Ngoại Thích Chi Nữ

Chương 19: Điều chỉnh đã sửa

Những ngày này tâm trí Minh Lạc đều đặt

trên

việc thăm dò và đối phó với Minh gia và Minh thái hậu, nghĩ biện pháp cải thiện tình hình bị động của mình nên

không

suy nghĩ nhiều về hôn

sự-

thật

ra nghĩ cũng

không

có tác dụng, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi.

Nàng từng nghĩ qua

sẽ

thuận theo thái hậu, tái giá với Triệu Thành- theo đường cũ, vì có trí nhớ kiếp trước chắc chắn nàng

sẽ

có ưu thế, mà Triệu Thành lại

đang

tra chân tướng cái chết của phụ thân nàng, gả cho

hắn,

hắn

là thanh kiếm sắc nhất tra chân tướng, đường tắt để báo thù, làm sáng tỏ nhiều chuyện kiếp trước.

Nhưng đáy lòng nàng lại bài xích ý nghĩ này.

Nhưng mặc kệ có gả cho

hắn

hay

không, muốn tra chuyện của phụ thân- dù nàng

không

muốn thừa nhận nhưng chuyện quân tây bắc, chuyện nhiều năm trước nàng muốn tra mà

không

để đại bá phụ biết được sợ rằng phải dựa vào

hắn, cho nên nàng phải điều chỉnh tốt bản thân, tạm thời xóa chuyện kiếp trước

đi, tìm phương thức có thể chung đυ.ng bình thản với

hắn.

Minh Lạc bước vào điện, liền thấy Triệu Thành đứng ở cửa sổ,

trên

cao nhìn xuống, thần sắc khó lường nhìn nàng.

Nàng hận nhất tư thế và vẻ mặt này của

hắn- kiếp trước nàng nhìn đủ rồi, đời này vô luận thế nào nàng cũng

sẽ

không

để mình chịu ủy khuất đó,

không

cho phép

hắn

bóp nát tâm tình của nàng.

Nàng tiến lên thi lễ với

hắn.

hắn

nhẹ

gật đầu,

nói

một

tiếng ‘ miễn lễ’ liền quay đầu nhìn thoáng qua vị mama.

Vị mama

đang

bê khay đựng y phục, sau khi Triệu Thành ra hiệu liền tiến lên hành lễ với Minh Lạc “ Minh



nương, vương gia phân phó lão nô chuẩn bị xong y phục cho



nương, xin



nương và phòng trong thay y phục – cơn mưa nhất thời chưa dừng được, coi như dừng

thì

nơi này cách Từ Thọ cung

một

đoạn đường dài,



nương cứ vậy hồi Từ Thọ cung sợ là thân thể

không

chịu nổi.”

Minh Lạc mím môi, Lâm Lang nhìn thấy nghĩ là nàng cảm thấy

không

hợp lễ, cố kị Túc vương, liền ở bên cạnh khuyên nhủ “



nương,sự

cấp tòng quyền, thân thể ngài

không

chịu được lạnh, thân thể là quan trọng nhất, đổi ý phục rồi

nói

sau.”

Dĩ nhiên

không

phải Minh lạc cố kị lễ tiết, càng

không

phải thẹn thùng, lo lắng

hắn

coi thường mình hoặc lo lắng

hắn

làm chuyện bất chính- kiếp trước sau khi thành thân mấy năm, quan hệ của nàng và

hắn

náo thành như thế, những cái kia

đã

sớm bị dẫm xuống lòng bàn chân- nàng chỉ có chút chán ghét thái độ của

hắn.

Nhưng nàng

sẽ

không

dùng sức khỏe của mình để phản đối, huống chi dạng ướt đẫm chật vật này đứng

nói

chuyện với

hắn, mười phần

không

thoải mái.

Cho nên nàng thi lễ với

hắn

“ Tạ Túc vương điện hạ” xoay người theo lão mama vào trong điện.

