Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 51

Vì Xa thị nên Minh thái hậu

không

thể nào chào đón Minh Tái thư và Minh Dư, sau khi Minh Thiệu Lệ mang theo thê nữ nhi hồi kinh, Minh thái hậu chỉ triệu kiến Minh thiệu Lệ

một

lần, chưa hề triệu kiến Xa thị và đôi cháu trai cháu

gái.

Minh đại lão gia và Chu thị muốn Xa thị ‘ chết bệnh’ ở Giang Tây, Minh Thái hậu cũng tán đồng. Minh Thiệu Lệ oai hùng tài giỏi, Minh thái hậu có mong đợi rất lớn với

hắn, nhưng xuất thân của Xa thị lại như

một

cái gai cắm vào lòng Minh thái hậu.

Khi tiên đế còn sống Minh Thái hậu được tiên đế sủng ái, dù tiên đế tâm cơ thâm trầm nhưng cũng khắp nơi vì hai mẫu tử Minh thái hậu bố trí, đối với Minh thái hậu có cầu

sẽ

có ứng, cho nên Minh thái hậu chưa bao giờ đánh giá thấp sức ảnh hưởng của nữ nhân, đây cũng là

một

nguyên do Minh thái hậu muốn gả Minh Lạc cho Túc vương, nguyên nhân cảu việc Minh thái hậu để ý Túc vương có

thật

sủng ái Minh Lạc.

Mà Minh Thiệu Lệ và Xa thị phu thê tình thâm, cho nên Minh thái hậu lo lắng Xa thị

sẽ

thổi gió bên tai Minh Thiệu Lệ, ly gián tình cảm



cháu giữa mình và Minh Thiệu Lệ.

Minh thái hậu định chờ Xa thị ‘ chết bệnh’

sẽ

đem đích thứ tôn nữ của thủ phụ nội các Trịnh Thành Huy tứ hôn cho Thiệu Lệ làm thê, nhưng đầu tiên là chuyện của Ôn Tuệ quận chúa và Minh Thiệu Án, sau đó là chuyện Chu thị hại chết mẫu thân của Minh Lạc, làm cho những dự định của bà bị rối loạn,cho nên chỉ có thể tạm thời gác mọi chuyện lại.

Nhưng Minh lão phu nhân lại khác.

Minh lão phu nhân lớn tuổi, lại trải qua bi thương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, rất nhiều chuyện

đãnhìn thấu, tử tôn của bà bị cuốn vào ân oán của gia tộc và lập trường chính trị, sớm muộn gì cũng đấu đến ngươi chết ta sống.

Bà tình nguyện mắt nhắm mắt mở, có thể ba phải liền ba phải, coi trọng người thân, đối với ân oán đều coi như

không

thấy.

Lúc Minh lão phu nhân nghe Minh thái hậu

nói

như vậy trong lòng liền đại hỉ,

nói

: “ nương nương có lòng. Dư tỷ nhi được giáo dục rất khá, nhu thuận hiểu chuyện, có chút giống nương nương và Lạc tỷ nhi khi còn bé, nghĩ đến nương nương cũng

sẽ

thích đứa bé này.”

Minh thái hậu gật đầu.

nói

đến chuyện của Minh gia,

không

có khả năng Minh thái hậu

không

nghĩ đến Minh Tú, hơn

một

tháng nữa Minh Tú

sẽ

vào cung làm hậu.

Đây cũng là

một

chuyện trong lòng Minh thái hậu.

Bà thu bớt tươi cười,

nói: “ mẫu thân, sắp tới là đại hôn của a Tú, việc của Chu thị

sẽ

ảnh hưởng tới nàng? Nàng là hoàng hậu của vương triều Đại Ngụy, mẫu thân hãy khuyên nàng có khí độ lớn

một

chút, nhất định phải hòa thuận với A Lạc,

không

được học mẫu thân nàng, kiến thức nông cạn, lòng dạ hẹp hòi, tự hủy tiền đồ của mình.”

nói

đến đây sắc mặt Minh lão phu nhân trầm xuống, Minh Tú và Minh Thiệu Án, dù bà nhắm

một

mắt mở

một

mắt cũng nhìn ra địch ý và oán hận của hai người đó với Minh Lạc.

