Từ lúc Minh đại phu nhân
nói, mặt Minh lão phu nhân luôn trầm như nước, mãi đến khi Minh Lạc vén rèm bước vào, thấy cách ăn mặc của nàng, sắc mặt mới nới lỏng, đến khi Minh Lạc nở nụ cười tươi đẹp cực điểm, Minh đại phu nhân trong lòng có quỷ, cảm thấy là
yêu
tinh phụ thân, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt lo lắng của Minh lão phu nhân lại dãn ra.
Minh Lạc đến gần, Minh lão phu nhân
không
để ý Minh đại phu nhân, gọi Minh Lạc đến trước mặt, cầm tay nàng nhìn qua: “ tốt, tốt, quả nhiên sắc mặt tốt hơn nhiều, Lạc nha đầu, ngày thường nên mặc những bộ như thế này, tinh thần phấn chấn, lão bà này nhìn cũng vui vẻ.”
Minh Lạc thi lễ
nói
“ ân, hôm nay tôn nữ phải vào cung,
cô
mẫu luôn lo lắng cho thân thể tôn nữ, cho nên cố ý ăn mặc để
cô
mẫu an tâm.”
Minh lão phu nhân liên tục gật đầu: “ đúng, nên như vậy.”
Minh Lạc dỗ Minh lão phu nhân vui vẻ, liền quay đầu nhìn Minh đại phu nhân, hơi nghiêng mình hành lễ với Minh đại phu nhân “ A Lạc thỉnh an đại bá mẫu.”
Lúc này Minh đại phu nhân
đã
điều chỉnh xong sắc mặt, tỏ vẻ ôn hòa thân thiết
nói
“ ai, Lạc tỷ nhi đừng đa lễ. Mẫu thân đừng
nói
người, vừa nãy Lạc tỷ nhi bước vào làm con dâu giật cả mình, khí độ này, dung mạo này, nhìn xa còn tưởng là thái hậu nương nương hồi
nhỏ, chẳng trách mẫu thân và thái hậu nương nương đề
yêu
thích nàng.”
Minh đại phu nhân
thật
sự
là bị giật mình, nhưng
không
phải vì Minh Lạc giống thái hậu nương nương-
thật
ra tướng mạo của nàng kế thừa ưu điểm của phụ mẫn nên xinh đẹp hơn,
không
giống tướng mạo của thái hậu- tướng mạo điển hình của Minh gia. – mà là vì cách ăn mặc của Minh Lạc, còn có nụ cười kia, từ ca nhìn lại rất giống Dung thị, điều này mới làm Minh đại phu nhân chấn kinh.
Nhất là trâm trân châu
trên
đầu Minh Lạc, chính là di vật của Dung thị- loại vật
nhỏ
nhiều năm này, Minh lão phu nhân
sẽ
không
nhớ
rõ
nhưng Minh đại phu nhân
sẽ
không
không
nhớ
rõ. Mà Minh Lạc cười, trâm trân chấu đùng đưa, làm Minh đại phu nhân bừng tỉnh
Minh đại phu nhân lấy lại bình tĩnh, cố ý tránh cây trâm
trên
đầu nàng,
nói
“ Lạc tỷ nhi hôm nay đến
thật
sớm. bọn tỷ muội khác còn chưa tới, chắc là lại vụиɠ ŧяộʍ lười biếng.”
Minh Lạc cười
một
tiếng,
nói
“ ngày trước a Lạc đến thỉnh an tổ mẫu
sẽ
đi
cùng tỷ muội, chỉ là hôm nay có việc muốn với bá mẫu và tổ mẫu, cho nên cố ý đến sớm.”
nói
xong thu nụ cười, nghiêm mặt
nói
với Minh lão phu nhân và Minh đại phu nhân “ Tổ mẫu, bá mẫu, hôm đó trong yến tiệc ở phủ trưởng công chúa, nhị ca tìm a lạc
nói
chuyện. Hỏi a Lạc có thể nhớ kĩ công ơn dưỡng dục của gia tộc, tương lai xuất giá, khắp nơi phải đặt lợi ích cảu nhị tỷ lên đầu tiên- lúc đó
đang
ở phủ đại trưởng công chúa, tai vách mạch rừng, thời gian địa điểm
không
phù hợp, a lạc sợ mang lại tai họa cho Minh gia, đành nghiêm mặt bác bỏ nhị ca-
không
biết việc này bá mẫu có biết
không.”
“ Hôm đó thân thể a Lạc khó chịu,
không
thể
đi
chính viện thỉnh tội với bá mẫu và nhị ca, là a lạc
khôngđúng, cho nên hôm nay trước khi tiến cung, a lạc muốn
nói
với bá mẫu
một
tiếng- tránh cho bá mẫu hiểu lầm, làm nhị ca cảm thấy a Lạc ovng ân phụ nghĩa, bất kính huynh tỷ..”
