Editor: Mèo ™
Nơi đây khá gần trung tâm thành phố và cũng là bãi biển đẹp nhất Đà Nẵng. Mùa mưa đã qua, mùa hè mát mẻ đang đến. Lúc này hầu hết mọi người không xuống biển tắm mà sẽ đến những nhà hàng ven biển vừa dùng bữa vừa ngắm cảnh, hoặc thong thả tản bộ trên bãi biển không mục đích. Một bên con đường ven biển tập hợp những nhà hàng và quán cà phê được trang trí đẹp mắt, bên kia con đường là những dãy hàng quán bán đồ hải sản ồn ào nhộn nhịp. Tài xế taxi uể oải nằm trong xe, khi thấy có khách du lịch đi ngang qua sẽ gọi to chào mời đi xe. Người bán trái cây đội nón lá đạp xe đạp chầm chậm trên đường, đi xuyên qua dòng người đông đúc, rao to chào mời mọi người mua trái cây.
Xe của Nam Khánh dừng trước một nhà hàng tên là ‘4U’, A Dũng giúp anh ra khỏi xe. Nam Khánh nói gì đó với A Dũng, cậu ấy quay sang mỉm cười với Minh Lam kèm theo ánh mắt ‘tiếp theo xin làm phiền cô’ sau đó quay lại trong xe. Minh Lam tự giác tiến đến giúp Nam Khánh, hai người cùng tiến vào nhà hàng.
Dường như Nam Khánh không hài lòng với vị trí ngồi ban đầu mà nhân viên phục vụ dẫn họ đến, anh dùng tiếng Việt nói gì đó với nhân viên phục vụ, cậu ấy gật đầu và đưa hai người đến chỗ ngồi trên sân thượng. Nơi này có view nhìn ra biển, tuy trời đã tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khá rõ bức tượng Quán Thế Âm Bồ Tát cao mấy chục mét trên bán đảo Sơn Trà từ phía xa xa.
“Các món ăn ở đây ngon không?” Sau khi ngồi xuống, Minh Lam nhận thực đơn, cô vừa lật xem vừa thuận miệng hỏi Nam Khánh.
“Không đặc biệt lắm.” Anh nói. “Nhưng ít nhất không đến nỗi dở. Hơn nữa, tôi nghe nói phong cảnh khá đẹp. Cô thấy thế nào?”
“Rất đẹp.” Cô có chút cảm động. “Anh đã đến bán đảo Sơn Trà chưa?”
“Đã từng đến. Lúc còn nhỏ tôi đi cùng mẹ đến chùa Linh Ứng thắp hương. Đã nhiều năm rồi. Còn cô thì sao? Đã đến đó chưa?”
Minh Lam đáp: “Vẫn chưa.”
Nam Khánh nói: “Hôm nào đó tôi sẽ dẫn cô đi.” Nói xong anh cười lắc đầu. “Hoặc nên nói, cô dẫn tôi đi mới đúng.”
Cô không khỏi thở dài: “Đến Đà Nẵng lâu như vậy, đều nhờ anh tôi mới may mắn được thấy những phong cảnh đẹp như thế này.”
Đến phố cổ Hội An là vì anh; ngắm mặt trời mọc trên bãi biển gần khách sạn Nguyệt Hà là nhờ anh; đến bãi biển Mĩ Khê dùng cơm là do anh; đến bán đảo Sơn Trà cũng là lời mời của anh. Đôi mắt của Nam Khánh không nhìn thấy, nhưng sự xuất hiện của anh đã cho cô cơ hội được thưởng thức những phong cảnh đẹp nhất. Anh giống như một lối thoát trong đường hầm tăm tối, một tia sáng chiếu rọi soi đường dẫn lối cho cô.
Cô nhìn anh, lại thấy vẻ mặt anh có chút do dự và cân nhắc.
Nam Khánh nói: “Minh Lam, lời cô vừa nói lúc nãy, tôi cũng đang định nói.”
Ánh mắt anh vô hồn, đôi đồng tử đen nhánh không có tiêu cự, nhưng Minh Lam lại vô thức bối rối tránh né ánh mắt anh. Đồng thời, cô chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập dồn dập, trong đầu trống rỗng không suy nghĩ được gì.
Nam Khánh bình thản nói tiếp như không có chuyện gì xảy ra: “Gọi món thôi.”
“Anh... chọn đi.” Cô đẩy thực đơn cho anh.
Anh bật cười: “Trên thực đơn không có chữ nổi.”
“À.” Cô mở thực đơn ra, nhưng cả một lúc lâu cũng không đọc vào một chữ nào.
Nam Khánh gọi nhân viện phục vụ, anh gọi món trực tiếp bằng tiếng Việt.
“Đúng rồi, cô định khi nào sẽ tiếp tục học đàn?” Nam Khánh hỏi.
