Triệu Thành
không
phải
không
khắc chế được chính mình, chỉ là tâm
hắn
bị Minh Lạc xoa nắn
một
hồi, lại thêm Minh Lạc quá mức tỉnh táo, giờ khắc này nếu Minh Lạc phản ứng như nữ hài tử bình thường, sợ hãi thẹn thùng bối rối, luống cuống khước từ
thì
hắn
tất nhiên
sẽ
kiềm chế
không
tiến tới, nhưng Minh Lạc trong lòng
hắn
lại giảo hoạt khuấy động tâm tư của
hắn, thử thăm dò tâm tư
hắn, muốn có được lời hứa của
hắn, tâm
hắn
bị câu đến chợt cao chợt thấp, nhìn nàng vừa đau vừa giận, có thể nàng hết lần này đến lần khác
không
ý thức được bản thân
đang
làm gì, ở trong lòng
hắn
khấp khởi nắm y phục của
hắn, mắt sáng nhìn
hắn.
không
có nửa điểm tự giác nguy hiểm khi đêm khuya nằm trong ngực
hắn.
Lúc này Triệu Thành đột nhiên nghĩ, lần trước
hắn
chỉ lướt qua môi nàng rồi thôi, nàng
không
có nửa điển thẹn thùng khẩn trương, có lẽ
không
phải vì nàng
không
thích mình, chỉ là do nàng thiếu thông minh a? dù sao nàng còn
nhỏ,
không
biết tư vị tình ái cũng là điều dễ hiểu, với lại lần trước nàng
đangthương tâm cho nên
không
để ý đến mặt tìиɧ ɖu͙©.
hắn
hiểu lầm Minh Lạc, nghĩ như vậy liền nhìn
không
được mà muốn thăm dò,
không
khắc chế khát vọng của mình, cúi đầu, từ cạn đến sâu ôn nhu hôn nàng, mặc dù
hắn
không
có kinh nghiệm thực tế, nhưng ở trong huyễn cảnh
hắn
đã
làm nhiều lần nên miễn cưỡng được xưng là có chút kinh nghiệm.
Chỉ là so với huyển cảnh
thì
cảm giác thực tế ôm nhuyễn ngọc trong ngực, tư vị
thật
là khó
nói, lúc đầu
hắn
còn
nói
là muốn thăm dò tình ý của nàng với mình, nhưng người trầm luân lại là chính mình, đợi nghe thấy tiếng thở gấp của nàng bên tai, dùng giọng điệu khác hẳn ngày thường gọi
một
tiếng ‘ vương gia’,
hắn
mới có chút tỉnh táo.
Lúc này nàng
đã
bị
hắn
đặt
trên
giường, quần áo rộng mở, sắc mặt ửng đỏ, hai mắt mê ly như có thể chảy ra nước, mà cánh môi vì
hắn
cắn xé mà đỏ tươi kiểu nộn làm người khác run sợ.
Tâm Triệu Thành bị ủi xuống, quả nhiên trước đây mình hiểu lầm nàng.
hắn
đưa tay mơn trớn tai nàng, lúc này tai nàng ửng hồng lại
không
làm người ta kinh hãi, tay phảng phất như tan
đi
cảm giác băng tuyết, mềm mại như noãn ngọc, tản ra từng trận ấm áp, làm người ta phá lệ an tâm và động tâm.
hắn
nhìn nàng, mắt sâu
không
thấy đáy, hỏi nàng: “ sợ hãi sao?” thanh
âm
còn khàn khàn mang theo tìиɧ ɖu͙© chưa lui hết.
“ cái gì?”
“
hiện
tại, sợ hãi sao?”
Lúc này Minh Lạc cũng mới tỉnh lại từ trong mê loạn, nàng
không
nghĩ mình
sẽ
rơi vào, trong lòng thắt lại,. Nhưng nàng chưa kịp kiến thiết tâm lý Triệu Thành lại dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng, thẳng tắp nóng bỏng, tình cảnh như vậy, lại
một
phen mất khống chế lúc nãy, nàng lập tức hiểu ý
hắn.