Minh Lạc càng
nói, dáng vẻ tươi cười của Minh đại phu nhân càng cứng ngắc, bà ta muốn bác bỏ Minh Lạc, nhưng bà ta vẫn còn lý trí, sắc mặt nặng nề của bà mẫu ở
trên
bà ta vẫn cảm nhận được. vì vậy dù trong lòng xấu hổ, lúc a Lạc càng
nói
càng ‘
không
hợp thói thường”
thì
cắt nàng, vừa thẹn vừa thân thiết
nói
“ Lạc tỷ nhi, ai, đứa
nhỏ
này
nói
thỉnh tội gì chứ, đại bá mẫu vừa
nói
chuyện này với tổ mẫu con, đều là nhị ca con
không
biết dùng từ,
rõ
ràng là có tâm lại
nói
thành như vậy, làm con hiểu lầm, hôm đó bá mẫu nghe
nói
đã
trách nó
một
phen. Nhưng Lạc tỷ nhi, nhị ca con lỗ mãng, con đừng để trong lòng. Đợi ngày nó hưu mộc, liền để nó dẫn mấy tỉ muội lên TRường Mai sơn chơi, coi như bồi tội, được
không?”
Minh Lạc lắc đầu cười
nói
“ nhị ca
nói
như vậy là do quá mức quan tâm nhị tỷ, quan tâm
sẽ
loạn, trái lại a Lạc vì sợ tai vách mạch rừng,
nói
chuyện quá mức cứng nhắc, lý lẽ, cẩn thận- vốn là a Lạc sai, sao có thể để nhị ca bồi tội.”
Dù sao lý cũng ở phía ta,
không
sai lầm,
không
cho các người mặt mũi.
Minh Lạc và Minh đại phu nhân lời
nói
sắc bén, nhưng Minh lão phu nhân
không
nói
gì,
không
hòa giải cũng
không
đứng về bên nào.
Chỉ là sau khi dùng thiện, Minh đại phu nhân đề xuất đưa tỷ muội Minh Lạc vào cung lại bị Minh lão phu nhân giữ lại.
Cho người hầu lui ra, lão phu nhân lãnh đạm
nói
với Minh đại phu nhân “ ta biết các ngươi
đang
khẩn trương cái gì,
không
phải sợ nếu Lạc tỷ nhi gả cho Túc vương
sẽ
không
chịu nghe các ngươi an bài sao,, thuận theo các ngươi, giúp đỡ Tú tỷ nhi? Các ngươi
không
nghĩ
một
chút, tượng đất còn có ba phần thổ tính, Lạc tỷ nhi chỉ là bé
gái
mồ côi, dù tâm địa lương thiện, sống tình cảm cũng
không
chịu đượcc các ngươi giày vò như vậy.”
“ các ngươi
không
đối với nàng
thật
tình, chỉ biết uy hϊếp lợi dụng, chẳng lẽ còn trông chờ nó
thật
tình đối đãi với các ngươi? Ta ngược lại
không
biết các ngươi nắm được cái gì, để cảm thấy chắc chắn có thể nắm chắc nàng? Coi như hôm nay các ngươi tố đến chỗ thái hậu, thử nghĩ kết quả chưa? Còn có tâm tình chơi tâm kế với cháu
gái
mồ côi, dùng lời
nói
sắc bén, sao
không
nghĩ cách đối xử với nàng
thật
tốt, để tương lai nàng nhớ
rõ
ân tình của các ngươi?”
nói
một
hồi làm mặt Minh đại phu nhân lại đỏ tận mang tai, nghĩ muốn giải thích, nhưng mắt Minh lão phu nhân như có thể nhìn thấu lòng người, cuối cùng bà ta
không
nói
gì thêm.
trên
xe ngựa tiến cung, Minh Lạc sờ trâm trân châu, nghĩ đến Minh đại phu nhân cứng nhắc khi nhìn thấy mình mặc bộ đồ và cài trâm này, trong lòng nàng phát lạnh
** ** **
Mấy ngày sau, hoàng cung, Dung Xuân viên.
Minh Lạc đứng
trên
bậc thang của Dung Xuân Viên, nhìn bầu trời đen nghịt, gió từng đợt, mỗi trận quét tới đều mang theo mưa nặng hạt, cóng đến người khẽ run rẩy. hành lang tuy có mái che nhưng ba mặt đón gió, căn bản
không
ngăn được loại mưa to này.
Đại cung nữ lâm Lang nhìn Minh Lạc bám chặt váy, bị mưa gió làm cho 10 phần chật vật, cẩn thận khuyên “ tam
cô
nương, vẫn là nên vào điện tránh
một
chút- thân thể ngài còn chưa tốt
hắn, nếu lại bị bệnh, sợ là nô tỳ
sẽ
bị thái hậu đuổi ra khỏi cung.”
Minh lạc
không
nói
gì, nàng vất vả nhị xuống cảm xúc muốn phân tích bieeyr
hiện
của Lâm Lang- nàng
không
biết tình huống
hiện
giờ là vô tình hay cố ý sắp đặt, nhưng ở trong cung này, dù là ngoài ý muốn cũng
sẽ
bị xem là sắp đặt- huống chi nàng cũng cảm thấy đây
không
phải là điều trùng hợp.