“Khi nào cũng được.” Cô đáp. “Nhưng tôi phải xin phép Giang Hoài đã, dù sao tôi cũng là hộ lý của anh ấy. Đương nhiên, còn có… thời gian của anh nữa.”
“Quả nhiên là một hộ lý tận tâm, ngoài suy nghĩ cho Giang Hoài, cô còn nghĩ đến thời gian của tôi, tôi thật vui mừng.” Giọng anh không nghe ra là đang đùa vui hay đang chế giễu, nhưng sau chốc lát, giọng anh đã dịu xuống. “Ngày kia được không? Ngày kia cô có thể đến Hội An không?”
Minh Lam đáp: “Được chứ, vừa hay mấy ngày gần đây tôi cũng muốn đến Hội An để mua ít đồ.”
“Hửm?” Anh nghi hoặc hỏi. “Chuyện gì khiến cô để tâm đến thế?”
“Sinh nhật của Giang Hoài đó.” Trong giọng nói cô xen lẫn cả sự mong đợi. “Anh ấy không thích tổ chức tiệc sinh nhật, nên chúng tôi sẽ không làm, nhưng dù sao cũng là sinh nhật của anh ấy, tôi muốn đặt may hai bộ quần áo mặc ở nhà tặng Giang Hoài. Anh ấy không thích mặc vải sáng màu, vậy tôi sẽ chọn vải màu tối cho anh ấy, một bộ vải lụa một bộ vải cotton. Bây giờ thời tiết đã mát mẻ hơn, có thể chọn chất liệu vải dày một chút. Anh xem được không? Tôi cảm thấy, năm nay anh ấy khác với những năm trước, có lẽ từ bây giờ anh ấy thực sự có thể bắt đầu một cuộc sống mới rồi. Tôi cũng không có ý tưởng nào hay.”
Vẻ mặt Nam Khánh như đang kềm nén điều gì đó, nhưng giọng anh vẫn bình thản như thường: “Sinh nhật anh ấy là khi nào?”
“Ngày 2 tháng 11.” Cô nói, thậm chí không nhận ra sự kỳ lạ của anh.
“Tôi có thể đến không?”
“Tất nhiên rồi...” Sau câu trả lời đầy dứt khoác, cô lại thỏ thẻ thêm vào một câu. “Tôi là đang đồng ý thay anh ấy, tôi nghĩ… Nếu anh có thể đến, anh ấy hẳn sẽ rất vui.”
Nam Khánh nói: “Cô vừa nói muốn đi đặt may quần áo cho anh ấy à?”
“Ừm.” Cô khẽ nhướn mày, cười nhẹ. “Nhắc đến mới nhớ, lần đầu tiên tôi gặp anh là ở một tiệm may đấy.”
Anh thở dài: “Lúc đó tôi lại không thấy được cô.”
Cái thở dài của anh làm tâm trạng phấn khởi ban đầu của cô tụt dần, cô không kềm được lên tiếng an ủi anh. “Nhưng chúng ta vẫn gặp nhau ở trên cầu mà.”
Nam Khánh cười: “Nên gặp, thì sớm hay muộn cũng sẽ gặp nhau thôi.”
Câu nói của anh làm trái tim cô khẽ động, giống như ai đó khẩy dây đàn một cái, rồi đột ngột dừng lại.
Cô nâng ly lên, muốn che giấu tâm trạng kì lạ của mình. “Nam Khánh, chúc mừng buổi nhạc hội của anh thành công tốt đẹp.”
Nam Khánh cẩn thận đưa tay ra lần sờ, sau khi chạm đến ly rượu, anh cầm lấy giơ lên: “Cảm ơn vì đã đi ăn tối cùng tôi.”
“Không phải đi cùng.” Cô cười. “Tôi đã hứa sẽ tổ chức tiệc mừng cho anh, đương nhiên, bữa tối nay tôi mời.” Cô đứng dậy, giơ ly rượu về phía trước để cụng ly với anh.
“Tiền lương của cô hẳn là rất cao?” Trên mặt anh lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cô đặt ly rượu xuống, vươn tay gấp một ít thức ăn vào chiếc dĩa đặt trước mặt anh. “Chắc cũng khá ổn. Người bạn Giang Hoài của anh không phải một ông chủ thích trừ lương nhân viên.”
“Nếu chỉ vì lương cao, không đủ để cô ở bên cạnh anh ấy lâu đến vậy.” Anh nói đầy ẩn ý.
Minh Lam suy nghĩ một lúc: “Cuối cùng rồi tôi cũng sẽ rời đi.”
Trên mặt anh hiện lên vẻ khó thể tin và một ít chờ mong. “Thật à?”
“Tôi nghĩ không bao lâu sau anh ấy sẽ kết hôn với Thời Vi. Lúc đó, anh ấy không còn cần tôi nữa.”