Sợ hãi, đương nhiên nàng
không
sợ hãi, nàng
đã
từng làm vương phi của
hắn
nhiều năm, chẳng lẽ bây giờ có thể già mồm
nói
sợ hãi
hắn
không
chịu trách nhiệm sau khi khinh bạc mình? Nhưng nàng cũng
không
muốn tiến tới
một
bước,
một
là nàng
không
muốn làm
hắn
hiểu lầm, hai là trong trí nhớ của nàng chuyện đó cũng
không
phải chuyện tốt đẹp.
Kì
thật
vừa rồi
hắn
có thể
nói
là ôn nhu, đời trước
hắn
không
có ôn nhu như vậy, giống như con người
hắn, ngang ngược, cần tác vô độ, coi như trước khi gả cho
hắn
nàng có lòng ái mộ
thì
với chuyện đó cũng
không
chịu được, cảm thấy cực kì thống khổ, thời gian nàng gặp
hắn
đã
không
nhiều, nhưng mỗi lần
hắn
đều
sẽ.. cho nên về sau nàng có chút sợ gặp
hắn, đại khái nàng cự tuyệt cũng làm cho
hắn
tức giận
Minh Lạc nghĩ đến nhưng thứ này, ửng đỏ
trên
mặt lui xuống, thân thể
không
nhịn được mà run lên, Triệu Thành lập tức cảm nhận được,
hắn
lại lần nữa hiểu lầm.
hắn
giúp nàng kéo lại y phục, nằm xuống bên cạnh,
không
nhìn nàng nữa, thấp giọng
nói
“
thật
có lỗi”
Minh Lạc xoay mặt nhìn
hắn, nàng nghĩ việc này
không
thể để giống kiếp trước, có lẽ nàng nên uyển chuyển thỉnh giáo Cổ ma ma, khục, hình như kiếp trước Cổ ma ma cũng
đã
nói
qua nhưng kiếp trước thời gian bà dạy mình rất ngắn, mình cũng vì ngày ngày tắm thứ nước kia lại bô dược cao gì đó thấy phiền cho nên
không
tình nguyện nghe, cũng
không
quá mức lưu ý. Mặc dù thái hậu muốn mình mê hoặc Triệu Thành, khụ khụ khụ, mình cũng
không
cần quá mức bài xích.
Nàng nắm chặt những ngón tay của
hắn
còn bên cạnh nàng,
nói
“ vương gia, tiểu nữ
không
phải sợ ngài, chỉ là tiểu nữ có chút
không
biết phải làm sao, sợ sau chuyện này tiểu nữ có hài tử
thì
làm sao bây giờ?” hài tử, trong lòng Minh Lạc đau xót.
Triệu Thành ngạc nhiên, lập tức cảm thấy có chút đau lòng và dở khóc dở cuời, nàng
đang
nghĩ gì vậy?
Bất quá
đã
hoàn toàn thành công đem hoàn cảnh tình ý kiều diễm đánh nát
Triệu Thành đưa tay kéo nàng vào ngực,
nói
: “ nàng nghĩ tận đâu vậy, ta
sẽ
không
làm như vậy.”
hắn
ôm nàng trong chốc lát, sau đó ôn nhu
nói
“ A Lạc,
không
phải nàng lo lắng hôn
sự
của chúng ta phát sinh gợn sóng sao? Chúng ta đẩy sớm hôn kỳ được chứ?”
Hôn kì của bọn họ là 21 tháng 9, cũng chỉ còn 8 tháng. Kiếp trước cũng thành hôn vào tháng 9, nếu hôn kì đẩy sớm có phải
sẽ
không
giống kiếp trước?
Cho nên Minh Lạc suy nghĩ
một
chút
nói
: “ Ân, tiểu nữ cũng nghĩ sớm chút gả cho vương gia, chỉ là, hôn kì
đã
định còn có thể đổi sao?”
Nàng nằm trong ngực
hắn
ôn như
nói
chuyện quả thực giống như muốn lấy mạng
hắn,
hắn
cảm thấy mình như vậy rất dễ xảy ra chuyện, nhưng
không
nỡ buông nàng ra, cho nên chỉ có thể khắc chế
nói
“ nàng nguyện ý là được, tháng năm được chứ?”
