Minh Lạc lên kiệu hoa, từ phủ Thừa Ân công đến Túc vương phủ, là từ phía đông nam kinh thành đến chính nam, nguyên bản lộ trình chỉ mất nửa canh giờ nhưng đội ngũ đưa dâu lại
đi
vòng, cơ hồ lượn nửa kinh thành, hơn
một
canh giờ mới đến nơi.
Minh Lạc tay cầm khối ngọc bội mà Minh thái hậu tặng, nghe tiếng pháo nổ
không
ngừng,
âm
thanh vui đùa ầm ĩ, còn có tiếng hoan hô, trong đầu nàng lại ngoài ý muốn yên tĩnh
Từ khi nàng sống lại năm 15 tuổi, đến bây giờ
đã
gần được 1 năm, rốt cục nàng
không
còn bàng hoàng, mê mang, thống khổ oán giận như lúc đầu, tựa như lúc này nàng cầm ngọc bội của Thái hậu đưa, tâm tình phá lệ bình tĩnh, chỉ
đang
nghĩ,
không
biết khối ngọc này
ẩn
giấu huyền cơ gì.
Nàng tựa hồ nghe trong đám người
trên
đường phố hô hào “ Túc vương gia, liền
không
khỏi nhớ đến tình cảnh bách tính reo hò lúc
hắn
vào kinh.
Khi đó
hắn
mặc chiến giáp, nàng ở
trên
lầu nhìn xa xa,
thật
ra
không
nhìn
rõ
bộ dáng
hắn
ra sao, chỉ cảm thấy hết sức có khí thế, nghe người bên cạnh khen mà tim đập thình thịch.
thật
đúng là hư vinh a.
Nghĩ đến đây nàng nhìn
hắn
cưỡi ngựa phía trước,
không
khỏi hiếu kì bộ dáng của
hắn
lúc này.
Đáng tiếc đám cưới của hai người nhưng nàng
không
thể thấy dáng vẻ đón dâu của
hắn, nghĩ đến khẳng định
sẽ
không
cười đến đần độn giống người khác, nhưng nếu là cái bộ dáng thường ngày kia,
thì
đúng là sát phong cảnh chút.
Minh Lạc nghĩ liền xốc 1 góc khăn
cô
dâu, lại vén rèm kiệu 1 chút, mơ hồ nhìn thấy Triệu Thành
trên
lưng ngựa,
không
nhìn thấy biểu
hiện, chỉ thấy dáng người thẳng đứng của
hắn
trên
lưng ngựa, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị,
không
khác gì dáng vẻ lúc hành quân tác chiến, chỉ là chiến giáp màu đen, lúc này là màu đỏ thôi.
Minh Lạc buông rèm, cũng buông khăn
cô
dâu.
Kiệu hóa xuất phát từ giờ tỵ, buổi trưa đến vương phủ, Thanh Diệp và ĐÔng Phù đỡ nàng xuống kiệu, hỉ nương dắt tay nàng đặt vào tay Triệu Thành.
Vào chính đường cử hành hôn lễ, lại làm lễ hợp cẩn, rốt cuộc Triệu Thành ra ngoài chào hỏi văn võ bá quan đến chúc mừng, cuối cùng Minh Lạc thở phào 1 hơi.
Hôm nay nàng rời giường từ giờ dần, tắm rửa thay quần áo, trang điểm, xã giao, sau đó làm lễ bái biệt, lại ngồi kiệu hoa đến vương phủ tổ chức đại hôn, sau khi làm tất cả tinh lực của nàng cạn kiệt, may là sáng nay uống canh đặc chế, mới chống cự được đến giờ.
Cũng may Triệu Thành tích uy nặng, từ khi làm lễ đến khi
hắn
rời tân phòng,
không
có ai dám quấy phá.
Trong tân phòng còn rất nhiều người, lúc trước còn Triệu Thành nên đều yên lặng, chờ
hắn
rời
đi
không
khí liền thả lỏng.
Mọi người hoặc mỉm cười, lãnh đạm hoặc nghiên cứu đánh giá Minh Lạc.