Là phục sức nữ quan, vừa vặn- a, Minh Lạc nghĩ

hắn

dù lãnh khốc vô tình nhưng chỉ cần là người

hắnmuốn chiếu cố

thì

sẽ

vô cùng cẩn thận, chỉ là khi hung ác cũng có thể làm người ta sống

không

bằng chết.

Nàng thay quần áo xong, lão mama

đã

chuẩn bị cho nàng chén canh gừng, nàng

không

lo nghĩ gì bưng lên uống.

Đại khái nàng ngoan ngoãn phối hợp nên sắc mặt Triệu Thành dễ nhìn hơn nhiều, làm cho

sự

không

vui khi nàng tìm Cảnh thái phi

nói

chuyện và chống đỡ ở bên ngoài

không

vào, vơi

đi

rất nhiều.

hắn

nghĩ, đến cùng vẫn là tiểu



nương, chính là bộ dáng phụng phịu như vậy, tựa hồ hờn dỗi với mình nhưng lại nổi bật vẻ dễ thương-

hắn

cũng

không

phủ nhân mình

yêu

thích nàng.

hắn

đã

đem tình hình bị thương xem xét kĩ

một

lần, cũng đem Minh gia và nàng tra xét- bên Minh gia, tự nhiên có người của

hắn, kết quả điều tra là

không

phát

hiện

bất cứ

một

biểu

hiện

nuôi độc tình nào- việc này vốn hoang đường,

hắn

cũng

không

tin lắm.

Mà ban đầu quả

thật

Minh thái hậu và Minh gia có ý gả nàng cho Cảnh Hạo.

Minh Lạc cảm giác được Triệu Thành nhìn nàng chằm chằm – cái này làm nàng uống canh gừng càng bỏng miệng, nàng uống hai ngụm liền buông xuống, chậm rãi vuốt mép chén.

Lúc này lão mama tiến lên xin chỉ thị, muốn mời Lâm Lang và hai cung nữ khác ra phía sau thay y phục, Lâm Lang có chút do dự, Minh Lạc nhân tiện

nói

“ ngươi

đi

xuống

đi,

không

biết còn phải chờ ở đây bao lâu,

không

phải ngươi vừa khuyên ta

sự

cấp tòng quyền sao?”

Lúc này Lâm Lang mới làm lễ lui xuống – nàng ta tuy muốn biết Túc vương và tam



nương

nói

chuyện gì, nhưng cũng biết mình ở lại

sẽ

ảnh hưởng hai người

nói

chuyện, huống chi điều nàng vừa thấy và thay đồ xong nhìn thấy

thì

cũng đủ để bẩm báo thái hậu – thái hậu hi vọng Túc vương điện hạ càng thích



nương càng tốt, mình ở chỗ này chỉ vướng bận.

Sau đó trong điện chỉ còn Triệu Thành và Minh Lạc.

Minh Lạc nâng chén uống canh gừng,

không

nói

chuyện.

Triệu Thành nhìn nàng

một

hồi, trong đầu đột nhiên

hiện

lên dáng vẻ nàng cười như hoa trong lòng mình- du͙© vọиɠ như hung thú

không

biết thỏa mãn, sau khi phóng xuất

sẽ

rất khó thu lại,

hắn

khôngcòn thỏa mãn khi chỉ trong huyễn cảnh nàng mới thân mật với

hắn

như vậy.

hắn

nói: “ nàng

không

muốn gả cho ta, là

không

muốn bị gia tộc chi phối, nhưng ta đáp ứng nàng, nếu nàng gả cho ta, ta có thể giúp nàng thoát khỏi khống chế của gia tộc, chuyện phụ thân nàng, ta cũng có thể giúp nàng tra

rõ. Còn có, bất cứ chuyện gì, chỉ cần vương phi của ta

yêu

cầu, ta đều

sẽ

đáp ứng.”

Minh Lạc ngẩn ngơ, cả kinh đến xém chút đổ bát canh.

Đời trước

hắn

không

nói

với nàng những lời này,

không, kiếp trước

hắn

cũng chưa từng

nói

với nàng chuyện phụ thân, đến tận khi chết nàng cũng

không

biết cái chết của phụ thân có nội tình- vậy bây giờ, vì sao lại cải biến?