“Việc anh ấy kết hôn và việc anh ấy cần một hộ lý chăm sóc cuộc sống hàng ngày thì liên quan gì nhau?” Anh cười cười nói. “Dù là vợ thì cũng không thể hoàn toàn thay thế được công việc của hộ lý. Minh Lam, hay là nói, chính cô mới có vấn đề, cô không phân rõ tình cảm và công việc của mình, mà lẫn lộn chúng lại với nhau?”
“Anh… Anh đang chất vấn tôi sao?” Cô lúng túng hỏi lại. “Anh đã nhận ra điều gì? Anh biết được chuyện gì rồi? Anh thấy tôi thật đáng khinh, đúng không?”
Anh nhấn mạnh từng chữ: “Tôi chỉ thấy đau lòng cho cô.”
Nhìn vẻ mặt tràn ngập dịu dàng của anh, giọng Minh Lam nghẹn ngào run run: “Nam Khánh, tôi thích Giang Hoài.”
“……Anh ấy có biết không?” Giọng anh còn run hơn cả cô.
“……Biết.”
Nam Khánh nâng ly rượu lên uống một ngụm, hít một hơi thật sâu, sau đó chỉ vào chỗ trống bên cạnh và bảo: “Đến đây, ngồi cạnh tôi.”
Cô do dự một lúc, cuối cùng cũng bước qua, ngồi xuống.
“Anh ấy cũng thích cô sao?” Giọng anh hơi cay đắng.
Cô lắc đầu: “Còn nhớ câu chuyện mà tôi từng kể anh nghe không? Câu chuyện đó có liên quan đến anh ấy. Vậy anh nghĩ xem, sao anh ấy có thể thích tôi được chứ? Anh ấy không ghét tôi đã là may mắn lắm rồi.” Tay cô vô thức chạm vào bàn tay anh đang đặt trên chân.
Hầu kết anh trượt lên xuống, đột nhiên anh trở tay nắm chặt lấy tay cô, kéo cô vào l*иg ngực mình.
Không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, cô bị hai cánh tay anh giữ chặt, bên tai cảm nhận được hơi thở và thân nhiệt cơ thể của một chàng trai tỏa ra xuyên qua chiếc áo mỏng. Điều này khiến bản năng cô cảm thấy nguy hiểm, cô bắt đầu chống cự, nhưng đối phương không có ý định nới lỏng tay.
“Nam Khánh! Buông tôi ra!” Trong giọng nói cô xen lẫn một chút tức giận và nài nỉ.
“Nếu bây giờ người ôm cô là anh ấy, tôi nghĩ, cô nhất định sẽ không phản ứng như thế này, đúng chứ?” Giọng anh chất chứa đau lòng, vẻ mặt lại rất lạnh lùng. “Nhưng anh ấy có thể sao? Chắc có lẽ cô chưa từng được ôm như thế này đâu nhỉ?”
“Anh biết rõ tình trạng cơ thể của anh ấy, anh thế này là đang chế giễu anh ấy!” Minh Lam thừa dịp anh đang thất thần, lách người tránh ra, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.
Nam Khánh đập tay xuống bàn, anh đứng bật dậy, chiếc ghế bị đẩy về phía sau. Anh lên tiếng, giọng nói không lớn, nhưng từng chữ từng chữ rất rõ ràng và nghiêm túc: “Tôi đang giúp cô nhận ra sự thật: Nếu một người nào đó thật sự yêu cô, đừng nói người đã tổn thương anh ấy là cha cô, cho dù là chính bản thân cô, thì anh ấy cũng sẽ không mảy may để tâm! Ngay cả muốn trách cô, thì cũng sẽ vì yêu cô mà tha thứ tất cả! Về phần cơ thể tàn tật, càng không thể trở thành lí do để cự tuyệt, chỉ cần anh ấy muốn, thì vẫn còn có nhiều cách khác để ôm mà.”
Lời nói của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh nhạy cảm mỏng manh của cô, cô không thể không đáp trả: “Anh nói không sai, có nhiều cách để ôm, cảm ơn vì đã cho tôi trải nghiệm một trong số đó! Hóa ra cách ôm của người mù đều thô lỗ như anh Nam Khánh đây!”
L*иg ngực anh phập phồng lên xuống, đôi đồng tử không tiêu cự vô thức xoay chuyển. Cô biết anh rất shock, đang định lên tiếng xin lỗi làm dịu tình hình, nhưng lại bị anh ngắt lời trước: “Cô nói đúng! Một người mù thô lỗ như tôi không xứng dùng bữa cùng một người thông minh nhanh mồm nhanh miệng tai thính mắt tinh như cô.”
Minh Lam tức giận cầm lấy túi xách của mình. “Anh Nam Khánh, tôi sẽ thanh toán bữa ăn tại quầy thu ngân, bây giờ tôi phải đi rồi! Tạm biệt!”
Tác giả có lời muốn nói: Chương này là bước ngoặt trong mối quan hệ giữa hai người, vì vậy có lẽ chương sau sẽ ra lâu hơn một chút. Xin thông cảm~!