Những người này Minh Lạc cũng quen thuộc, đều là nữ quyến tôn thất, Thăng Bình đại trưởng công chúa, Khang vương phi,mẹ chồng nàng dâu Hòa quận vương phi, còn
một
đám lão vương phi, quận vương phi, quận chúa, tiểu bối còn có Ôn Nhã huyện chủ, Ôn Tuệ quận chúa, từ
nhỏ
Minh Lạc thường ra vào cung, tham gia các loại yến hội nên cũng thường gặp các nàng.
Chỉ là bây giờ thân phận thay đổi.
Minh Lạc rất mệt mỏi,
không
muốn xã giao với ai, cho nên chỉ rũ mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm
một
nàng dâu mới thẹn thùng.
“ tân nương tử quả nhiên mĩ mạo khuynh thành, dung mạo này lão bà tử ta sống mấy chục năm cũng thấy chỉ có Vân Hoa quận chúa năm đó là so được.” trong
không
gian tĩnh lặng vang nên thanh
âm
già nua, là của
một
lão quận vương phi ngày thường
không
dễ thấy trong tôn thất, nhà bọn họ
đã
sớm
không
còn tước vị.
Nhưng những lời bà ta
nói
làm thần sắc của đám người trở lên kì quái.
Vân Hoa quận chúa
không
phải nữ nhi tôn thất mà là nữ nhi của Lương đại thần thời tổ phụ của tiên đến, phụ thân của Thành Võ đế- Diên Văn đế, ngày thường có thể xưng tuyệt sắc, vì hòa thân đến Bắc Cốt mà được phong làm quận chúa.
Nhưng trước kia nàng ta cũng
không
phải thân tuyển, lúc đó nàng ta là vị hôn thê của tam hoàng tử, kết quả vì mĩ mạo mà bị nhị hoàng tử, cũng là huynh đệ ruột thịt của Thành Võ đế, Kiến Hoài thái tử coi trọng. Kiến Hoài thái tử
không
bỏ mĩ nhân liền dùng kế độc chết Tam hoàng tử, muốn nạp Vân Hoa quận chúa làm lương viện, nhưng mỡ chuẩn bị đến miệng, Vân Hoa quận chúa lại bị đại vương tử Bắc cốt khi đó vào kinh hòa đàm coi trọng.
Chuyện Kiến Hoài thái tử gϊếŧ đệ, Diên Văn đế
đã
sớm biết, chẳng qua là
ẩn
nhẫn. bắc CỐt cầu thân, Diên Văn đế liền thuận thế đem Lương
cô
nương phong làm Vân Hoa quận chúa, tứ hôn hòa thân. Kết quả Kiến Hoài thái tử còn
không
hết hi vọng. trước khi Vân Hoa quận chúa hòa thân, phái người trà trộn vào đội ngũ đưa dâu, đợi tiến vào cảnh nội Bắc Cốt
sẽ
cướp dâu, sau đó Vân Hoa quận chúa mất tích, đến cùng
đi
đâu
thì
không
ai biết.
Chuyện cướp dâu làm đại vương tử Bắc Cốt ghi hận trong lòng, sau đó Bắc CỐt vương bệnh chết,
hắn
kế thừa vương vị, liền suất binh đánh Đại Nguỵ, đoạt ba châu,
yêu
cầu Đại Ngụy giao Vân Hoa quận chúa. Diên Văn đế phái Kiến Hoài thái tử và ngũ hoàng tử cũng chính là Thành Võ đế cùng nhau nghênh chiến, cuối cùng trong
một
trận đánh Kiến Hoài thái tử chiến tử sa trường.
Tóm lại đó là
một
chuyện loạn thất bát tao, làm người nghe hãi hùng mà bực mình, mà Vân Hoa quận chúa cũng bị truyền thành họa quốc, làm huynh đệ bất hòa.
Mặc dù
đã
qua vài thập niên, nhưng chuyện náo thành như thế, ngồi đây lại là nữ quyến hoàng gia, lời này
nói
ra làm
không
khí trong tân phòng càng cổ quái ngưng trệ.
“ lão tỷ tỷ
nói
thế, ta mới để ý tướng mạo của tân nương tử có mấy phần giống Vân Hoa quận chúa.”
một
người khác phụ họa.
