Editor: Mèo ™
Vào ngày diễn ra buổi hòa nhạc đặc biệt của Nam Khánh, Giang Hoài đã đến thính phòng từ rất sớm, trước khi buổi biểu diễn chính thức mở màn, họ đã được sắp xếp ổn thoả tại khu vực VIP. Vì để Giang Hoài được thuận tiện hơn, ghế ngồi của anh đã được tháo gỡ từ trước để xe lăn có thể thay thế vào. Nam Khánh và các thành viên dàn nhạc ra khỏi cánh gà, bước đến chào đón Giang Hoài, Minh Lam và Thời Vi.
Trước khi Nam Khánh trở lại bên trong hậu trường để chuẩn bị, Minh Lam bước đến bên cạnh kéo lấy tay áo anh, thì thầm hỏi: “Sau khi anh trở về, mọi việc đều ổn cả chứ?”
Anh dừng bước, quay lại đáp: “Cảm ơn cô, nếu không có cô, tôi chưa hẳn đã hạ quyết tâm quay trở về nhanh như thế. Tôi nghĩ, tôi không hối hận về quyết định này.”
Minh Lam cười, buông tay ra. “Không làm mất thời gian của anh nữa, sau này chúng ta lại nói tiếp.”
Nam Khánh còn chưa kịp đáp lời, một thành viên trong dàn nhạc đã bắt đầu vui đùa chọc ghẹo ồn ào. Minh Lam và Nam Khánh đỏ mặt, cả hai cúi đầu không nói gì, sau đó tản ra.
Sau khi Nam Khánh bước vào hậu trường, Thời Vi mới hỏi: “Cậu và chàng nhạc sĩ Nguyễn Nam Khánh kia rất thân nhau hở?”
“Thời Vi.” Giang Hoài cúi đầu bảo: “Đây là chuyện riêng của họ, em đừng tám nữa.”
“Cũng không thân lắm đâu. Là vì mình nhờ anh ấy dạy mình đàn guitar, nên tiếp xúc nhiều hơn một chút thôi.” Lúc này Minh Lam mới nhớ đến việc giải thích. Khi nãy bị mọi người chọc ghẹo, cô cũng chỉ biết ngạc nhiên ngơ ngác như Nam Khánh, cũng không có gì lạ khi Thời Vi hỏi như vậy.
Thời Vi ‘À’ một tiếng đầy ẩn ý, không nói gì thêm. Nhưng Giang Hoài lại mỉm cười, nói: “Tuy Minh Lam chỉ học có một buổi guitar với Nam Khánh, nhưng gần đây nghe em đàn, có vẻ em đã nắm bắt được một chút bí quyết rồi. Minh Lam, Nam Khánh là một thầy giáo giỏi, cũng là một người tốt, em thân thiết với cậu ấy chỉ có lợi chứ không có hại, em không cần phải ngại.”
Minh Lam ngồi xuống ghế bên cạnh Thời Vi, xoa xoa lòng bàn tay: “Giang Hoài, Thời Vi, có phải hai người hiểu lầm gì đó rồi không?”
“Được rồi, Minh Lam.” Giọng Thời Vi có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn. “Giang Hoài nói đúng, đây là chuyện của hai người các cậu, mình không muốn làm bà tám đâu, cho nên, cậu đừng ngại ngùng làm gì.”
Giang Hoài nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra: “Shhh, buổi hoà nhạc sắp bắt đầu rồi.”
Tiếng gõ kẻng ‘ding ding dong dong’ vang lên thanh thuý, tựa như một cơn gió nhẹ thổi qua những chiếc chuông gió treo bên cửa sổ, nhẹ nhàng mà dịu êm.
Âm thanh độc tấu của đàn Cello vang lên, như thể có một tấm màng mỏng được ai đó nhẹ nhàng vén lên. Xuyên qua những cánh cửa sổ như ảo như thật, mọi người theo ý cảnh của âm nhạc thúc đẩy, không kềm được hơi nhoài người nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tiếng đàn tranh tạo nên một hồ nước lấp lánh ánh sáng, kết hợp với âm thanh của những chiếc chuông gió tinh xảo tạo cảm giác gió thổi lăn tăn mặt hồ.
Mà lúc này, tiếng độc huyền cầm vang lên ở giữa sân khấu, uyển chuyển và sinh động, giai điệu khiến người ta có ảo giác như đang nhìn thấy một nụ hoa sen đang thướt tha nở rộ.