Tháng năm, hôn kì của Minh Tú là tháng ba, Cảnh Hạo là tháng tư.
Minh Lạc cười
nói
“ cái đó tôn thất phủ là lễ bộ có thể chuẩn bị được sao? Có phải quá vội vàng
không?”
thật
ra sớm hay muộn nàng
không
quan trọng, chỉ cần
không
giống kiếp trước là được.
“ bận, nhưng
không
được cũng phải được. Nàng yên tâm bọn
hắn
sẽ
không
dám sơ sẩy,
sẽ
không
ủy khuất nàng.”
hắn
vuốt tóc nàng
nói.
Tự nhiên bọn
hắn
không
dám sơ sẩy. Minh Lạc cảm thấy buồn cười,
thật
ra nàng cũng
không
thích hôn lễ thịnh thế như thế, kiếp trước
không
phải hôn lễ cũng thịnh thế như thế nhưng cuối cùng lại
một
chén rượu độc kết thúc hôn
sự.
Nàng nghĩ nghĩ, lại
nói
“ vương gia, hôn lễ và hôn phòng có thể do tiểu nữ bố trí được
không?” dù sao cũng
không
thể giống như đúc kiếp trước.
Nàng để bụng như vậy tự nhiê làm
hắn
vui vẻ dị thường, sao
hắn
có thể cảm thấy nàng
không
thích mình đây?
hắn
cúi đầu hôn lên trán nàng,
nói
: “ được, tất cả nghe theo nàng, về ta
sẽ
sai người trong vương phủ đưa đồ tới, nàng từ từ xem, bất quá
không
được để bản thân cực khổ, muốn làm thế nào
thìan bài quản gia để
hắn
đi
làm.”
Minh Lạc vô cùng cao hứng tạ ơn
hắn,
hắn
nhìn bộ dáng nàng vui mừng, nghĩ đến ngày thường mặc dù nàng vui mừng nhưng trong đáy mắt vẫn có tầng sương mù, đây là lần đầu
hắn
thấy nàng cuời vui vẻ như vậy,
thì
ra nàng cũng ngóng trông gả cho mình sao?
Tâm Triệu Thành trướng đến tràn đầy, cảm thấy bủn rủn đến rối tinh rối mù, mặc dù
không
nghĩ quá mức nhưng lại khó khống chế mình, nhịn
không
được đặt nàng dưới thân, hôn nên trán và mặt nàng, dỗ dành
nói: “ yên tâm, chỉ
một
lát ta
sẽ
rời
đi.”
Rời
đi
mới là quỷ.
Từ trước đến nay Triệu Thành làm việc rất lưu loát dứt khoát, sau khi
nói
với Minh Lạc việc đổi hôn kỳ, hai ngày sau khi
đi
đại doanh ở Thường Sơn trở về
đã
từ Khâm Thiên giám lấy được thời gian mới, làm 21 tháng 5.
hắn
đưa ngày mới đến Thừa Ân công phủ,
nói
là biên quan Bắc địa có khả năng xảy ra biến, có thể cuối tháng 5 đầu tháng 6
hắn
sẽ
đi
Bắc Địa
một
chuyến cho nên đẩy hôn kì nên 21 tháng 5, với bên ngoài
thì
nói
là Khâm Thiên giám tính được hôm đó là ngày đẹp trăm năm có
một, nếu có đám cưới lớn trong ngày này
thì
có lợi cho việc an ổn của xã tắc Đại Ngụy
Khâm Thiên giám
nói
thế thành công làm Minh thái hậu đen mặt.
Nhưng hôn
sự
của Triệu Thành và Minh Lạc căn bản
không
cần thánh chỉ tứ hôn hay ý chỉ tứ hôn của hoàng đế hay thái hậu, hôn
sự
là phụ thân Minh Lạc quyết định 15 năm trước, hôn kì cũng là Túc vương phủ và Thừa Ân công phủ thương nghị, cho nên đổi hôn kì cũng
không
cần Minh thái hậu ân chuẩn.