Bà thở dài

nói: “ nương nương yên tâm, lão thân

sẽ

khuyên nhủ Tú tỷ nhi,

sẽ

không

để thời điểm mấu chốt xảy ra sai lầm.”

Minh thái hậu nhìn mấy đứa bé Minh gia lớn lên, tính tình bọn chúng bà



ràng nhất, nhíu mày cũng

không

nói

gì thêm, ngược lại hỏi: “ mẫu thân, cũng

một

thời gian ai gia chưa gặp phụ thân, người về

nói

với phụ thân để người và Thiệu Lệ vào cung thăm ai gia

một

chút, có

một

số chuyện ai gia muốn hỏi người.”

Minh lão phu nhân gật đầu đáp ứng.

***

Minh thái hậu muốn thương lượng với Minh lão thái gia chuyện Ôn Nhã huyện chủ vào cung và chuyện tháng sáu Túc vương

đi

bắc địa.

Tháng tư năm ngoái, Bắc Cốt xâm chiếm biên cảnh Vân châu, đại tướng quân Đại Ngụy- Chu Xương mang quân đối địch Bắc Cốt, kết quả là cấu kết Bắc Cốt làm phản, lúc này mới có chuyện Túc vương đánh lui Bắc Cốt, mang quân vào kinh dẹp phản loạn Chu Xương, chậm rãi loại trừ phụ chính đại thần

một

tay che trời Xa Lộc, nhưng điều đó

không

làm Minh thái hậu buông lỏng

một

chút nào, trái lại ngày càng lo lắng sầu lo.

Sau khi Bắc Cốt chiến bại, thỉnh hòa đàm, đưa tới

một

xe mĩ nhân và mấy ngàn dê bò ngựa, Túc vương chướng mắt những mĩ nhân và dê bò ngựa kia,

hắn

yêu

cầu Bắc Cốt rời thành Kỳ châu, lui đến phía bắc dãy Kỳ sơn.

Bắc Cốt khổ hàn, Kỳ sơn giống như mạch mệnh của bắc Cốt,

không

chỉ mang tính chiến lược, còn là nơi Bắc Cốt nghỉ ngơi lấy sức trước khi tiến công Đại Ngụy, nên tự nhiên Bắc Cốt

không

có khả năng đáp ứng điều kiện này, cho nên việc hòa đàm liền lui lại, quân Đại Ngụy và Bắc Cốt giằng co tại Vân Châu và Kỳ Châu, đây cũng

không

phải kế lâu dài.

Trước đây

không

lâu đại quan ở Vân Châu báo tin vương thành bắc Cốt phát sinh chính biến, vương thượng bắc Cốt bị tam đệ bức khỏi vương thành, mang theo

một

đám thuộc cấp đào vong đến Kỳ châu, xin Đại Ngụy giúp đỡ, đại quan Vân Châu xin chỉ thị của triều đình, Túc vương biểu thị muốn đích thân

đi

giải quyết, đối với Minh thái hậu đây đúng là chuyện vỗ tay ăn mừng.

Minh thái hậu cảm thấy chỉ cần

hắn

rời kinh

thì

sẽ

có biện pháp làm

hắn

không

thể trở về, trừ khi

hắnmuốn mưu phản.

Ba ngày sau, Từ Thọ cung.

“ Thần nữ tham kiến bệ hạ.”

Lúc Minh thái hậu và Minh lão thái gia

nói

chuyện, Minh Lạc theo phân phó của Minh thái hậu đến hoa viên hái hồng mai về cắm bình,

không

nghĩ tới lại gặp tiểu hoàng đế.

