một
chút xíu, chỉ có
một
chút
miệng nàng
nói
vậy nhưng khóe miệng lại có chút vểnh lên, ý cười trong mắt như tinh quang
trên
bầu trời đêm tĩnh mịch, tiến vào lòng người, chí ít là đâm vào lòng Triệu Thành- dù nàng
nói
chỉ có
một
chút,
hắn
cũng rất thích.
Giờ này
hắn
đang
ôm nàng, nàng trong ngực
hắn, mềm mềm, mang theo hương thơm như có như
không, thực thể tồn tại trong ngực
hắn
không
phải huyễn cảnh khi
hắn
tỉnh lại
sẽ
biến mất. nàng
nói
một
chút xíu nhưng với
hắn
chỉ cần có
một
chút xíu đó
hắn
sẽ
thuận thế nắm toàn bộ, sau đó vô luận nàng
đi
bao xa, cũng
sẽ
chỉ tồn tại trong thế giới của
hắn, nàng trốn
không
thoát cũng
không
đi
được.
hắn
không
có khả năng có nhiều cảm tình như vậy, nhưng nàng là nữ nhân của
hắn, chỉ cần nàng muốn
hắn
có thể cho đều
sẽ
cho.
Triệu thành đưa tay chậm rãi sờ mặt nàng, từ trán đến lông mày, mắt, mũi cuối cùng trượt đến cánh môi thủy nộn, lúc này nàng
đã
nhắm mắt, lông mi rung động, thân thể có chút căng cứng, thậm chí run rẩy, cho thấy là rất khẩn trương, lại ngoan ngoãn
không
hề động, mắt Triệu Thành lộ ra chút ý cười,
hắn
cúi đầu dán môi vào tai nàng, thấp giọng hỏi: “
một
chút xíu, muốn thế nào mới muốn nhiều hơn?”
Mặt Minh Lạc bắt đầu nóng, kì
thật
nàng
đã
có chút
không
chịu nổi, muốn đẩy
hắn
ra, nhưng
không
muốn yếu thế như thé, cho nên tránh mặt ra. Đưa tay bóp cánh tay
hắn
đang
ôm mình, tay
hắn
cầm cung kiếm lâu ngày, cánh tay cứng đến nỗi nàng
không
bấm nổi, nàng dùng sức bóp cũng chỉ thấy tay mình đau.
hắn
bật cười, ôm nàng lên, vừa hôn vừa
đi
đến giường, đè nàng xuống mới thấp giọng
nói
bên tai nàng ‘ có thể cắn a.”
Mặt Minh Lạc đỏ lên.
Đầu óc nàng ông ông, tựa như nghe
hắn
nói
“ nàng cho cho ta, chỉ
một
chút sao? Nhưng ta muốn toàn bộ làm sao giờ?”
Thanh
âm
mê hoặc lại nguy hiểm.
Đời trước
hắn
không
phải như vậy.
Gần đây Minh Lạc luôn như vậy, khi
hắn
dùng ôn nhu đối với nàng phi thường sủng ái, Minh lạc
sẽ
nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến
sự
lạnh lùng của
hắn, sau đó
sẽ
cảm thấy ủy khuất, mặc dù nàng cảm thấy
không
nên nhưng chính là cảm thấy ủy khuất sau đó muốn đâm
hắn
một
phát,
không
muốn thuận theo
hắn, như vậy lòng mới dễ chịu hơn,
sẽ
không
xin lỗi những gì kiếp trước phải chịu.
Nàng chịu đừn cảm giác áp bức ngạt thở khi bị
hắn
bao phủ, hỗn loạn
nói
“ toàn bộ, ngài muốn toàn bộ làm gì? Ngài muốn toàn bộ
thì
tiểu nữ
không
còn gì.”
Triệu Thành sững sờ,
hắn
nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng, mông lung như muốn chảy nước, nhưng hết lần này đến lần khác còn muốn quật cường chống ddwox, hờn dỗi, nhìn
không
được bật cười “ đúng là ngốc.”
***
Mười tám tháng tư, đại hôn của Tây Phiền vương thế tử Cảnh Hạo và Ôn Hỉ quận chúa.
Năm ngày sau, Cảnh hạo màng theo thế tử phi Ôn Hỉ quận chúa rời kinh hồi Tây Phiền.
Những ngày qua Cảnh hạo đều chờ, nhưng đến tận khi cáo biệt nhóm người đưa tiễn
hắn
cũng
không
chờ được nửa điểm tin tức của Minh Lạc, Ôn Hỉ quận chúa sau khi quỳ từ biệt phụ vương và mẫu phi
thì
trở về cạnh Cảnh Hạo, nhìn thần sắc ảm đạm của
hắn, thuận theo ánh mắt
hắn
nhìn cửa thành xa xa, trong lòng thở dài.
Hai người
đi
về phía xe ngựa, Cảnh Hạo nhìn thị nữ đỡ Ôn Hỉ lên xe,
hắn
muốn cưỡi ngựa,
thì
thấy
một
bóng đen giục ngựa tới, đến trước mặt
hắn
liền quỳ xuống, hai tay dâng lên
một
hộp gấm.