“ giống nhau cũng phải. ta nhớ Vân Hoa quận chúa
không
phải là ngoại gia của Dung gia sao? Tân nương tử giống ngoại tổ mẫu, tân nương tử coi như cũng là hậu nhân của Vân HOa quận chúa, giống nhau cũng là điều bình thường.” lão vương phi
nói.
một
đàn
một
hát, thanh
âm
mặc dù hiền lành như
đang
nói
chuyện phiếm nhưng trong tân phòng im ắng lại phá lệ chói tai.
Nghĩ đến từ câu ‘ chuyện phiếm’ của các nàng, hôm sau chuyện Minh Lạc là hậu nhân của Vân Hoa quận chúa hại nước hại dân
sẽ
truyền khắp kinh thành.
Nếu lại thêm chuyện Khánh An đế có ý với Minh Lạc truyền
đi, Minh Lạc nên chết mới xứng với hảo ý của các nàng, chí ít cũng nổi danh bừa bãi.
Trong phòng cũng
không
ai nên tiếng hòa giải,những trưởng bối ngày xưa dùng ánh mắt từ ái nhìn nàng, lúc này đều dường như
không
nghe hiểu hàm ý, vẫn ôn hòa cười.
Minh Lạc nghĩ mình gả cho Triệu Thành coi như bốn phía đều là địch a.
Xét về phía Túc vương, nàng ngồi chỗ nàng
không
nên ngồi. Xét về Minh gia, nàng và đại phòng Minh gia huyên náo gần như bất hòa, người trong này đều
đã
thành tinh, có gì
không
biết? còn việc nàng gả cho Túc vương dẫn đến việc Ôn Hỉ gả
đi
Tây Phiền, lại đắc tội
không
ít tôn thất.
Hôm nay các nàng dám
nói
những lời này trước mặt nàng, đại khái nghĩ rằng Triệu Thành căn bản
không
quan tâm.
Tất cả mọi người
đang
cười nhìn Minh Lạc, hoặc là xem kịch vui, hoặc nghiên cứu biểu
hiện
của nàng, nhìn nàng như đồ đần nghe
không
hiểu, hoặc nén giận chịu biệt khuất- lúc này tân nương tử phát cáu là
không
tốt.
Nhưng Minh Lạc
không
phải đồ đần, cũng
không
muốn chịu biệt khuất, nàng ngẩng đầu, cười nhạt với vị lão vương phi kia, cười đến mức làm cho dung mạo bà ta khẽ đổi, nàng quay đầu nhìn nha hoàn phục thị mặc áo xanh, dùng thanh
âm
êm tai hỏi thăm: “ Thanh Diệp, vị lão phu nhân này dường như rất quen thuộc với chuyện năm xưa, ngươi có biết đó là lão phu nhân nhà ai
không?”
Thanh Diệp cung kính bẩm: “ hồi bẩm vương phi nương nương, vị này là lão Quả quận vương phi của Quả quận vương phủ
đã
bị đoạt tước, sở dĩ Quả quận vương phi quen thuộc với chuyện năm xưa như vậy là vì Quả quận vương chính là trưởng tử của người gϊếŧ đệ đoạt vợ, chiến tử trong trận đấu với Bắc Cốt, Kiến Hoài thái tử.”
Sắc mặt lão Quả quận vương phi đỏ lên, có thể
nói
là thẹn quá hóa giận!
Chỉ là
một
nha hoàn nho
nhỏ
lại dám dửng dưng
nói
ra chuyện mà ngoại nhân chưa từng dám
nói
thẳng, nếu
không
phải là đêm tân hôn của Túc vương, nha hoàn dạng này liền trực tiếp kéo ra ngoài loạn côn đánh chết!
Minh Lạc giống như hoàn toàn
không
nghe ra điều gì đặc biệt.
Nàng gật
nhẹ
đầu với Thanh Diệp, qua đầu cười
nói
với lão Quả quận vương phi
đang
đỏ mặt: “
thì
ra là lão quận vương phi, đa tạ lão quận vương phi có tâm đề điểm.”
“
nói
đến chuyện năm xưa, nếu
không
phải lão quận vương phi nhắc đến ta còn
không
biết nội tình. Sau này
sẽ
hỏi lại vương gia,tránh cho việc do
không
biết nội tình mà
nói
nhầm, thành trò của người khác là chuyện
nhỏ
nhưng phạm phải kiêng kị của hoàng gia là chuyện lớn.”