Một đoá, hai đoá, ba đoá... Ở trong gió, ở trong nước, những nụ hoa sen lần lượt hé nở. Hơi thở mùa hạ nồng đậm mà tươi mát. Tiếng độc huyền cầm của Nam Khánh đan xen phối hợp với âm thanh của những nhạc cụ của những nghệ sĩ khác, màn trình diễn khiến mọi người cơ hồ như thể thoang thoảng ngửi thấy hương thơm thanh nhã của hoa sen.
Tác phẩm này tên là ‘Hoa sen’.
Màn biểu diễn mở đầu này dễ dàng đưa khán giả vào một thế giới đầy mộng ảo với các sắc thái âm nhạc khác nhau.
Minh Lam nhớ lần đầu tiên cô nghe Nam Khánh đánh đàn là trong một đêm mưa ở Hội An. Một khúc ‘Mưa trước mái hiên’ đã làm cô rơi lệ, lần thứ hai là ở buổi lễ khai trương khách sạn ở Đà Nẵng, một khúc ‘Cánh buồm trên biển’ khiến cô kích động, và lần này, một khúc ‘Hoa sen’ mang đến cho cô sự rung động. Loại rung động này không mãnh liệt như rung trời động đất, mà cảm giác này rất tinh tế, giống như những giọt sương li ti dần dần tích thành một giọt ‘thanh lộ’ đọng lại trên lá sen. Giọt ‘thanh lộ’ trong lành tươi mát này chảy đến tim cô, ngay trong khoảnh khắc đó, một con chuồn chuồn đang đậu trên lá sen bị động mà sải cánh bay vυ't lên.
Kết thúc khúc nhạc. Minh Lam quên cả vỗ tay, nhưng khi ngẫu nhiên quay sang nhìn thấy mặt nghiêng của Giang Hoài, tay phải anh đang nhẹ vỗ về bàn tay trái hơi co lại của mình, đôi mắt anh đẫm lệ.
Thời Vi có vẻ lo lắng phản ứng của anh, cô ấy lấy khăn tay ra giúp anh lau nước mắt, nhưng lại bị Minh Lam kéo lại.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu với Thời Vi, thì thầm: “Anh ấy đang rất vui.”
Xuyên suốt buổi hòa nhạc, Minh Lam đều chăm chú lắng nghe. Rơi lệ, mỉm cười, cảm động, tất cả những cảm xúc và phản ứng này đang dâng trào mảnh liệt khiến cô không ngờ tới. Cô không biết là do mình quá nhạy cảm hay là do âm nhạc của Nam Khánh quá cuốn hút. Cô chỉ biết là chuyến đi này mình đến không uổng phí.
Tiết mục cuối cùng là khúc ‘Mưa trước mái hiên’.
Tuy giai điệu quen thuộc, nhưng lần này hoàn toàn khác với khi cô nghe được tại nhà Nam Khánh ở Hội An. Tác phẩm được biên mới lại, không chỉ tăng thêm nhạc đệm bởi các loại nhạc cụ khác nhau, thậm chí còn kết hợp với yếu tố nhạc jazz. Cơn mưa trong lần diễn tấu này không còn là cơn mưa lạnh lẽo cô tịch, mà giống như một hồi vui đùa giữa trời và đất vậy. Rồi cuối cùng, sau tất cả, qua cơn mưa trời lại sáng.
Sau màn biểu diễn, Nam Khánh đã có một bài phát biểu dài bằng tiếng Việt. Tiếng vỗ tay như sấm dậy, Nam Khánh hướng về vị trí Giang Hoài đang ngồi dưới khán đài làm một thủ thế, một nhân viên đã giúp anh bước xuống sân khấu, đi đến và dừng lại trước xe lăn của Giang Hoài, anh nói: “Giang Hoài, không thương lượng trước với anh là lỗi của tôi, nhưng tôi thực sự muốn mọi người biết rằng tác giả sáng tác khúc nhạc ‘Mưa trước mái hiên’ là anh. Vì vậy, tôi muốn mời anh lên sân khấu, được không?”
Đôi môi Giang Hoài run run: “Tôi? Dáng vẻ này của tôi…”
“Một tiếng bốn mươi phút.” Nam Khánh nhẹ nhàng nói: “Tôi đã biểu diễn trên sân khấu đó trong suốt một tiếng bốn mươi phút. Anh có cảm thấy một người mù đứng trên sân khấu biểu diễn sẽ rất mất mặt không? Huống chi, lần đầu tiên đứng trên sân khấu diễn tấu, tôi đã là một người khuyếm khuyết rồi. Giang Hoài, trong hội trường này, tất cả mọi người đều công nhận âm nhạc của anh.”
“Đi đi, Giang Hoài.”