Trong lòng Cảnh Hạo nhảy lên.
Mặc dù
hắn
vạn phần
không
muốn và
không
cam lòng nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, sau đó nghe người kia bẩm báo hai câu, liền
không
cưỡi ngựa mà quay người vào xe ngựa với Ôn Hỉ quận chúa.
Xe ngựa dần rời xa kinh thành, Ôn Hỉ nhìn qua màn xe, cửa thành ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn lại
một
điểm đen, trong đầu trống rỗng, nàng ta buông rèm, quay đầu nhìn Cảnh hạo, liền thấy hộp gấm bị ném
trên
đất, mà lúc này trong tay Cảnh hạo cầm
một
con ngọc thiềm,
hắn
nắm chặt ngọc thiềm, tay siết đến trắng bệch.
Ôn HỈ nhìn thần sắc của
hắn, liền biết người có thể làm
hắn
như thế chỉ có thể là Minh lạc
Nàng nhìn ngọc thiềm kia liền hiểu lầm, nghĩ Cảnh hạo và Minh Lạc có tư tình, ngọc thiềm là vật đính ước của hai người.
Ôn Hỉ nghĩ mười mấy năm qua, mặc dù nàng và
hắn
không
tườn giao nhưng trong cung ngoài cung cũng thường thấy,
hiện
tại mình cùng
hắn
đến Tây Phiền,cuộc đời mình coi như cũng phụ thuộc vào
hắn, đáng tiếc mình chưa thể giúp gì cho
hắn, trong lòng có chút khó chịu.
Nàng biết tư vị mất
đi
người mình
yêu. Lúc trước khi nhận thánh chỉ tứ hôn nàng
đã
trải qua.
Vì dị dạng của Cảnh Hạo nên thương cảm và sợ hãi khi lấy chồng xa của nàng tan
đi
rất nhiều.
Nàng khuyên nhủ: “ thế tử, việc này kì
thật
cũng
không
trách được a Lạc. A Lạc từ
nhỏ
được tổ phụ, tổ mẫu và thái hậu nương nương nuôi lớn, nàng gả cho Túc vương điện hạ là ý của gia tộc, lúc trước nàng khoogn tình nguyện ngài cũng nhìn thấy, chỉ là nàng từ khi ra đời
đã
mất
đi
chỗ dựa,
sẽ
không
có người thực tình thay nàng cân nhắc, ý của gia tộc nàng
không
có khả năng chống lại. điện hạ khó chịu, nhưng a Lạc
sẽ
càng khó chịu hơn điện hạ, tình cảnh càng gian nan.”
Cảnh Hạo quay đầu nhìn nàng ta, ánh mắt nặng nề, sau đó
nói
“ ngươi cũng cảm thấy nàng là bị buộc?”
Ôn Hỉ gật đầu
nói
“ ngài biết trước khi Túc vương vào kinh a Lạc vẫn luôn vui vẻ, hoạt bát tinh linh, tâm cũng rộng rãi, coi như gặp chuyện
không
vui cũng
không
để trong lòng lâu. Nhưng ngài nhìn nàng nửa năm nay, tâm tư ủ dột,
không
giống nàng chút nào, nơi nào thấy nửa điểm khoái hoạt. ai, nếu thế tử hướng thái hậu tứ hôn trước khi Túc vương vào thành
thì
tốt, a Lạc cũng
sẽ
không
thương tâm như bây giờ”
Cảnh Hạo nắm chặt tay
hắn
trầm mặc trong chốc lát,
nói: “ Túc vương lâu dài chinh chiến, thời gian
không
ở trong phủ chiếm đa số,
hắn
không
ở đây
thì
thủ vệ ở vương phủ cũng
sẽ
không
sâm nghiêm.”
Ôn Hỉ khẽ giật mình, nàng
không
biết
hắn
có ý gì, coi như thủ vệ vương phủ
không
sâm nhiêm chẳng lẽ
hắn
có thể trộm a Lạc ra khỏi thành?
Bất quá gần tháng
đi
đường nữa bọn họ
sẽ
tiến vào đất Tây Phiền, càng ngày càng tới gần Tây Phiền vương phủ, tâm tình Ôn Hỉ cũng ngày càng khẩn trương bất an. Tuy nàng ta được Cảnh Hạo hứa hẹn, nhưng Minh Lạc
không
thay gả,đến nay nàng ta cũng
không
biết Cảnh Hạo
sẽ
dùng ai thay thế mình. Dù sao quý nữ hoàng thất, học thức, lễ nghi, nhận biết hệ phổ thế gia kinh thành, những thứ đó
không
phải có thể tùy tiện tìm người thay thế.
Nàng ta cũng sợ người kia phẩm tính
không
giống, dụng ý khó dò, dù sao tương lai người kia cũng lấy thân phận của nàng ta để sinh hoạt.
Nhưng khi đến thành ĐỊnh Châu lân cận vương thành Tây Phiền, tâm Ôn Hỉ triệt để đặt xuống.