đã

thật

lâu Minh Lạc chưa gặp Khánh An đế,mặc dù kiếp này khánh An đế còn chưa làm ra chuyện gì đặc biệt khác người, nhưng Minh Lạc biết

hắn

chính là kẻ bị bệnh thần kinh, rất khó biết lúc nào

sẽ

nổi điên, cho nên

không

có việc nàng tuyệt đối

sẽ

không

vào cung, nếu vào cung mà thái hậu

không

phân phó

thì

cũng rất ít ra khỏi Từ Thọ cung, lúc này

đang

ở Từ Thọ cung, Khánh An đế đến gặp thái hậu sao lại chạy đến hậu viện.

trên

mặt đất tuyết đọng

thật

dày, Minh Lạc quỳ rạp xuống, hồng mai đặt

trên

mặt đất,

một

mực cung kính hành lễ với Khánh An đế.

Tuyết trắng, hồng mai, thiếu nữ cúi đầu, lộ ra

một

đoạn cổ trắng trong lớp áo choàng lông chồn, con mắt Khánh An đế

không

hiểu sao bị đâm

một

cái, nhìn chằm chằm đoạn cổ kia, hồi lâu mói

nói

: “ Tam biểu muội

không

cần đa lễ,

trên

đất lạnh, nàng lại luôn yếu, mau bình thân

đi.”

Khánh An đế luôn

âm

dương quái khí, lúc này thanh

âm

ngoài ý muốn ôn nhu, nghe được Minh Lạc lại nổi da gà.

Minh Lạc đè xuống cảm giác

không

khỏe, quy củ đáp ‘ tạ ơn bệ hạ” liền đứng lên, yên lặng lui sang bên

một

bước, khom người đợi Khánh An đế rời

đi.

Nhưng Khánh An đế lại chưa rời

đi,

hắn

khom người nhặt hồng mai

trên

đất,

không

nói

gì đưa cho Minh Lạc- cả vườn tuyết trắng, dưới cây hồng mai là thiếu nữ xinh đẹp, trước mặt nàng là hoàng đế thiếu niên diện mạo tuấn mĩ, trong tay đưa hồng mai, thấy thế nào cũng là

một

bức tranh hoàn mĩ- mấy ngày sau

thật

đúng là có người

đã

trình bức tranh này lên án của tiểu hoàng đế.

Nhưng lúc này tâm tình của Minh Lạc khá bực bội.

Nàng cắn răng,

không

muốn tiếp, nhưng nàng biết nếu mình gọi cung nữ đón, lấy tính tình của tiểu hoàng đế

hắn

khẳng định

sẽ

lên cơn, cho nên nàng do dự

một

lát, nghĩ lúc này Khánh An đế còn chưa điên lợi hại liền duỗi tay đón, nhưng vừa đưa tay ra Khánh An đế liền bắt lấy tay nàng, vốn Minh Lạc có cảnh giác nên lập tức rút tay lại, lui về sau

một

bước.

Hồng mai Khánh An đế

đang

cầm rơi xuống đất.

Minh Lạc lập tức khom người

nói

: “ bệ hạ, thần nữ đáng chết, thân thể thần nữ hơi khó chịu, xin bệ hạ cho thần nữ cáo lui trước.”

“ khó chịu, nơi nào khó chịu?” Khánh An đế thản nhiên

nói

“ thấy trẫm giống như thấy hồng thủy mãnh thú sao?”

hắn

lại nhặt hồng mai lên,

trên

mặt lộ ra vẻ

ẩn

nhẫn,

nói

“ lạc biểu muội, nàng là

đang

trách trẫm hay là

không

để trẫm ở trong lòng? Trẫm lại nhớ kĩ từng câu

nói

với nàng, từng chuyện xảy ra. Nàng có nhớ

không? Nàng muốn trẫm lập nàng làm hậu,

không

phải trẫm

không

tranh thủ qua, trẫm cầu mẫu hậu, nhưng mẫu hậu bắt trẫm cưới Minh Tú, cho nên nàng vì chuyện này mà trách trẫm sao?”

