Chị Mạch nhìn cô một cách khinh bỉ: “Thôi đi cô, chị còn không hiểu em nữa chắc, mạnh mồm vậy thôi, chứ so với cái đám nữ diễn viên im ỉm không nói một câu mà lên giường với toàn bộ đám đàn ông trong đoàn làm phim thì em còn kém xa lắm, nếu Cận thiên vương muốn ‘chơi’ em thật thì em cũng phải chơi trò mập mờ với anh ta, chờ quay xong MV rồi đá cũng được.
Yến Thanh Ti cảm thấy ấm lòng: “Được rồi, em biết rồi mà.”
Về đến phòng trọ, Yến Thanh Ti mệt đến nỗi đèn cũng lười bật.
Cô đá văng giày ra, nằm lì trên sô pha, lấy di động từ trong túi xách quẳng lên bàn trà.
Nhạc Thính Phong càng vội muốn lên giường với cô bao nhiêu, cô càng không thể để cho anh ta dễ dàng đạt được như mong muốn, chỉ đầu tư một bộ phim nho nhỏ phát hành trên mạng như thế là xong à? Cô còn chưa mò được thứ gì tốt hơn đâu.
Muốn ngủ với Yến Thanh Ti cô không có dễ thế đâu.
Yến Thanh Ti mệt chết đi được, đầu óc nặng nề nghĩ rất nhiều chuyện, gương mặt của từng người nhà họ Yến, hình ảnh cuối cùng của mẹ cô, còn cả vai diễn bị Lạc Cẩm Xuyên cướp mất.
Cô còn nhiều việc phải làm lắm.
……
Giang Lai đứng tần ngần ngoài cửa hồi lâu mà không dám vào, cửa phòng cũng không đóng chặt, ánh đèn trong phòng hắt qua khe cửa.
Quản lí của Bích Lan Đình đẩy anh: “Trợ lí Giang, vào đi thôi, anh cứ đứng đây cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.”
Giang Lai dựa người vào tường: “Anh không hiểu đâu.”
Boss bảo cậu đi đón người, kết quả…không đón được, đến cả cái bóng cũng chẳng thấy ấy chứ, cậu biết ăn nói với boss thế nào đây?
Quản lí vỗ vai Giang Lai: “Kiểu gì cũng phải chết thôi, đi đi.”
Giang Lai ôm trán, thế nên mới muốn chết muộn một tí mà.
“Còn đứng ngoài đấy nữa thì cậu cút ngay đến chỗ Vũ Phóng cho tôi.”
Tiếng của Nhạc Thính Phong từ trong phòng truyền ra, một giây sau Giang Lai đã đẩy cửa đi vào, tốc độ khiến cho người ta trố mắt ngạc nhiên.
Giang Lai nhìn Nhạc Thính Phong cầm chén rượu đứng ở đó, khẽ nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu không dám nhìn thẳng: “Sếp, em không đưa được cô Thanh Ti đến đây, em xin lỗi.”
Không ai có thể giống Nhạc Thính Phong, dù đứng ở bất cứ đâu cũng trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, dù anh ta không nói câu nào chỉ cần yên tĩnh đứng đó thôi cũng thành một bức hoạ hoàn mĩ, khiến người ta kinh diễm*.
*Đẹp đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng Giang Lai biết, người đàn ông này càng kinh diễm bao nhiêu thì càng nguy hiểm bấy nhiêu.
Chỉ vài giây ngắn ngủi mà thôi, trên trán Giang Lai đã đầy mồ hôi hột.
Nhạc Thính Phong không nói câu nào, nét mặt cũng chẳng có gì thay đổi, bàn tay cầm ly rượu lắc nhẹ, anh ta đang phẩm rượu, màu của loại rượu vang đỏ này cứ như màu của một viên ngọc quý, làm nổi bật bàn tay thon dài như ngọc của anh.
Trong phòng trang trí cực kì tỉ mỉ tinh tế, xa hoa, lãng mạn lại ái muội, cực kì thích hợp để tình nhân hẹn hò.
Thần sắc Nhạc Thính Phong lười biếng, nhìn thì chẳng có vẻ gì là nguy hiểm, “A…Đúng là không nằm ngoài dự đoán.”
Giang Lai nghe thấy thế liền cẩn thận hỏi: “Sếp…sếp biết là em sẽ không đón được ạ?”
Nhạc Thính Phong nhấp một ngụm rượu, “Chẳng qua cô ta muốn ‘câu’ tôi mà thôi, cô ta muốn chơi, tôi sẽ chiều.”
Nếu
ngoan ngoãn nghe lời mà đến đây thì đó không phải là Yến Thanh Ti.
Giang Lai thở phào một cái: “Nhạc Tổng, Yến Tùng Nam đang ngầm điều tra chuyện Yến Minh Tu bị tai nạn.”
“Dạo này hắn ta cũng nhàn quá nhỉ, để công ty của hắn ta gặp chút phiền phức.”
“Vâng.”
Nhạc Thính Phong đặt ly rượu xuống, cầm áo khoác đi ra ngoài.
“Phòng này cứ để nguyên thế, dặn bọn họ quét dọn mỗi ngày.
Bởi sớm muộn gì cũng có ngày dùng đến.
Trong mắt Nhạc Thính Phong hiện lên nét tà mị, anh nhất định phải ngủ với cô ta ở đây bằng không thật xin lỗi với mấy chiêu trò của cô ta đã dùng.
Yến Thanh Ti thành công rồi đấy, cô ta đã thành công khơi lên du͙© vọиɠ chinh phục trong anh rồi.
Trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!