Đại điện sau lưng nàng lúc này
không
phải của ai khác mà chính phu quân trước,
không
trượng phu kiếp trước của nàng, Túc vương Triệu Thành.
Sao nàng lại lạc đến chỗ này?
Dung Xuân Viên
không
thuộc vườn hậu cung đông tây, mà thuộc nam vườn tiền điện.
Hôm đó thái hậu triệu nàng vào
nói
chuyện,
nói
cho nàng biết thế tử Tây Phiền vương phủ- Cảnh Hạo và Túc vương Triệu Thành đồng thời xin tứ hôn với nàng, sau đó phân tích cho nàng lợi và hại của hai mối hôn
sự
này, thái hậu
không
tiện quyết định nên để nàng suy nghĩ- sau đó cho người mang
mộtchậu tiểu bạch tử ra, bảo nàng đưa đến Ngưng Tú các của Cảnh thái phi.
Cảnh thái phi xuất thân Tây Phiền vương phủ, là hậu phi của Thành Võ đế, bà cũng là
cô
tổ mẫu của Cảnh Hạo, đại trưởng quận chúa Tây Phiền vương phủ, vì thân phận tôn quý nên
không
bị đuổi đến bắc vườn vắng vẻ, mà ở
một
góc trong nam vườn, năm đó Cảnh Hạo vào cung, tiên đế còn đặc ân cho Cảnh Hạo theo Cảnh thái phi mấy năm.
Minh thái hậu để Minh Lạc đến tâm
sự
với Cảnh thái phi,
nói
chút chuyện xưa của Tây Phiền vương phủ, ý gì
không
cần
nói
cũng biết- dù Minh Lạc
đã
quyết định
sẽ
gả cho Triệu Thành, nhưng nàng cũng
không
bài xích việc
nói
chuyện với mấy lão nhân gia này- chuyện Tây Phiền vương phủ, lịch sử ghi lại rất ít, hiểu
rõ
Tây Phiền vương phủ rất có ích cho việc phá giải bố cục tây bắc Đại Ngụy.
Vì muốn hiểu
rõ
tình huống của phụ thân ở tây bắc năm đó, những ngày này nàng lật rất nhiều tư liệu lịch sử, nhưng ghi chép trong tài liệu lại có hạn.
Minh Lạc bồi Cảnh thái phi
nói
chuyện hồi lâu, khi về gặp trận mưa to- mùa này thời tiết luôn thay đổi thất thường, lúc đó cách Dung Xuân viên gần nhất nên cung nhân đưa nàng đến đây tránh mưa, nàng cũng
không
để ý. Dĩ vãng nàng vào cung chỉ ra vào Từ Thọ cung của thái hậu, nhiều nhất cũng chỉ
đi
lại ở hậu cung, căn bản ít khi tới nam vườn, cho nên
không
quen thuộc.
Nàng nhìn thấy Triệu Thành mới mơ hồ nhớ, Dung Xuân viên rất gần tiền điện của Khánh An đế, Càn Nguyên cung, năm đó khi Triệu Thành chưa liền phiên, đây là tẩm cung của
hắn- như vậy giờ
hắn
ở đây cũng là tự nhiên.
Ngược lại nàng, ai
sẽ
tin là nàng
không
phải cố tình đến? còn quần áo
không
chỉnh tề, bộ dáng này-
nóikhông
chừng còn bị
nói
thành, đặc biệt nghe ngóng Triệu Thành ở chỗ này nên tận lực câu dẫn Triệu Thành.
Lâm Lang nhìn Minh Lạc, thở dài
nói
“ Tốt a, tam
cô
nương, vậy ngài chờ ở đây, nô tỳ vào mượn cây dù, chúng ta tranh thủ về Từ Thọ cung.”
“
không
cần.” Minh Lạc
nói.
Nàng hít sâu- nếu
đã
đến, dù
hiện
tại quay đầu
đi
cũng chỉ có vẻ già mồm cãi láo- nàng bây giờ còn có gì
không
thông suốt? câu dẫn
thì
câu dẫn
đi.
Nàng
nói
xong, quay người
đi
vào trong- mà lúc này Triệu Thành ở bên trong từ khi nàng bước vào đây luôn
một
mực nhìn nàng, thấy nàng
không
chịu tiến vào,
hắn
nhìn nàng bị xối trong lòng rất khó chịu nhưng
hắn
lại là người giỏi chịu đựng, tâm tư cũng hung ác- nàng
không
vào
thì
hắn
cứ ở bên trong xem đến cùng nàng muốn thế nào- mà hướng nàng vừa
đi
tới là Ngưng Tú các,
hắn
liền biết nàng
điđâu.
Nàng
không
bỏ
đi
suy nghỉ gả cho Cảnh Hạo sao?
Tác giả có lời muốn
nói: a Lạc: Liền xem như bị xem như câu - dẫn
thì
thế nào?
Túc vương: Chẳng ra sao cả, trái lại cũng được