Lão Quả quận vương phi giận đến toàn thân phát run, trước kia chỉ biết nha đầu này ngây thơ, mềm mại,
không
biết lại hỗn như vậy! quả nhiên bên ngoài đồn đại nàng vong ân phụ nghĩa là
thật, ỷ vào việc gả vào Túc vương phủ mà cáo mượn oai hùm ở phủ Thừa Ân công, muốn bức tử đại bá mẫu có ơn dưỡng dục nàng!
Bà ta tức giận muốn
nói
gì đó nhưng bà ta
không
dám, càng sợ Minh Lạc
nói
ra những lời khó nghe hơn
Thăng Bình đại trưởng công chúa thở dài, nàng ta nghiêm khắc trừng Thanh Diệp, sau đó nhìn Minh Lạc, mở kim khẩu: “ chuyện xưa
không
cần nhắc lại.”
“ Nhưng a Lạc, ngươi gả vào hoàng gia, lại
không
biết hết trưởng bối trong hoàng gia là
không
được,
không
bằng hai ngày sau ngươi đến phủ của ta, ta dẫn ngươi
đi
gặp các vị trưởng bối trong tôn thất.”
Minh Lạc cười
một
tiếng,
nói: “ đa tạ tâm ý của đại trưởng công chúa, phần tâm ý này a Lạc xin nhận, nhưng ba ngày sau a Lạc
sẽ
theo vương gia bái tế hoàng lăng, nghĩ đến lúc đó cũng có thể thấy trưởng bối trong tôn thất.”
Sắc mặt đại trưởng công chúa trầm xuống, còn chưa có ai
không
cho bà ta sắc mặt như thế, ngay cả thái hậu ở trước mặt bà ta cũng phải cung cung kính kính, nàng ta là cái thá gì?
Bầu
không
khí lại ngưng trệ,
một
vị lão ma ma vào phòng cung kính
nói
với Thăng Bình đại trưởng công chúa “ đại trưởng công chúa, yên hội bên ngoài
đã
bắt đầu, vương gia đặc biệt sai lão nô mời đại trưởng công chúa và các vị vương phi, lão vương phi nhập tiệc.”
Vị lão ma ma này họ Lâm, khi Lăng hoàng hậu còn sống làm nữ quan quản
sự
bên người, sau khi Túc vương ra đời liền bị đưa đến phục thị Túc vương.
Thăng Bình đại trưởng công chúa là đích trưởng nữ của Lăng hoàng hậu, coi như là Lâm ma ma nhìn lớn lên, cho nên ánh mắt bà ta nhìn Lâm ma ma khác với những người khác.
Hôm nay là đại hôn của Túc vương, đây lại là tân phòng, tuy Thăng Bình đại trưởng công chúa bị mất mặt mũi, càng ngày càng
không
thích Minh Lạc nhưng cũng
sẽ
không
so đo vào lúc này, thời gian còn dài cho nên nhàn nhạt nhìn Minh Lạc sau đó theo Lâm ma ma rời
đi
Đám người thấy thế, cũng dưới dáng vẻ cung thỉnh của Lâm ma ma, thần sắc khác nhau theo đại trưởng công chúa rời
đi.
Đám người vừa
đi, ĐÔng Phù đóng cửa lại, lui đến trước mặt Minh Lạc, có chút lo lắng thấp giọng
nói
“
cô, nương nương, hôm nay là đại hỉ của người,có chuyện gì, ngài nhịn
một
chút
sẽ
qua, làm gì phải tranh phong với các nàng, dù sao đại trưởng công chúa cũng có thân phận đặc thù, bên phía tôn thất..”
Ngay cả thái hậu nương nương cũng nhiều lần phải nhường nhịn mấy người này.
Minh Lạc cười cười, lơ đễnh
nói: “ nhịn
một
chút mới
không
tốt, ngày tháng sau này còn dài, chỉ có tự mình đứng
trên
mới
không
bị a miêu a cẩu nào cũng tới dẫm
một
cước.”
Nàng tuyệt đối
sẽ
không
làm
một
Túc vương phi biệt khuất. Hoàng gia là nơi bắt nạt yếu sợ mạnh, cúi đầu trước quyền thế, nơi cần tâm cơ và can đảm, nơi
không
ngừng đánh cờ.