Minh lão phu nhân cũng vì thế nên cố ý tiến cung an ủi thái hậu
một
phen,
nói
: “Nương nương, Túc vương gia mê luyến Lạc tỷ nhi của chúng ta như vậy luôn là chuyện tốt. Những ngày qua lễ vật mà Túc vương đưa đến Kỳ Mai trang chỉ thiếu chuyển cả Túc vương phủ sang đó, đây
không
phải kì vọng của nương nương sao? Lão thân còn nghe Lạc tỷ nhi
nói, Túc vương đáp ứng Lạc tỷ nhi sau khi thành hôn Túc vương
đi
bắc địa cũng
sẽ
mang theo nàng theo, lão thân thấy Túc vương
thật
sự
để bụng Lạc tỷ nhi.”
Lúc này tâm tình Minh thái hậu mới bắt đầu thoải mái.
Bà ta cười
nói
: “ từ xưa
anh
hùng khó quan ải mĩ nhân, huông chi các triều đại nam nhân Triệu gia đều là loại si tình,
yêu
một
nữ nhân đều móc tim móc phổi, về điểm này Túc vương cũng là kế thừa từ tổ tiên. Như vậy ai gia cũng yên lòng. Mẫu thân
không
biết, trước kia nghe đồn Túc vương
không
gần nữ sắc, tâm ngoan thủ lạt, ai gia đem a Lạc gả
đi
còn nơm nớp lo sợ, sợ tương lai a Lạc trải qua
không
tốt, chẳng phải
đã
làm khổ nàng?”
Minh lão phu nhân cười
nói
“
không
chỉ nương nương, lão thân cũng vừa mới đặt được tâm xuống.”
Hai người
nói
đùa vài câu, Minh thái hậu nghĩ đến gì đó, nhíu mày thu lại nụ cười: “ chỉ là mẫu thân, bên phía đại ca, a Lạc và bọn
hắn
vẫn như nước với lửa sao? Ai gia
thật
không
ngờ tới Chu thị lại là phụ nhân rắn độc như vậy”
Minh lão phu nhân tở dài
nói
: “ Đúng vậy, ai có thể nghĩ tới đâu, cũng là lão thân sơ sẩy để độc phụ đó tiêu dao nhiều năm như vậy, để Lạc tỷ nhi ủy khuất nhiều năm”
Vừa
nói
vừa lắc đầu cười
nói
“ nhưng nương nương cũng
không
cần lo lắng quá mức. Lạc tỷ nhi giống phụ thân nàng, là hài tử tính tình cương liệt, nhưng tâm địa thiện lương chí tình chí nghĩa. Dù nàng hận Chu thị ngoan độc, đại bá phụ vô tình nhưng lại
không
giận chó đáng mèo lên người ngoài.”
“ nương nương cũng biết, Thiệu Lệ là theo chân nhị ca người lớn lên, từ trước đến nay đối với Lạc tỷ nhi còn hơn thân muội, những chuyện kia cũng
không
làm Lạc tỷ nhi giận chó đánh mèo lên Thiệu Lệ và Thư ca nhi, Dư tỷ nhi. Mấy ngày qua lão thân mang Thư ca nhi và Dư tỷ nhi đến trang tử, bọn chúng ở chung rất tốt. Người cũng biết Lạc tỷ nhi, nàng
yêu
là
yêu, hận là hận, nhất định
sẽ
không
giả dối ứng phó.”
Minh thái hậu vui mừng gật đầu
nói
“ vậy là tốt rồi, ai gia thấy
không
bằng ít ngày nữa để a Lạc và Dư tỷ nhi tiến cung ít hôm, Lạc tỷ nhi sắp thành hôn, tương lại sợ thời gian vào cung
không
nhiều lắm, đứa bé Dư tỷ nhi ra đời ở Giang Tây, ai gia mới chỉ nhìn qua nàng
một
lần ở năm mới, còn chưa chung đυ.ng,
không
biết đứa
nhỏ
có tính tình thế nào.”