Cùng lúc đó, bên ngoài phòng hồi sức cấp cứu của bệnh viện, cả nhà họ Yến đều có mặt, Diệp Linh Chi khóc ngất lên ngất xuống mấy lần liền, Yến Tùng Nam trong thoáng chốc cũng như già thêm chục tuổi, người nằm trong căn phòng đó chính là đứa con trai duy nhất của bọn họ.
Diệp Linh Chi khóc sắp mù mắt đến nơi, vẻ mặt bà ta điên cuồng, chỉ vào người cảnh sát giao thông đến lấy thông tin mà gào thét ầm ĩ: “Hung thủ gây tai nạn đâu, nó phải đền mạng cho con tôi, con tôi bị thương nặng như thế, nó dựa vào cái gì mà vẫn còn sống yên ổn như thế, hả?”
Yến Minh Tu bị thương cực kì nặng, chấn thương sọ não, xương cẳng chân trái nát vụn, lá gan cũng bị vỡ, xuất huyết ổ bụng, còn gãy một đoạn xương sống, bác sĩ nói, có tỉnh lại được hay không còn khó nói..
Mà kể cả có tỉnh lại được thì cũng không thể đứng lên được nữa.
Tóm lại, đứa con trai duy nhất của nhà họ Yến, trên cơ bản thì coi như là ‘xong’ rồi.
Những lời này không khác gì ngũ lôi oanh đỉnh, trực tiếp đánh vào đầu Diệp Linh Chi.
Viên cảnh sát kia thì buồn bực không biết nên làm thế nào, đành phải nhắc lại lần nữa: “Yến phu nhân, nguyên nhân của vụ tai nạn lần này là do con bà không tuân thủ luật giao thông, điều khiển phương tiện vượt quá tốc độ cho phép lại còn vượt đèn đỏ nữa, thế nên mới đâm phải xe người ta, mà họ lại đi đúng luật, thế nên con bà mới là người phải chịu phần lớn trách nhiệm trong chuyện này.”
Nhưng thực tế trong suy nghĩ của anh ra, người đen đủi phải là chủ nhân của cái xe SUV mới đúng?
Yến Tùng Nam túm chặt lấy Diệp Linh Chi đang gào thét, nói: “Con trai tôi thích xe cộ từ bé đến giờ, bao nhiêu năm không có chuyện gì, lại chưa bao giờ phạm luật, tôi thấy trong chuyện này nhất định là có vấn đề.”
Viên cảnh sát cau mày: “Yến tiên sinh, nếu như ông không tin tưởng chúng tôi, ông có thể tự mình xem đoạn băng mà camera giám sát ghi lại, chúng tôi đưa ra kết luận cuối cùng dựa trên camera giám sát và thông tin phân tích từ hiện trường vụ tai nạn, nếu ông vẫn còn nghi ngờ thế, chúng tôi cũng không còn cách nào khác cả.”
Viên cảnh sát thông báo xong tình hình rồi đi luôn.
Sắc mặt của người nhà họ Yến ai nấy đều cực kì nặng nề.
Yến Tùng Nam bảo Yến Minh Châu đỡ Diệp Linh Chi đi nghỉ ngơi trước.
Yến Như Kha từ nãy giờ vẫn chưa mở miệng nói câu nào, đợi đến khi hai mẹ con Diệp Linh Chi đi khỏi, cô ta mới hỏi: “Anh hai, dạo này….anh có tin tức gì của Yến Thanh Ti không?”
Yến Tùng Nam nghe thấy ba chữ ‘Yến Thanh Ti’ là lông mày cau tít lại: “Đang yên đang lành hỏi đến nó làm gì?”
Yến Như Kha lắc đầu: “Không biết, em chỉ là….cảm thấy gần đây cứ sao sao ấy…có cái gì đó không đúng, mọi thứ dường như đều có vấn đề.”
Con trai gặp tai nạn khiến cho tâm trạng của Yến Tùng Nam cực kì bực bội.
“Đừng có nhắc đến cái con ”sao chổi” ấy trước mặt anh nữa, anh sớm muộn gì cũng sẽ ”xử lí” sạch sẽ con nhỏ đó, chuyện Minh Tu gặp tai nạn có cái gì đó rất kì quái, anh sẽ cho người đi điều tra xem, còn nữa, bên Nhạc Thiếu thế nào rồi, cho dù thế nào…cũng không thể cắt đứt, ít nhất đừng có để người khác biết chuyện, em hiểu chưa?”
Yến Như Kha cắn răng:“Em biết rồi, em không buông tay
dễ dàng đến thế đâu.”
Ba năm nay, cô ta biết Yến Tùng Nam đã thuê rất nhiều sát thủ, nhưng mà…vẫn không có lần nào thành công.
Sự bất an trong lòng Yến Như Kha càng lúc càng nặng nề.
Trong lòng cô ta, Yến Thanh Ti giống như một quả bom hẹn giờ, một khi nó phát nổ sẽ phá huỷ luôn cả cô ta,
Yến Thanh Ti phải chết thì cô ta mới có thể yên lòng.
——
Buổi chiều, Yến Thanh Ti đi chụp ảnh bìa cho một tạp chí,
rồi cùng chị Mạch và Tiểu Từ ăn tạm mấy miếng cho xong bữa tối.
Trời đã tối hẳn chị Mạch bảo Tiểu Từ đưa cô về nhà.
Lúc sắp đi, chị Mạch kéo tay Yến Thanh Ti lại: “Em xác định hôm nay không đi gặp Nhạc thái tử thật đấy à?”
“Đương nhiên là xác định rồi, đối với mấy chuyện làm sao để khơi dậy hứng thú của đàn ông ấy à, em cảm thấy mình lợi hại phết đấy.”
Chị Mạch dí vào trán Yến Thanh Ti một cái: “ Đi về đi, à, đúng rồi, em đã là hàng xóm với Cận thiên vương, thì cố mà tạo quan hệ tốt với người ta.”
Yến Thanh Ti trêu chị: “Chị không sợ quan hệ tốt tới mức lên giường với anh ta luôn hả?”