Trong nội tâm nàng dâng lên cảm giác cổ quái- nàng luôn cảm thấy Triệu Thành có chút

không

giống với Triệu Thành kiếp trước, chẳng lẽ vì thái độ của nàng với

hắn

khác nên thái độ của

hắn

với nàng cũng thay đổi?

Nàng kinh ngạc, hồ nghi nhìn

hắn, nhất thời quên che giấu ánh mắt mình.

hắn

thấy ánh mắt ngạc nhiên của nàng

thì

tâm tình tốt hơn

một

chút, hiếm khi mỉm cười,

nói

“ ngoại trừ lý do đó, nàng còn bất mãn với ta, vì cái gì?”

Vì cái gì?

Minh Lạc chưa kịp phản ứng, liền nghe

hắn

chậm rãi

nói

tiếp “ nàng gả cho ta, sau này là vương phi của ta,

không

có khả năng

sẽ

ở chung với ta như thế này. Nàng

nói

cho ta nguyên nhân nàng bất mãn với ta, hoặc là điều cần ta phải giải thích với nàng?”

Minh Lạc biết

hắn

chuyện quyền độc đoán, tự cho là đúng nhưng

không

biết

hắn

tự quyết định mọi việc cũng mạnh như vậy.

Nàng đáp ứng làm vương phi của

hắn

lúc nào?

Minh Lạc quay đầu

đi

không

nhìn

hắn

mà nhìn chăm chú chén canh

trên

tay- nhwung

hắn

nói

đúng, mặc kệ nàng có làm vương phi của

hắn

hay

không

nàng đều

không

thể dùng dạng này để ở chung với

hắn.

hắn

nói,

hắn

sẽ

giúp nàng điều tra chuyện của phụ thân.

Cho nên chuyện giữa hai người, nàng nhất định phải buông xuống trước- mà lại, nàng còn hi vọng,

không

gả cho

hắn,

hắn

vẫn giúp nàng tra chuyện của phụ thân.

Nàng hít sâu

một

hơi, lắc đầu

nói



không, vương gia, tiểu nữu

không

có gì bất mãn với ngày- tiểu nữ chỉ cảm thấy tình huống

hiện

tại

không

thể xác định, mỗi ngày tiểu nữ luôn nghĩ đến chuyện năm đó của phụ mẫu, hi vọng có thể tìm ra manh mối để tra



ràng mọi chuyện- đại khái nhiều khi lo lắng và bất mãn,

thật

xin lỗi vì để vương gia hiểu lầm.”

Nàng

đang

nói

láo.

Nhưng Triệu Thành cũng

không

có ý vạch mặt với nàng,

hắn

nhìn nàng chậm rãi

nói

“ Nếu cái chết của phụ thân nàng có quan hệ với đại bá nàng, A lạc, bây giờ nàng

không

nên có dị trạng gì, nếu

không

đại bá nàng

sẽ

không

để nàng còn sống mà gả cho ta- chuyện này nàng

không

cần có động tác gì, cứ chung sống với bọn họ như ngày thường là được, mọi chuyện cứ giao cho ta.”

Minh lạc giật khóe miệng “

không

sao,

hiện

tại nhóm đại bá đều cho là tiểu nữ thích Cảnh thế tử- vì

không

muốn dựa theo ý người trong nhà gả cho ngài cho nên bắt đầu oán giận bọn

hắn-

sẽ

không

nghĩ đến tiểu nữ đột nhiên hoài nghi chuyện xưa.”

Minh Lạc chỉ

nói

sự

thật

nhưng lời của nàng lại làm sắc mặt Triệu Thành trầm xuống –

hắn

nghĩ thành nàng dự định gả cho Cảnh hạo,

hắn

phát giác được nàng

không

thích thậm chí là có thể chán ghét mình.

hắn

nói

: “ cho nên đây là nguyên nhân hôm nay nàng

đi

tìm Cảnh thái phi?”