lí… nhưng đúng là em ko nhiệt tình với điều đó như mình, hoặc em ko trân trọng lời hứa đi chơi nhưng mình thì quá háo hức dẫn đến hụt hẫng.