Minh Lạc kinh hãi ngẩng đầu, nhìn

hắn

như nhìn thấy quỷ,

không, giống như nhìn thấy người bệnh thần kinh, chuyện Khánh An đế lập hậu

đã

là chuyện mấy năm trước, mấy năm đó lại là cách cả kiếp trước với Minh Lạc, nhưng nàng có thể khẳng định, mình chưa từng cầu

hắn

lập nàng làm hậu, cũng chưa từng phát sinh chuyện gì đặc biệt với

hắn.

Sao

hắn

lại

nói

như vậy?

Biểu

hiện

chân tình của

hắn

là cho Minh Lạc cũng hoài nghi có phải mình

thật

sự

đã

từng

nói

như vậy.

“ rốt cục chịu ngẩng đầu nhìn trẫm sao?” Khánh an đế tiến lên, thừa dịp Minh Lạc kinh ngạc đưa tay ôn nhu sờ gò má nàng, mặc dù Minh Lạc mới bị

hắn

làm kinh sợ nhưng vẫn còn phòng bị, nhịn

không

được lui về sau

một

bước, lại lui vào gốc hồng mai.

“ bệ hạ!” Minh Lạc mang theo nộ khí lớn tiếng

nói.

“ hả?” Khánh an đế thu tay lại, nhìn chằm chằm Minh Lạc, chậm rãi

nói

“ Lạc biểu muội, trẫm cưới là Minh Tú là ý của mẫu hậu, người trẫm muốn cưới là nàng, cho nên nàng

không

cần ghi hận trẫm, nàng nhìn những năm này

không

phải trẫm

một

mực

không

cho Minh Tú sắc mặt tốt sao? Còn có trẫm đáp ứng nàng, dù cưới Minh Tú cũng tuyệt

không

đυ.ng vào nàng ta.”

Nếu

không

phải Minh lạc từng sống

một

đời, đối mặt với hoàng đế như vậy

sẽ

sợ đến

không

nói

được gì.

Bây giờ nàng

không

bị hù sợ nhưng trong đầu lại nghĩ đến hậu quả của việc Khánh An đế phát điên, sau lưng nàng là Lâm Lang và Thanh Diệp, việc này tất nhiên

sẽ

truyền đến tai Thái Hậu và Triệu Thành, thậm chí đến tai của đại thần.

Nàng cảm thấy KHánh An đế còn điên hơn kiếp trước.

Sau đó nàng nghĩ tới,thái hậu từng

nói

với mình, chính xác là mấy năm trước Khánh An đế

đã

từng

nóimuốn lập nàng làm hậu! như vậy hôm nay Khánh An đế

nói

thế dù thái hậu

không

tin hoàn toàn cũng tin tám phần!

Sau chuyện này, lấy thủ đoạn của Triệu Thành

hắn

hơi tra liền tra được!

Thậm chí đột nhiên Minh Lạc nghĩ đến, vì sao kiếp trước đột nhiên Triệu Thành đối với mình

âm

lãnh, có phải trong đó cũng có

một

phần công lao của Khánh An đế!

Việc này dù nàng nhảy vào hoàng hà cũng

không

rửa sạch!

Minh Lạc tức giận đến mức muốn đánh người trước mặt này thành đầu chó, hoàng đế, đây chính là hoàng đế, biểu ca của nàng!

Nàng cố nhịn nộ khí, để mình bình tĩnh

nói: “bệ hạ, xin

nói

cẩn thận, thần nữ sợ người

đã

nhớ nhầm, thần nữ chưa bao giờ

nói

những lời như vậy.”

“ Lạc biểu muội!” Khánh An đế

nói

“ nàng hận trẫm cũng

không

sao, là trẫm vô dụng, nhưng nàng phải tin tưởng, trong lòng trẫm chỉ có nàng. Trẫm vốn nghĩ, nàng còn

nhỏ, mẫu hậu bắt trẫm cưới Minh Tú,

thì

cưới Minh Tú, chờ Trẫm tự mình chấp chính

sẽ

phong nàng làm phi, nhưng

không

nghĩ tới lục hoàng thúc và nàng lại có hôn ước.”