“Nam Khánh nói đúng đấy.” Minh Lam và Thời Vi cùng thuyết phục anh.
Cuối cùng Giang Hoài cũng gật đầu.
Anh cũng từng là trung tâm của sân khấu, nhưng đã bao nhiêu năm rồi, anh không hề bước vào bất kỳ phòng hòa nhạc nào. Đừng nói là nghệ sĩ biểu diễn, ngay cả vai trò là khán giả anh cũng không muốn làm.
Tiếng vỗ tay vang dội như thủy triều dâng, những nụ cười hài lòng và kính ngưỡng bên dưới đều dành cho anh sao?
Có rất nhiều khán giả tặng hoa. Ngoài Nam Khánh và các thành viên khác của đoàn nhạc ra, anh cũng nhận được hoa.
Những đoá hoa đầy màu sắc phủ lên đôi chân đã chết lặng không còn cảm giác của anh. Vẫn cứ tươi đẹp và động lòng người như thế.
Không biết lấy can đảm từ đâu, anh dùng hai tay nắm chặt bó hoa, cố nâng lên cao, hơi hơi lay động cánh tay, mỉm cười vẫy hoa với khán giả.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Nam Khánh không về thẳng hậu đài để thay quần áo, mà đi cùng với Minh Lam, hộ tống xe lăn của Giang Hoài xuống khán đài.
“Nam Khánh, cám ơn cậu đã tạo cơ hội cho tôi.” Giang Hoài nói. “Đã cho tôi nhớ lại, chính mình đã từng là một nghệ sĩ.”
Nam Khánh nói: “Có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ phát hiện, anh luyến tiếc hai chữ ‘đã từng’ kia.”
Giang Hoài không trả lời. Minh Lam sợ rằng anh sẽ buồn nên cố tình ngắt lời: “À, Nam Khánh, buổi biểu diễn lần này thành công như vậy, chắc sẽ có một bữa tiệc mừng công hoành tráng đang chờ anh đúng không?”
Nam Khánh sững người một lúc, mí mắt khẽ rủ xuống, trông như anh đang không vui về điều gì đó. Cuối cùng, anh thả lỏng mày, dường như còn hơi mỉm cười, nói: “Tiệc mừng công này, không nên do tự mình sắp xếp đấy chứ?”
Minh Lam bối rối, không hiểu ý anh lắm.
“Cô nghĩ buổi biểu diễn của tôi hôm nay xứng đáng có một bữa tiệc mừng không?” Anh hỏi lại, nụ cười mang theo cảm giác không tốt lắm.
“Đáng chứ.” Minh Lam mở to mắt trả lời nghiêm túc.
“Nhưng thật ra không có ai chuẩn bị trước cả… Hay cô tổ chức cho tôi một bữa tiệc nhỏ nhé?”
“...”
Đôi mắt Minh Lam trợn to hơn nữa: Hả! Choáng váng!
“Yêu cầu của tôi có làm khó xử sao?” Nam Khánh nhắm mắt lại. “Vậy thì quên đi.”
Không biết tại sao, Minh Lam luôn cảm thấy trong giọng nói của anh dường như không thể hiện sự thất vọng, đúng ra lại có một chút thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng câu nói ‘Quên đi’ của anh khiến Minh Lam có một cảm giác ngược lại: Cô không cảm thấy mình thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại... có chút thất vọng không thể diễn tả thành lời. Cô mím môi, thốt lên: “Ừm, tôi sẽ tổ chức cho anh!”
Cô không thấy Giang Hoài và Thời Vi cùng quay sang nhìn nhau. Tiếp đó Giang Hoài nói: “Nam Khánh, Minh Lam, tôi thấy không khoẻ lắm, đã ra ngoài một lúc lâu rồi, tôi muốn cùng Thời Vi vể trước, hai người cứ đi chơi vui vẻ nhé!”
Minh Lam hối hận vì sự bất cẩn của mình, cô không để ý đến tình trạng sức khoẻ của Giang Hoài mà đã đồng ý với lời đề nghị như trò đùa của Nam Khánh. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Nam Khánh khi nghe thấy mình đồng ý tổ chức tiệc mừng cho anh, cô quyết định không đổi ý nữa.
“Minh Lam.” Nam Khánh đưa tay về phía cô đang đứng, lần sờ một lúc, sau khi chạm đến cổ tay cô, anh tự nhiên nắm lấy rồi vui vẻ nói với Giang Hoài: “Hôm nay cho tôi mượn cô Minh Lam nhé, nhất định tôi sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn.”
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người, chờ lâu rồi!