Khi bọn
hắn
vào ở
một
tòa biệt viện của vương phủ ở thành ĐỊnh Châu, biệt viện xảy ra cháy lớn,Ôn Hỉ quận chúa bị lửa làm bỏng, hủy dung mạo, hỏng cuống họng, nhưng Cảnh Hạ vẫn mang nàng ta về Tây Phiền vương phủ, nhưng vì hủy dung nên chỉ ở trong viện
không
chịu bước ra khỏi cửa phòng
một
bước.
Ngày đại hỏa là hai mốt tháng năm, ngày đại hôn của Túc vương Triệu Thành và tam
cô
nương phủ Thừa Ân công, Minh Lạc.
***
Kinh thành.
Minh Lạc muốn xuất giá từ phủ Thừa Ân công vì vậy trước đại hôn ba ngày liền về phủ Thừa Ân công.
hiện
nay Xa thị là người chấp chưởng việc bếp núc, nàng ta đối với Minh lạc dù
không
thân mật nhưng làm việc thỏa đáng lại có ánh mắt, người trong viện của Minh Lạc ngoại trừ Tào ma ma và Đông Phù Minh lão phu nhân đưa đến còn lại đổi hết thành người Minh Lạc chọn,
không
xếp vào ai.
Minh thái hậu cũng
không
phải cung nữ ma ma
đi
hầu hạ Minh Lạc – xưa nay Minh thái hậu
không
ngốc, bà ta
sẽ
không
đi
làm loại chuyện để Túc vương phòng bị Minh Lạc, có thể ảnh hưởng đến cảm tình của hai người.
Ngày đại hôn,
không
ai ngờ Minh thái hậu
sẽ
về phủ Thừa Ân công để gả Minh Lạc.
Minh thái hậu nhìn Minh Lạc trang điểm, da thịt như tuyết, môi điểm son, cho dù là ngày đại hôn, trang nương cũng trang điểm cho bà ta như vậy, nhưng chỉ cần trang điểm nhàn nhạt
đã
xinh đẹp
không
gì sánh được, cảnh tượng này làm bà ta nhớ lại lúc mình xuất giá.
Dung mạo của Minh Lac còn muốn vượt xa bà ta năm đó, Túc vương bạc tình nhưng vẫn là nam nhân.
Mấy tháng nay mặc dù biết tin Túc vương sủng ái cháu
gái
có thừa nhưng tâm tư bà ta đều
không
triệt để đặt xuống, lúc này nhìn cháu
gái
tuy có thẹn thùng nhưng đôi mắt đong đầy hạnh phúc làm bà ta đột nhiên yên lòng.
Minh Thái hậu lấy
một
viên ngọc
trên
cổ xuống, đeo lên cho Minh Lạc, nước mắt rung rung
nói
“ a Lạc, cái này là mai ngọc bội, năm
cô
mẫu cập kê, phụ thân con tự tay khắc, từng được Hành Nguyên đại sư khai quang, tặng cho
cô
mẫu,
nói
sẽ
bảo hộ
cô
mẫu
một
đời bình an. Con biết nhiều năm nay
cô
mẫu luôn mang theo nó, chưa hề bỏ ra. Bây giờ con xuất giá,
cô
mẫu
không
thể thay phụ thân con bên cạnh bảo hộ con, chiếu cố con,
cô
mẫu liền tặng mai ngọc bội này cho con, về sau nó
sẽ
thay thế phụ thân và
cô
mẫu bảo vệ con
một
đời bình an”
nói
xong rơi nước mắt ôm Minh Lạc vào ngực.
Dù sao cũng là hài tử duy nhất của nhị ca, lại nuôi ở cạnh mình, Minh thái hậu thực tình
yêu
thương Minh Lạc, bà ta cũng mong Minh Lạc có thể bình an vui sướиɠ cả đời. mặc kệ tương lai Túc vương như thế nào, bà ta
sẽ
dốc hết sức đảm bảo cho nàng
một
đời bình an.
Minh Lạc cũng rơi nước mắt, nàng rời ngực của Minh thái hậu, đến tiền đường, nghiêm túc quỳ lạy Minh thái hậu, Minh lão thái gia và Minh lão phu nhân, nghiêm túc gần như thành kính.
Nửa năm này, vì nàng trùng sinh nên làm thay đổi rất nhiều chuyện của kiếp trước, tâm tư của nàng cũng
không
còn ngây thơ như kiếp trước, tự nhiên nhìn được tổ phụ và tổ mẫu khác kiếp trước, nhưng nàng cũng
không
quên việc kiếp trước họ ngầm đồng ý với cách
cô
mẫu, đại bá phụ, đại bá mẫu đối đãi với mình.
Lần bái biệt này nàng cũng hi vọng mình có thể bái biệt với bóng ma của kiếp trước.
sẽ
không
còn nhớ ơn dưỡng dục, nhưng cũng
sẽ
không
để oán hận che tâm.
Cuối cùng Minh thái hậu bước xuống tự mình đỡ nàng dậy, nắm tay nàng đưa nàng lên kiệu hoa.